Vụ án mới
Cửu Nguyệt Lưu Hỏa
2024-09-30 05:32:33
Minh Hoa Thường nghe nói trong Trường An đã xảy ra án mạng thì lòng nàng chợt căng thẳng theo, vội hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Ma ma vẫn chưa thể hoàn hồn lại được, bà ấy đáp: “Sáng sớm hôm nay lại phát hiện ra một người chết ở phường Thông Tế, cả đêm tam nương tử của phủ Thành Quốc Công không về, bọn họ đã thử đi nhận người, không ngờ nạn nhân là nương tử nhà bọn họ thật đấy ạ!”
Chiêu Tài ở phía sau hít vào một ngụm khí lạnh: “Là tiểu thư của phủ Thành Quốc Công à?”
“Đúng vậy.” Ma ma cũng xoa xoa cánh tay mình, bà ấy nói trong sợ hãi: “Lúc trước người chết là nữ ăn mày, nữ tử thanh lâu, hơn nữa, họ đều qua đời ở nơi hoang dã thì thôi không có gì để nói hết. Nhưng lần này lại là cháu gái đích xuất của Quốc Công, qua đời ngay trong thành Trường An, cách đó không xa là thủ vệ cổng thành. Nghe nói là, sau khi nhận ra thi thể ấy, phu nhân thế tử Thành Quốc Công đã ngất đi ngay tắp lự, bây giờ Thành Quốc Công đang làm ầm làm ĩ, mắng chửi phủ Kinh Triệu và Chấp Kim Ngô không làm nên được trò trống gì.”
Trường An có lệnh cấm đi lại vào ban đêm, mỗi khi trời tối thì đều có Chấp Kim Ngô tuần tra ban đêm nhằm bảo đảm an toàn trong kinh thành. Về phần phủ Kinh Triệu thì càng không cần phải nói gì nhiều, bảo vệ an ninh trật tự của kinh thành chính là nhiệm vụ chính của bọn họ. Mà giờ đây, dưới sự hai lớp bảo vệ của Kim Ngô Vệ và phủ Kinh Triệu, cháu gái Quốc Công lại bị sát hại ngay trong thành Trường An, xác bị vứt ở đấy cả một đêm rồi mới có người phát hiện ra.
Chiêu Tài sợ tới mức hét toáng lên, mỗi khi ma ma nói thêm một câu, sắc mặt nàng ấy sẽ lại trắng thêm một chút. Trước đó cũng đã có mấy nữ tử bị giết hại, nhưng bọn họ đều không để ý nhiều, ai cũng nghĩ rằng, người chết là nữ ăn mày, là nữ tử thanh lâu mà, chỉ cần đừng đi đến những nơi hoang dã với nam nhân xa lạ thôi là được rồi, mấy cô nương con nhà đàng hoàng, trong sạch thì sẽ không sao đâu. Nhưng lần này thì lại khác, không thể nghi ngờ thêm được gì nữa, chắc chắn là vụ án này đã đập tan lòng tin vào vận may của mọi người. Chưa nói đến chuyện cháu gái của Thành Quốc Công có được lớn lên trong sự yêu thương, chiều chuộng hay không, chỉ riêng việc này thôi thì cũng đã có thể thấy được rằng, đến cả nàng ấy còn xảy ra chuyện, thì trong cả cái thành Trường An này, có còn chỗ nào được gọi là “an toàn” nữa hay không?
Vẻ mặt Minh Hoa Thường nặng nề, nàng hỏi: “Đã bắt được hung thủ chưa?”
“Nào có bắt được đâu ạ?” Ma ma nói: “Người chết được tìm thấy trong một con hẻm tối bị bỏ hoang, do mấy tên ăn mày phát hiện ra, dù gì thì mấy tên ăn mày “ăn không đủ no” ấy cũng đâu có ăn gan trời đâu mà dám giết tiểu thư phủ Quốc Công, đúng không ạ? Bây giờ khắp phố phường đều đang truyền tai nhau rằng, tên sát thủ liên hoàn trước đó đã vào thành giết người rồi!”
Chiêu Tài âu sầu không thôi, nàng ấy vội kéo góc áo của Minh Hoa Thường mà khuyên lơi: “Đáng sợ quá, nương tử à, chúng ta mau về đi ạ, mấy ngày gần đây ngài đừng đi ra ngoài nữa.”
“Không.” Minh Hoa Thường nói, nghe vô cùng kiên định: “Sai người chuẩn bị xe đi, ta muốn đi đến phường Thông Tế.”
“Gì cơ?” Chiêu Tài và ma ma nghe được thì đều giật nảy mình: “Nương tử ơi, không được đâu ạ! Phường Thông Tế vừa có người chết, xui xẻo lắm!”
“Cũng vì vừa có người chết nên ta mới phải đi.” Minh Hoa Thường vẫn vô cùng bình tĩnh, trong ánh mắt ấy lóe lên một sự điềm tĩnh và quả quyết, khác một trời một vực so với Minh nhị cô nương vô dụng, bình thường chỉ biết sống phóng túng. Nàng nói: “Hiện trường đầu tiên của một vụ án mạng là quan trọng nhất, có rất nhiều manh mối ban đầu còn đang nằm ở đó, đây là thời cơ tốt nhất để bắt hung thủ.”
Chiêu Tài đã sợ đến mức hồn sắp lìa khỏi xác luôn rồi: “Nương tử, bắt hung thủ là việc của quan phủ, ngài không thể mạo hiểm được đâu! Không chừng hung thủ vẫn chưa đi xa, bây giờ mà đi qua đó thì nguy hiểm lắm.”
“ Tốt nhất là hắn ta chưa đi được bao xa.” Minh Hoa Thường siết chặt nắm đấm lại, đôi mắt nàng đen nhánh như mặc ngọc, nàng nói: “Ta nhất định sẽ tìm ra được hắn ta.”
…
Ở phường Thông Tế.
Trên đường, đám người xem náo nhiệt đông nghìn nghịt, nha dịch phải xua đuổi không ngừng thì mới có thể dọn ra được một khoảng trống. Minh Hoa Chương đi từ con hẻm nhỏ hẹp tối tăm ra, hắn tháo găng tay, mặt lạnh như sương như tuyết. Người hầu nhìn thấy hắn lạnh mặt như thế thì nói: “Thiếu doãn, chuyện thế này chỉ cần giao cho Ngỗ tác làm là được rồi ạ, sao có thể để ngài hạ mình như thế cho được chứ ạ.”
Minh Hoa Chương không lên tiếng, hắn đưa găng tay cho người hầu, hắn chắp tay lại mà từ tốn quan sát khắp xung quanh.
Phường Thông Tế nằm ở gần cổng thành, ngày ngày, dòng người ra vào nơi đây vô cùng hỗn tạp, là địa điểm có đầy rẫy đủ loại tệ nạn, trị an cũng hỗn loạn nhất. Con hẻm nhỏ này đã bị bỏ hoang từ lâu, trên mặt đất có đọng lại rất nhiều thứ nước bẩn và đủ loại chất dịch tanh tưởi; cạnh bên đó là khu nhà dân, nhà cửa xập xệ, chặn ngang con hẻm nhỏ. Vốn dĩ con hẻm này đã chẳng rộng rãi gì rồi, mà bây giờ lại thêm phần bé nhỏ hơn, muốn bước thêm nửa bước còn khó khăn nữa là.
Nếu là bình thường, khu vực này sẽ chẳng liên quan gì đến quý nữ Công phủ cả. Nhưng giờ đây, người ta đã phát hiện ra thi thể của người cháu gái thứ ba của Thành Quốc Công, Trình Tư Nguyệt, ngay trong một góc tối của con hẻm hoang vu này.
Sáng sớm nay, có mấy tên ăn mày tới đây để đào hố tro thì vô ý phát hiện ta thi thể. Mà trong mấy ngày qua, khắp thành Trường An còn đang xôn xao trước tin đồn về một tên sát thủ liên hoàn nữa. Thế nên, chẳng mấy chốc, vụ án mạng này đã truyền đến tai phủ Kinh Triệu. Lúc xảy ra vụ việc, Minh Hoa Chương đang dẫn người điều tra trong phường Bình Khang nên không có ở trong phủ Kinh Triệu, đến khi hắn hay tin và chạy đến, thì Kinh Triệu Doãn đã sai người khiêng thi thể của Trình Tư Nguyệt ra, trả lại cho phủ Thành Quốc Công.
Thật ra Minh Hoa Chương không hề tán thành việc di chuyển thi thể đi trước khi Ngỗ tác khám nghiệm tử thi, vì đây là hành vi phá hoại hiện trường. Đáng tiếc thay, trong mắt Kinh Triệu Doãn, làm thế nào để lửa giận của phủ Thành Quốc Công lắng lại còn quan trọng hơn nhiều so với việc bảo vệ hiện trường. Đích thân Minh Hoa Chương đi khắp xung quanh, xem xét tình hình một lượt, sau đó hắn hỏi: “Ngỗ tác đâu?”
Ngỗ tác tiến lên, chắp tay trước ngực và hành lễ: “Thiếu doãn vạn an, ti chức ở đây.”
“Đã kiểm tra thi thể chưa?”
Ngỗ tác bày ra vẻ mặt khó xử: “Thiếu doãn, vị kia là cháu gái của Thành Quốc Công, đã được khiêng về nhà từ lâu rồi ạ. Chúng ta là ngoại nam, sao lại dám làm ảnh hưởng đến danh dự của thiên kim phủ Quốc Công cơ chứ?”
“Danh dự quan trọng hay là việc đưa hung thủ ra ánh sáng, để hắn ta đối mặt với công lý quan trọng hơn?” Minh Hoa Chương nói: “Thành Quốc Công đang ở đâu? Ngươi đi trước dẫn đường đi, đích thân ta sẽ đi nói chuyện với Quốc Công.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Mọi người nghe thấy thế thì đều vội vã khuyên ngăn: “Thiếu doãn, ngài hãy nghĩ kỹ lại đi ạ! Bây giờ Thành Quốc Công đang nổi nóng, Kinh Triệu Doãn đang đi theo ngài ấy, ngài ấy đã phải cẩn thận và dè dặt nhiều lắm, mà bây giờ ngài còn đi qua đó nữa, há chẳng phải là đang đổ thêm dầu vào lửa sao?”
Trẻ con đều hiểu đạo lý “tốt khoe xấu che”, Thành Quốc Công vừa mới mất cháu gái, vẫn còn đang “giận cá chém thớt” lên đầu phủ Kinh Triệu, tại thời điểm này, ai ra mặt thì cũng đều sẽ bị chửi. Minh Hoa Chương là một người vừa mới bước chân vào quan trường, chẳng lẽ không biết vội trốn xa một chút hay sao mà còn hấp tấp đến gần “lưỡi thương”?
Nhưng Minh Hoa Chương lại chẳng thèm quan tâm đến những lời khuyên này, hắn vén trường bào lên, nhanh chân đi ra ngoài.
Cuối thu tiêu điều, có một lang quân áo đỏ lạnh mặt, hắn bước đi vội vã như sao băng, có rất nhiều người đang đuổi theo sau hắn. Màu áo đỏ tươi đẹp mà hắn đang mặc mang đến cảm giác trang nghiêm và lạnh lùng, tựa như vệt màu sáng duy nhất tô điểm cho sắc đen – trắng trầm buồn của mùa thu đông. Khi mới bước xuống xe, Minh Hoa Thường đã trông thấy “bức tranh” ấy, nàng vô cùng bất ngờ, bèn vẫy tay mà gọi: “Nhị huynh!”
Minh Hoa Chương nghe thấy giọng nói quen thuộc này thì chợt dừng lại, hắn xoay người mà nhìn người vừa mới tới, màn sương giá lạnh quanh người hắn bất giác tan ra. Minh Hoa Chương đi về phía xe ngựa, nhíu mày lại mà hỏi nàng: “Sao muội lại tới đây?”
“Nghe nói lại xảy ra án mạng, muội lo cho huynh.” Minh Hoa Thường đứng trên bàn đạp, tầm nhìn của nàng cao hơn Minh Hoa Chương một chút. Nàng nhanh chóng liếc mắt nhìn đầu hẻm nhốn nháo chỉ toàn người là người, sau đó nhảy xuống khỏi bàn đạp, sau đó nàng mới nhích lại gần để mà hỏi Minh Hoa Chương: “Thế nào rồi? Có khuôn mặt không ạ?”
Minh Hoa Chương vô thức đỡ tay nàng, hắn thở dài một hơi rồi nói: “Vẫn đang tra. Người ở đây quá hỗn tạp, muội ở lại đây thì không an toàn, về trước đi, buổi tối ta về nhà rồi nói với muội sau.”
“Không.” Minh Hoa Thường vô cùng kiên trì, nàng nói: “Ở đây đang có nhiều bách tính hóng chuyện như thế cơ mà, lại còn có phủ Kinh Triệu và Kim Ngô Vệ tuần tra nữa, nếu để muội nói thì muội thấy là, bây giờ, trong cả cái thành Trường An này, không có nơi nào an toàn hơn nơi đây đâu. Có phải là huynh đang muốn đi tìm ai không? Huynh mau đi đi, muội tự xem là được rồi.”
Minh Hoa Chương cũng biết rằng ở đây chỉ toàn là quan sai, không cần phải lo lắng về chuyện hung thủ, nhưng nếu để Minh Hoa Thường ở lại chỗ nhiều người phức tạp như thế này, hắn vẫn không thể yên tâm được. Minh Hoa Chương bèn gọi hai sai dịch lão luyện nhất đến, để bọn họ đi theo Minh Hoa Thường, không cho phép họ rời khỏi nàng dù chỉ là một tấc, sau đó mới nói với nàng rằng: “Muội tự cẩn thận, ở lại nơi nào nhiều người, đừng đi lung tung.”
Minh Hoa Chương gật đầu liên tục, nàng đuổi Minh Hoa Chương đi: “Nhị huynh, huynh đi mau đi.”
Sau khi Minh Hoa Chương đi, hai sai dịch bị hắn để lại đều ôm tâm tình không cam tâm mà đi theo Minh Hoa Thường Bọn họ là mệnh quan triều đình chứ có phải là hộ vệ riêng của mấy tiểu thư thế gia vọng tộc đâu, vị tiểu thư yêu kiều này còn ỷ vào việc huynh trưởng là Thiếu doãn mà ra vào hiện trường phá án nữa chứ, chẳng phải là nàng đang gây thêm phiền phức cho họ hay sao?
Minh Hoa Thường cũng hiểu là bọn họ không thích. May mà ở thời đại này, chỉ cần có tiền và nụ cười thôi là đã có thể giải quyết được phần lớn các vấn đề phát sinh, Minh Hoa Thường bảo Chiêu Tài đi mua đồ ăn thức uống nóng đến, còn bản thân nàng thì đi theo hai vị sai dịch kia, cười nhẹ nhàng nói: “Đây là lần đầu tiên hai vị đi theo Nhị huynh ta phá án à? Sao trước kia chưa từng thấy hai người thế?”
Minh Hoa Thường chủ động hỏi, còn sai dịch biết đây là tiểu thư Công phủ, không thể đắc tội với nàng được, nên chỉ đáp lời một cách qua loa: “Phải, trước đó bọn ta theo một vụ án khác, không đi theo Thiếu doãn ra khỏi thành, hôm nay là lần đầu tiên tới.”
Minh Hoa Thường “Ồ” một tiếng, dùng giọng nói trong trẻo như chuông bạc mà hỏi bọn họ xem vụ án trước đó là gì, cuối cùng tra ra được thế nào. Cách Minh Hoa Thường ăn nói nghe rất ngọt ngào, cẩn thận, mà nàng lại còn xinh đẹp, cứ nhìn bọn họ với đôi mắt hạnh đầy trông mong ấy. Khi đối diện với ánh mắt này, chẳng có bất kỳ ai có thể nghiêm mặt với nàng được, thế nên, bọn họ đã bất giác nói ra rất nhiều thứ, tiết lộ không ít chi tiết về vụ án lần này.
Minh Hoa Thường lẳng lặng nghe bọn họ kể, từ việc được báo án thế nào, chạy đến hiện trường ra sao, rồi lại làm thế nào để khiêng thi thể của Trình Tư Nguyệt ra ngoài. Thi thoảng nàng cũng góp vào đôi ba lời hưởng ứng, cổ vũ bọn họ nói tiếp.
Dần dần, bọn họ đã đi đến đầu hẻm, bấy giờ Chiêu Tài cũng đã quay về rồi. Minh Hoa Thường vừa cười vừa đưa đồ ăn nóng cho hai vị sai dịch kia, nàng nói: “Hai vị đã vất vả nhiều rồi, không biết hai vị đã ăn sáng hay chưa, đây chỉ là chút tâm ý thôi, chưa thể bày tỏ được sự ngưỡng mộ, kính xin hai vị vui vẻ nhận cho.”
Sai dịch vừa thấy là đã muốn từ chối ngay, Minh Hoa Thường cười nhét gói giấy dầu vào tay bọn họ: “Hai vị sai dịch không cần phải khách sáo với ta đâu, sau này huynh trưởng củ ta còn cần có các vị giúp đỡ nhiều. Các vị cứ đứng ở đây rồi từ từ ăn đi, ta vào trong xem thử.”
Chiêu Tài nghe xong thì nhăn mặt, một người sai dịch trong đó cũng nói: “Minh nương tử à, không được đâu, trong đó vừa bẩn vừa bốc mùi hôi thối, không phải là nơi mà người có thân phận như nương tử nên tới.”
“Không sao, ta muốn chia sẻ chút áp lực với Nhị huynh. Mấy ngày gần đây huynh ấy cứ phải đi sớm về trễ, đến cả việc ngủ nghỉ mà cũng không có thì giờ đâu, ta muốn đến xem thử xem, rốt cuộc là mấy ngày qua huynh ấy đang bận bịu những gì.”
Minh Hoa Thường đã nói đến vậy rồi thì hai vị sai dịch kia cũng không thể nói thêm được gì nữa, chỉ có thể nói: “Nếu nương tử không chê bẩn, vậy thì ngài hãy đi vào đi. Dù sao thì thi thể cũng được người ta khiêng đi rồi, không có gì đáng sợ nữa.”
Minh Hoa Thường đáp lại một cách giòn tan. Sai dịch đã thấy nhiều án mạng rồi, không hề thấy kinh ngạc trước cảnh tượng thế này, bọn họ vừa ăn bánh bao vừa đi vào trong, vẫn không quên giới thiệu cho nàng nghe: “Người chết được phát hiện ra ở trong này. Có một đám ăn mày tới đây tìm đồ, thấy trong cùng có cái gì đó lóe lên, bọn họ tưởng là đồ vật gì đáng giá nên đi qua xem thử, nhưng khi qua đến nơi thì lại thấy khuôn mặt của người chết.”
Minh Hoa Thường cúi đầu nhìn về phía mặt đất, nàng có thể thấy được vết máu mơ hồ trên nền đá vụn. Minh Hoa Thường nhìn xung quanh rồi hỏi: “Mặc dù con hẻm nhỏ này vắng vẻ thật, nhưng đâu phải là không có ai đi qua đâu nhỉ, ấy thế mà hắn ta còn chẳng thèm che chắn gì, cứ ném thi thể vào trong hẻm như thế. Vậy có nghĩa là, hắn ta không hề muốn che giấu.”
Sai dịch nghe thấy mà có chỗ hiểu, có chỗ không hiểu gì: “Ngài có ý gì thế?”
Minh Hoa Thường chỉ về phía khung gỗ mục đã sụp hết gần một nửa bên cạnh, rồi nàng nói: “Nếu hắn ta không muốn để chúng ta phát hiện ra thi thể, thì hắn ta có thể nhét thi thể dưới kệ gỗ, hoặc là lấy đá để che thi thể lại. Bây giờ trời đã vào đông rồi, vô cùng giá rét, phải mất một khoảng thời gian rất dài thì thi thể mới bốc mùi lên được, nếu làm thế, không biết là phải qua bao lâu thì quan phủ mới phát hiện ra thi thể; chẳng phải là nếu làm thế thì sẽ có lợi cho hắn ta hơn hay sao? Mà hắn ta cũng có thể nhân cơ hội ấy để chạy trốn. Nhưng hắn ta lại không làm như vậy. Nếu chỉ nhìn bên ngoài thôi, thì sẽ thấy là hắn ta đang vứt xác trong một con hẻm tối, nhưng mỗi một hành động của hắn ta đều như đang “gào thét” rằng, các ngươi mau tới bắt ta đi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cả hai sai dịch đều hít vào một hơi thật sâu, sau khi nghe tiểu cô nương này nói thế, họ đều thấy suy đoán này khá là có lý. Nhưng, hung thủ mà cũng dám khiêu khích quan phủ ư?
Minh Hoa Thường hỏi: “Bây giờ có đang nghi ngờ ai không?”
“Không.” Sai dịch thở dài: “Vùng này tốt xấu lẫn lộn, lại chỉ toàn là chuyện xấu, người lui tới vừa nhiều vừa hỗn loạn, có rất ít quan lại ở. Ngoại trừ mấy tên ăn mày kia ra, thì không có ai chú ý đến thi thể cả.”
“Đã hỏi mấy tên ăn mày kia chưa?”
“Hỏi rồi, nhưng mà mấy người bọn họ luôn ở cùng với nhau, họ có thể làm chứng cho nhau, không có hiềm nghi.”
Vậy thì phiền phức rồi, lại là một vụ án không có nhân chứng. Minh Hoa Thường nghiêm mặt suy nghĩ một lúc, rồi nàng lại hỏi: “Trên đường đi tới đây, ta có nghe bách tính nói là, tên sát thủ liên hoàn trước đó lại gây án thêm một lần nữa, hai vị sai dịch à, hai vị cảm thấy thế nào?”
Một tên sai dịch trong số đó cắn hai, ba miếng rồi nhét bánh bao vào hết trong miệng, gã lắc đầu nói: “Đó là bách tính đồn nhầm thôi. Mấy vụ án trước đều là lấy xương cẳng đi, nhưng thi thể này lại nguyên vẹn, không thiếu tay hay thiếu chân gì cả.”
Minh Hoa Thường nhíu mày, trạng thái chết của thi thể lại thay đổi nữa rồi, là do hung thủ đổi cách giết người, hay là có ba người gây án khác nhau nhỉ?
Minh Hoa Thường không thể nghĩ ra được, vẫn phải xem thi thể thôi. Nàng cẩn thận quan sát địa điểm vứt xác, chú ý tới vết máu trên mặt đất, nàng lại hỏi họ: “Trình Tư Nguyệt chết như thế nào?”
“Không biết.” Sai dịch lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Thi thể đã được phủ Thành Quốc Công khiêng đi, Ngỗ tác không dám khám nghiệm tử thi. Nhưng, từ cánh tay bị lộ ra ngoài của nàng ấy, ai cũng có thể thấy là trên đó có không ít các vết xanh tím.”
Ở Huyền Kiêu Vệ, Minh Hoa Thường đã học được chút kiến thức liên quan đến vấn đề khám nghiệm tử thi, thế nên nàng cũng biết mấy vết xanh tím là vết thương bị tạo nên khi nạn nhân còn sống. Thế nên, có thể thấy được rằng, lúc Trình Tư Nguyệt còn sống, nàng ấy đã có những vết thương ấy rồi. Cái chết của nàng ấy thì lại có phần giống với Hoàng Thái Vi. Hoàng Thái Vi cũng là thi thể mà Ngỗ tác không dám khám nghiệm, tuy không biết vết thương trí mạng là gì, nhưng trên cánh tay cũng có có vết ứ đọng.
Bốn năm trước, trong vụ án của Hoàng Thái Vi, cũng vì phủ Kinh Triệu của khi đó đã để cho Hoàng gia đưa thi thể đi, làm việc hết sức qua loa, dẫn tới việc, nhìn hồ sơ thì tưởng như là đã tra xét rất nhiều, nhưng thật ra, đến cả nguyên nhân tử vong của Hoàng Thái Vi mà họ cũng không thể xác định được. Dù rằng sau này đã có Minh Hoa Chương, Minh Hoa Thường tiếp nhận, nhưng vẫn cứ là “không bột đố gột nên hồ”, mất rất nhiều thời gian nhưng không có cách nào tìm ra được hung thủ. Bây giờ lại có thêm người chết, Minh Hoa Thường hết sức tiếc thương cho người chết, nhưng nàng không thể để mặc cho sai lầm như vậy được phép xảy ra thêm một lần nữa.
Minh Hoa Thường hỏi: “Người của phủ Thành Quốc Công ở đâu? Có thể thuyết phục bọn họ để Ngỗ tác khám nghiệm tử thi Trình Tư Nguyệt không?”
Sai dịch nhún vai, chỉ ra bên ngoài: “Chẳng phải Minh Thiếu doãn đang nói chuyện với họ à?”
Thành Quốc Công nghe thấy những gì Minh Hoa Chương nói thì tức giận đến mức cười lạnh. Ánh mắt ông ấy trông như chim ưng, sự tức giận cứ tăng lên không ngừng, ông ấy nhìn chằm chằm vào Minh Hoa Chương, nói: “Cháu gái của ta vừa bị giết hại dưới sự quản lý của các ngươi, các ngươi không đưa ra lời giải thích được thì cũng đành thôi, mà bây giờ nó đã chết rồi mà các ngươi còn muốn sỉ nhục sự trong sạch của nó nữa à?”
Minh Hoa Chương không tránh né ánh mắt hung hăng ấy của Thành Quốc Công, hắn bình tĩnh nói: “Thành Quốc Công, lệnh tôn nữ bị hại, ta vô cùng thấu hiểu cho sự đau buồn của ngài. Nhưng nếu muốn đòi lại công bằng cho Trình tiểu thư thì càng nên để Ngỗ tác khám nghiệm tử thi, để sớm ngày tìm ra được hung thủ sát hại nàng ấy. Nếu các ngài che giấu như vậy thì các ngài cũng chẳng khác gì đồng lõa của kẻ giết người đó cả.”
Thành Quốc Công giận dữ: “Ngươi nói cái gì đấy hả?”
“Minh Thiếu doãn, không được vô lễ.” Kinh Triệu Doãn thấy tình thế không ổn, bèn vội quát Minh Hoa Chương, sau đó lại cười làm lành với Thành Quốc Công: “Quốc Công, ngài đừng so đo với một hậu bối. Hắn vừa vào quan trường, không hiểu biết gì nên mới nói năng bậy bạ lung tung, ngài đại nhân rộng lượng, đừng chấp nhặt với hắn làm gì ạ.”
Nói rồi, Kinh Triệu Doãn chuyển hướng sang Minh Hoa Chương, hắn ta lạnh lùng lên tiếng: “Còn không mau tạ lỗi với Thành Quốc Công đi?”
Tuy Minh Hoa Chương chắp tay trước ngực, nhưng sự nghiêm nghị trên khuôn mặt hắn vẫn không hề thay đổi, hắn vẫn dùng dáng vẻ không kiêu ngạo, không tự ti ấy để nói: “Vãn bối vô ý mạo phạm, nhưng pháp luật đã có quy định rõ ràng, không cho phép vì tình riêng mà làm ra những việc bất hợp pháp. Kính xin Thành Quốc Công hợp tác với phủ Kinh Triệu phá án, trả lại thi thể.”
Kinh Triệu Doãn nghe xong thì kinh hãi vô cùng, Thành Quốc Công tức giận đến mức nói liên tục hai chữ “tốt”, rồi ông ấy lại nói: “Bản công không cần biết, Trấn Quốc Công dạy dỗ con cháu như thế đấy. Ngươi chỉ là một chức quan tứ phẩm nho nhỏ, ngươi cho rằng ngươi đã đỗ tiến sĩ rồi, được người ta cho chút thể diện là ngươi có thể diễu võ giương oai trước mặt bản công à?”
Mồ hôi lạnh của Kinh Triệu Doãn đổ ròng ròng, hắn ta cố gắng giảng hòa: “Thành Quốc Công bớt giận… Minh Hoa Chương, bản quan dạy dỗ người thế nào? Còn không mau tạ tội?”
Bọn họ vẫn còn đang ầm ĩ ở đây, bỗng nhiên, có giọng nói của một nữ tử vang lên từ phía bên cạnh, nghe như tia nắng đầu tiên xuất hiện sau màn đêm u ám, thoắt cái đã phá tan mọi sự hỗn loạn, mang mùa xuân về với đất trời: “Tiểu nữ thỉnh an Thành Quốc Công, Kinh Triệu Doãn. Tiểu nữ và tam nương tử đã có duyên gặp nhau vài lần, mối quan hệ cũng khá thân thiết, không ngờ lần này nàng ấy lại bị sát hại một cách tàn độc như thế. Thành Quốc Công kiêng kỵ điều gì, tiểu nữ hiểu. Nếu như Thành Quốc Công, Kinh Triệu Doãn tin tưởng tiểu nữ, tiểu nữ nguyện ý đến phủ Quốc Công thay cho phủ Kinh Triệu, đích thân tiểu nữ sẽ khám nghiệm tử thi cho tam nương tử, cúng tế vong hồn của nàng ấy.”
Ma ma vẫn chưa thể hoàn hồn lại được, bà ấy đáp: “Sáng sớm hôm nay lại phát hiện ra một người chết ở phường Thông Tế, cả đêm tam nương tử của phủ Thành Quốc Công không về, bọn họ đã thử đi nhận người, không ngờ nạn nhân là nương tử nhà bọn họ thật đấy ạ!”
Chiêu Tài ở phía sau hít vào một ngụm khí lạnh: “Là tiểu thư của phủ Thành Quốc Công à?”
“Đúng vậy.” Ma ma cũng xoa xoa cánh tay mình, bà ấy nói trong sợ hãi: “Lúc trước người chết là nữ ăn mày, nữ tử thanh lâu, hơn nữa, họ đều qua đời ở nơi hoang dã thì thôi không có gì để nói hết. Nhưng lần này lại là cháu gái đích xuất của Quốc Công, qua đời ngay trong thành Trường An, cách đó không xa là thủ vệ cổng thành. Nghe nói là, sau khi nhận ra thi thể ấy, phu nhân thế tử Thành Quốc Công đã ngất đi ngay tắp lự, bây giờ Thành Quốc Công đang làm ầm làm ĩ, mắng chửi phủ Kinh Triệu và Chấp Kim Ngô không làm nên được trò trống gì.”
Trường An có lệnh cấm đi lại vào ban đêm, mỗi khi trời tối thì đều có Chấp Kim Ngô tuần tra ban đêm nhằm bảo đảm an toàn trong kinh thành. Về phần phủ Kinh Triệu thì càng không cần phải nói gì nhiều, bảo vệ an ninh trật tự của kinh thành chính là nhiệm vụ chính của bọn họ. Mà giờ đây, dưới sự hai lớp bảo vệ của Kim Ngô Vệ và phủ Kinh Triệu, cháu gái Quốc Công lại bị sát hại ngay trong thành Trường An, xác bị vứt ở đấy cả một đêm rồi mới có người phát hiện ra.
Chiêu Tài sợ tới mức hét toáng lên, mỗi khi ma ma nói thêm một câu, sắc mặt nàng ấy sẽ lại trắng thêm một chút. Trước đó cũng đã có mấy nữ tử bị giết hại, nhưng bọn họ đều không để ý nhiều, ai cũng nghĩ rằng, người chết là nữ ăn mày, là nữ tử thanh lâu mà, chỉ cần đừng đi đến những nơi hoang dã với nam nhân xa lạ thôi là được rồi, mấy cô nương con nhà đàng hoàng, trong sạch thì sẽ không sao đâu. Nhưng lần này thì lại khác, không thể nghi ngờ thêm được gì nữa, chắc chắn là vụ án này đã đập tan lòng tin vào vận may của mọi người. Chưa nói đến chuyện cháu gái của Thành Quốc Công có được lớn lên trong sự yêu thương, chiều chuộng hay không, chỉ riêng việc này thôi thì cũng đã có thể thấy được rằng, đến cả nàng ấy còn xảy ra chuyện, thì trong cả cái thành Trường An này, có còn chỗ nào được gọi là “an toàn” nữa hay không?
Vẻ mặt Minh Hoa Thường nặng nề, nàng hỏi: “Đã bắt được hung thủ chưa?”
“Nào có bắt được đâu ạ?” Ma ma nói: “Người chết được tìm thấy trong một con hẻm tối bị bỏ hoang, do mấy tên ăn mày phát hiện ra, dù gì thì mấy tên ăn mày “ăn không đủ no” ấy cũng đâu có ăn gan trời đâu mà dám giết tiểu thư phủ Quốc Công, đúng không ạ? Bây giờ khắp phố phường đều đang truyền tai nhau rằng, tên sát thủ liên hoàn trước đó đã vào thành giết người rồi!”
Chiêu Tài âu sầu không thôi, nàng ấy vội kéo góc áo của Minh Hoa Thường mà khuyên lơi: “Đáng sợ quá, nương tử à, chúng ta mau về đi ạ, mấy ngày gần đây ngài đừng đi ra ngoài nữa.”
“Không.” Minh Hoa Thường nói, nghe vô cùng kiên định: “Sai người chuẩn bị xe đi, ta muốn đi đến phường Thông Tế.”
“Gì cơ?” Chiêu Tài và ma ma nghe được thì đều giật nảy mình: “Nương tử ơi, không được đâu ạ! Phường Thông Tế vừa có người chết, xui xẻo lắm!”
“Cũng vì vừa có người chết nên ta mới phải đi.” Minh Hoa Thường vẫn vô cùng bình tĩnh, trong ánh mắt ấy lóe lên một sự điềm tĩnh và quả quyết, khác một trời một vực so với Minh nhị cô nương vô dụng, bình thường chỉ biết sống phóng túng. Nàng nói: “Hiện trường đầu tiên của một vụ án mạng là quan trọng nhất, có rất nhiều manh mối ban đầu còn đang nằm ở đó, đây là thời cơ tốt nhất để bắt hung thủ.”
Chiêu Tài đã sợ đến mức hồn sắp lìa khỏi xác luôn rồi: “Nương tử, bắt hung thủ là việc của quan phủ, ngài không thể mạo hiểm được đâu! Không chừng hung thủ vẫn chưa đi xa, bây giờ mà đi qua đó thì nguy hiểm lắm.”
“ Tốt nhất là hắn ta chưa đi được bao xa.” Minh Hoa Thường siết chặt nắm đấm lại, đôi mắt nàng đen nhánh như mặc ngọc, nàng nói: “Ta nhất định sẽ tìm ra được hắn ta.”
…
Ở phường Thông Tế.
Trên đường, đám người xem náo nhiệt đông nghìn nghịt, nha dịch phải xua đuổi không ngừng thì mới có thể dọn ra được một khoảng trống. Minh Hoa Chương đi từ con hẻm nhỏ hẹp tối tăm ra, hắn tháo găng tay, mặt lạnh như sương như tuyết. Người hầu nhìn thấy hắn lạnh mặt như thế thì nói: “Thiếu doãn, chuyện thế này chỉ cần giao cho Ngỗ tác làm là được rồi ạ, sao có thể để ngài hạ mình như thế cho được chứ ạ.”
Minh Hoa Chương không lên tiếng, hắn đưa găng tay cho người hầu, hắn chắp tay lại mà từ tốn quan sát khắp xung quanh.
Phường Thông Tế nằm ở gần cổng thành, ngày ngày, dòng người ra vào nơi đây vô cùng hỗn tạp, là địa điểm có đầy rẫy đủ loại tệ nạn, trị an cũng hỗn loạn nhất. Con hẻm nhỏ này đã bị bỏ hoang từ lâu, trên mặt đất có đọng lại rất nhiều thứ nước bẩn và đủ loại chất dịch tanh tưởi; cạnh bên đó là khu nhà dân, nhà cửa xập xệ, chặn ngang con hẻm nhỏ. Vốn dĩ con hẻm này đã chẳng rộng rãi gì rồi, mà bây giờ lại thêm phần bé nhỏ hơn, muốn bước thêm nửa bước còn khó khăn nữa là.
Nếu là bình thường, khu vực này sẽ chẳng liên quan gì đến quý nữ Công phủ cả. Nhưng giờ đây, người ta đã phát hiện ra thi thể của người cháu gái thứ ba của Thành Quốc Công, Trình Tư Nguyệt, ngay trong một góc tối của con hẻm hoang vu này.
Sáng sớm nay, có mấy tên ăn mày tới đây để đào hố tro thì vô ý phát hiện ta thi thể. Mà trong mấy ngày qua, khắp thành Trường An còn đang xôn xao trước tin đồn về một tên sát thủ liên hoàn nữa. Thế nên, chẳng mấy chốc, vụ án mạng này đã truyền đến tai phủ Kinh Triệu. Lúc xảy ra vụ việc, Minh Hoa Chương đang dẫn người điều tra trong phường Bình Khang nên không có ở trong phủ Kinh Triệu, đến khi hắn hay tin và chạy đến, thì Kinh Triệu Doãn đã sai người khiêng thi thể của Trình Tư Nguyệt ra, trả lại cho phủ Thành Quốc Công.
Thật ra Minh Hoa Chương không hề tán thành việc di chuyển thi thể đi trước khi Ngỗ tác khám nghiệm tử thi, vì đây là hành vi phá hoại hiện trường. Đáng tiếc thay, trong mắt Kinh Triệu Doãn, làm thế nào để lửa giận của phủ Thành Quốc Công lắng lại còn quan trọng hơn nhiều so với việc bảo vệ hiện trường. Đích thân Minh Hoa Chương đi khắp xung quanh, xem xét tình hình một lượt, sau đó hắn hỏi: “Ngỗ tác đâu?”
Ngỗ tác tiến lên, chắp tay trước ngực và hành lễ: “Thiếu doãn vạn an, ti chức ở đây.”
“Đã kiểm tra thi thể chưa?”
Ngỗ tác bày ra vẻ mặt khó xử: “Thiếu doãn, vị kia là cháu gái của Thành Quốc Công, đã được khiêng về nhà từ lâu rồi ạ. Chúng ta là ngoại nam, sao lại dám làm ảnh hưởng đến danh dự của thiên kim phủ Quốc Công cơ chứ?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Danh dự quan trọng hay là việc đưa hung thủ ra ánh sáng, để hắn ta đối mặt với công lý quan trọng hơn?” Minh Hoa Chương nói: “Thành Quốc Công đang ở đâu? Ngươi đi trước dẫn đường đi, đích thân ta sẽ đi nói chuyện với Quốc Công.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Mọi người nghe thấy thế thì đều vội vã khuyên ngăn: “Thiếu doãn, ngài hãy nghĩ kỹ lại đi ạ! Bây giờ Thành Quốc Công đang nổi nóng, Kinh Triệu Doãn đang đi theo ngài ấy, ngài ấy đã phải cẩn thận và dè dặt nhiều lắm, mà bây giờ ngài còn đi qua đó nữa, há chẳng phải là đang đổ thêm dầu vào lửa sao?”
Trẻ con đều hiểu đạo lý “tốt khoe xấu che”, Thành Quốc Công vừa mới mất cháu gái, vẫn còn đang “giận cá chém thớt” lên đầu phủ Kinh Triệu, tại thời điểm này, ai ra mặt thì cũng đều sẽ bị chửi. Minh Hoa Chương là một người vừa mới bước chân vào quan trường, chẳng lẽ không biết vội trốn xa một chút hay sao mà còn hấp tấp đến gần “lưỡi thương”?
Nhưng Minh Hoa Chương lại chẳng thèm quan tâm đến những lời khuyên này, hắn vén trường bào lên, nhanh chân đi ra ngoài.
Cuối thu tiêu điều, có một lang quân áo đỏ lạnh mặt, hắn bước đi vội vã như sao băng, có rất nhiều người đang đuổi theo sau hắn. Màu áo đỏ tươi đẹp mà hắn đang mặc mang đến cảm giác trang nghiêm và lạnh lùng, tựa như vệt màu sáng duy nhất tô điểm cho sắc đen – trắng trầm buồn của mùa thu đông. Khi mới bước xuống xe, Minh Hoa Thường đã trông thấy “bức tranh” ấy, nàng vô cùng bất ngờ, bèn vẫy tay mà gọi: “Nhị huynh!”
Minh Hoa Chương nghe thấy giọng nói quen thuộc này thì chợt dừng lại, hắn xoay người mà nhìn người vừa mới tới, màn sương giá lạnh quanh người hắn bất giác tan ra. Minh Hoa Chương đi về phía xe ngựa, nhíu mày lại mà hỏi nàng: “Sao muội lại tới đây?”
“Nghe nói lại xảy ra án mạng, muội lo cho huynh.” Minh Hoa Thường đứng trên bàn đạp, tầm nhìn của nàng cao hơn Minh Hoa Chương một chút. Nàng nhanh chóng liếc mắt nhìn đầu hẻm nhốn nháo chỉ toàn người là người, sau đó nhảy xuống khỏi bàn đạp, sau đó nàng mới nhích lại gần để mà hỏi Minh Hoa Chương: “Thế nào rồi? Có khuôn mặt không ạ?”
Minh Hoa Chương vô thức đỡ tay nàng, hắn thở dài một hơi rồi nói: “Vẫn đang tra. Người ở đây quá hỗn tạp, muội ở lại đây thì không an toàn, về trước đi, buổi tối ta về nhà rồi nói với muội sau.”
“Không.” Minh Hoa Thường vô cùng kiên trì, nàng nói: “Ở đây đang có nhiều bách tính hóng chuyện như thế cơ mà, lại còn có phủ Kinh Triệu và Kim Ngô Vệ tuần tra nữa, nếu để muội nói thì muội thấy là, bây giờ, trong cả cái thành Trường An này, không có nơi nào an toàn hơn nơi đây đâu. Có phải là huynh đang muốn đi tìm ai không? Huynh mau đi đi, muội tự xem là được rồi.”
Minh Hoa Chương cũng biết rằng ở đây chỉ toàn là quan sai, không cần phải lo lắng về chuyện hung thủ, nhưng nếu để Minh Hoa Thường ở lại chỗ nhiều người phức tạp như thế này, hắn vẫn không thể yên tâm được. Minh Hoa Chương bèn gọi hai sai dịch lão luyện nhất đến, để bọn họ đi theo Minh Hoa Thường, không cho phép họ rời khỏi nàng dù chỉ là một tấc, sau đó mới nói với nàng rằng: “Muội tự cẩn thận, ở lại nơi nào nhiều người, đừng đi lung tung.”
Minh Hoa Chương gật đầu liên tục, nàng đuổi Minh Hoa Chương đi: “Nhị huynh, huynh đi mau đi.”
Sau khi Minh Hoa Chương đi, hai sai dịch bị hắn để lại đều ôm tâm tình không cam tâm mà đi theo Minh Hoa Thường Bọn họ là mệnh quan triều đình chứ có phải là hộ vệ riêng của mấy tiểu thư thế gia vọng tộc đâu, vị tiểu thư yêu kiều này còn ỷ vào việc huynh trưởng là Thiếu doãn mà ra vào hiện trường phá án nữa chứ, chẳng phải là nàng đang gây thêm phiền phức cho họ hay sao?
Minh Hoa Thường cũng hiểu là bọn họ không thích. May mà ở thời đại này, chỉ cần có tiền và nụ cười thôi là đã có thể giải quyết được phần lớn các vấn đề phát sinh, Minh Hoa Thường bảo Chiêu Tài đi mua đồ ăn thức uống nóng đến, còn bản thân nàng thì đi theo hai vị sai dịch kia, cười nhẹ nhàng nói: “Đây là lần đầu tiên hai vị đi theo Nhị huynh ta phá án à? Sao trước kia chưa từng thấy hai người thế?”
Minh Hoa Thường chủ động hỏi, còn sai dịch biết đây là tiểu thư Công phủ, không thể đắc tội với nàng được, nên chỉ đáp lời một cách qua loa: “Phải, trước đó bọn ta theo một vụ án khác, không đi theo Thiếu doãn ra khỏi thành, hôm nay là lần đầu tiên tới.”
Minh Hoa Thường “Ồ” một tiếng, dùng giọng nói trong trẻo như chuông bạc mà hỏi bọn họ xem vụ án trước đó là gì, cuối cùng tra ra được thế nào. Cách Minh Hoa Thường ăn nói nghe rất ngọt ngào, cẩn thận, mà nàng lại còn xinh đẹp, cứ nhìn bọn họ với đôi mắt hạnh đầy trông mong ấy. Khi đối diện với ánh mắt này, chẳng có bất kỳ ai có thể nghiêm mặt với nàng được, thế nên, bọn họ đã bất giác nói ra rất nhiều thứ, tiết lộ không ít chi tiết về vụ án lần này.
Minh Hoa Thường lẳng lặng nghe bọn họ kể, từ việc được báo án thế nào, chạy đến hiện trường ra sao, rồi lại làm thế nào để khiêng thi thể của Trình Tư Nguyệt ra ngoài. Thi thoảng nàng cũng góp vào đôi ba lời hưởng ứng, cổ vũ bọn họ nói tiếp.
Dần dần, bọn họ đã đi đến đầu hẻm, bấy giờ Chiêu Tài cũng đã quay về rồi. Minh Hoa Thường vừa cười vừa đưa đồ ăn nóng cho hai vị sai dịch kia, nàng nói: “Hai vị đã vất vả nhiều rồi, không biết hai vị đã ăn sáng hay chưa, đây chỉ là chút tâm ý thôi, chưa thể bày tỏ được sự ngưỡng mộ, kính xin hai vị vui vẻ nhận cho.”
Sai dịch vừa thấy là đã muốn từ chối ngay, Minh Hoa Thường cười nhét gói giấy dầu vào tay bọn họ: “Hai vị sai dịch không cần phải khách sáo với ta đâu, sau này huynh trưởng củ ta còn cần có các vị giúp đỡ nhiều. Các vị cứ đứng ở đây rồi từ từ ăn đi, ta vào trong xem thử.”
Chiêu Tài nghe xong thì nhăn mặt, một người sai dịch trong đó cũng nói: “Minh nương tử à, không được đâu, trong đó vừa bẩn vừa bốc mùi hôi thối, không phải là nơi mà người có thân phận như nương tử nên tới.”
“Không sao, ta muốn chia sẻ chút áp lực với Nhị huynh. Mấy ngày gần đây huynh ấy cứ phải đi sớm về trễ, đến cả việc ngủ nghỉ mà cũng không có thì giờ đâu, ta muốn đến xem thử xem, rốt cuộc là mấy ngày qua huynh ấy đang bận bịu những gì.”
Minh Hoa Thường đã nói đến vậy rồi thì hai vị sai dịch kia cũng không thể nói thêm được gì nữa, chỉ có thể nói: “Nếu nương tử không chê bẩn, vậy thì ngài hãy đi vào đi. Dù sao thì thi thể cũng được người ta khiêng đi rồi, không có gì đáng sợ nữa.”
Minh Hoa Thường đáp lại một cách giòn tan. Sai dịch đã thấy nhiều án mạng rồi, không hề thấy kinh ngạc trước cảnh tượng thế này, bọn họ vừa ăn bánh bao vừa đi vào trong, vẫn không quên giới thiệu cho nàng nghe: “Người chết được phát hiện ra ở trong này. Có một đám ăn mày tới đây tìm đồ, thấy trong cùng có cái gì đó lóe lên, bọn họ tưởng là đồ vật gì đáng giá nên đi qua xem thử, nhưng khi qua đến nơi thì lại thấy khuôn mặt của người chết.”
Minh Hoa Thường cúi đầu nhìn về phía mặt đất, nàng có thể thấy được vết máu mơ hồ trên nền đá vụn. Minh Hoa Thường nhìn xung quanh rồi hỏi: “Mặc dù con hẻm nhỏ này vắng vẻ thật, nhưng đâu phải là không có ai đi qua đâu nhỉ, ấy thế mà hắn ta còn chẳng thèm che chắn gì, cứ ném thi thể vào trong hẻm như thế. Vậy có nghĩa là, hắn ta không hề muốn che giấu.”
Sai dịch nghe thấy mà có chỗ hiểu, có chỗ không hiểu gì: “Ngài có ý gì thế?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Minh Hoa Thường chỉ về phía khung gỗ mục đã sụp hết gần một nửa bên cạnh, rồi nàng nói: “Nếu hắn ta không muốn để chúng ta phát hiện ra thi thể, thì hắn ta có thể nhét thi thể dưới kệ gỗ, hoặc là lấy đá để che thi thể lại. Bây giờ trời đã vào đông rồi, vô cùng giá rét, phải mất một khoảng thời gian rất dài thì thi thể mới bốc mùi lên được, nếu làm thế, không biết là phải qua bao lâu thì quan phủ mới phát hiện ra thi thể; chẳng phải là nếu làm thế thì sẽ có lợi cho hắn ta hơn hay sao? Mà hắn ta cũng có thể nhân cơ hội ấy để chạy trốn. Nhưng hắn ta lại không làm như vậy. Nếu chỉ nhìn bên ngoài thôi, thì sẽ thấy là hắn ta đang vứt xác trong một con hẻm tối, nhưng mỗi một hành động của hắn ta đều như đang “gào thét” rằng, các ngươi mau tới bắt ta đi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cả hai sai dịch đều hít vào một hơi thật sâu, sau khi nghe tiểu cô nương này nói thế, họ đều thấy suy đoán này khá là có lý. Nhưng, hung thủ mà cũng dám khiêu khích quan phủ ư?
Minh Hoa Thường hỏi: “Bây giờ có đang nghi ngờ ai không?”
“Không.” Sai dịch thở dài: “Vùng này tốt xấu lẫn lộn, lại chỉ toàn là chuyện xấu, người lui tới vừa nhiều vừa hỗn loạn, có rất ít quan lại ở. Ngoại trừ mấy tên ăn mày kia ra, thì không có ai chú ý đến thi thể cả.”
“Đã hỏi mấy tên ăn mày kia chưa?”
“Hỏi rồi, nhưng mà mấy người bọn họ luôn ở cùng với nhau, họ có thể làm chứng cho nhau, không có hiềm nghi.”
Vậy thì phiền phức rồi, lại là một vụ án không có nhân chứng. Minh Hoa Thường nghiêm mặt suy nghĩ một lúc, rồi nàng lại hỏi: “Trên đường đi tới đây, ta có nghe bách tính nói là, tên sát thủ liên hoàn trước đó lại gây án thêm một lần nữa, hai vị sai dịch à, hai vị cảm thấy thế nào?”
Một tên sai dịch trong số đó cắn hai, ba miếng rồi nhét bánh bao vào hết trong miệng, gã lắc đầu nói: “Đó là bách tính đồn nhầm thôi. Mấy vụ án trước đều là lấy xương cẳng đi, nhưng thi thể này lại nguyên vẹn, không thiếu tay hay thiếu chân gì cả.”
Minh Hoa Thường nhíu mày, trạng thái chết của thi thể lại thay đổi nữa rồi, là do hung thủ đổi cách giết người, hay là có ba người gây án khác nhau nhỉ?
Minh Hoa Thường không thể nghĩ ra được, vẫn phải xem thi thể thôi. Nàng cẩn thận quan sát địa điểm vứt xác, chú ý tới vết máu trên mặt đất, nàng lại hỏi họ: “Trình Tư Nguyệt chết như thế nào?”
“Không biết.” Sai dịch lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Thi thể đã được phủ Thành Quốc Công khiêng đi, Ngỗ tác không dám khám nghiệm tử thi. Nhưng, từ cánh tay bị lộ ra ngoài của nàng ấy, ai cũng có thể thấy là trên đó có không ít các vết xanh tím.”
Ở Huyền Kiêu Vệ, Minh Hoa Thường đã học được chút kiến thức liên quan đến vấn đề khám nghiệm tử thi, thế nên nàng cũng biết mấy vết xanh tím là vết thương bị tạo nên khi nạn nhân còn sống. Thế nên, có thể thấy được rằng, lúc Trình Tư Nguyệt còn sống, nàng ấy đã có những vết thương ấy rồi. Cái chết của nàng ấy thì lại có phần giống với Hoàng Thái Vi. Hoàng Thái Vi cũng là thi thể mà Ngỗ tác không dám khám nghiệm, tuy không biết vết thương trí mạng là gì, nhưng trên cánh tay cũng có có vết ứ đọng.
Bốn năm trước, trong vụ án của Hoàng Thái Vi, cũng vì phủ Kinh Triệu của khi đó đã để cho Hoàng gia đưa thi thể đi, làm việc hết sức qua loa, dẫn tới việc, nhìn hồ sơ thì tưởng như là đã tra xét rất nhiều, nhưng thật ra, đến cả nguyên nhân tử vong của Hoàng Thái Vi mà họ cũng không thể xác định được. Dù rằng sau này đã có Minh Hoa Chương, Minh Hoa Thường tiếp nhận, nhưng vẫn cứ là “không bột đố gột nên hồ”, mất rất nhiều thời gian nhưng không có cách nào tìm ra được hung thủ. Bây giờ lại có thêm người chết, Minh Hoa Thường hết sức tiếc thương cho người chết, nhưng nàng không thể để mặc cho sai lầm như vậy được phép xảy ra thêm một lần nữa.
Minh Hoa Thường hỏi: “Người của phủ Thành Quốc Công ở đâu? Có thể thuyết phục bọn họ để Ngỗ tác khám nghiệm tử thi Trình Tư Nguyệt không?”
Sai dịch nhún vai, chỉ ra bên ngoài: “Chẳng phải Minh Thiếu doãn đang nói chuyện với họ à?”
Thành Quốc Công nghe thấy những gì Minh Hoa Chương nói thì tức giận đến mức cười lạnh. Ánh mắt ông ấy trông như chim ưng, sự tức giận cứ tăng lên không ngừng, ông ấy nhìn chằm chằm vào Minh Hoa Chương, nói: “Cháu gái của ta vừa bị giết hại dưới sự quản lý của các ngươi, các ngươi không đưa ra lời giải thích được thì cũng đành thôi, mà bây giờ nó đã chết rồi mà các ngươi còn muốn sỉ nhục sự trong sạch của nó nữa à?”
Minh Hoa Chương không tránh né ánh mắt hung hăng ấy của Thành Quốc Công, hắn bình tĩnh nói: “Thành Quốc Công, lệnh tôn nữ bị hại, ta vô cùng thấu hiểu cho sự đau buồn của ngài. Nhưng nếu muốn đòi lại công bằng cho Trình tiểu thư thì càng nên để Ngỗ tác khám nghiệm tử thi, để sớm ngày tìm ra được hung thủ sát hại nàng ấy. Nếu các ngài che giấu như vậy thì các ngài cũng chẳng khác gì đồng lõa của kẻ giết người đó cả.”
Thành Quốc Công giận dữ: “Ngươi nói cái gì đấy hả?”
“Minh Thiếu doãn, không được vô lễ.” Kinh Triệu Doãn thấy tình thế không ổn, bèn vội quát Minh Hoa Chương, sau đó lại cười làm lành với Thành Quốc Công: “Quốc Công, ngài đừng so đo với một hậu bối. Hắn vừa vào quan trường, không hiểu biết gì nên mới nói năng bậy bạ lung tung, ngài đại nhân rộng lượng, đừng chấp nhặt với hắn làm gì ạ.”
Nói rồi, Kinh Triệu Doãn chuyển hướng sang Minh Hoa Chương, hắn ta lạnh lùng lên tiếng: “Còn không mau tạ lỗi với Thành Quốc Công đi?”
Tuy Minh Hoa Chương chắp tay trước ngực, nhưng sự nghiêm nghị trên khuôn mặt hắn vẫn không hề thay đổi, hắn vẫn dùng dáng vẻ không kiêu ngạo, không tự ti ấy để nói: “Vãn bối vô ý mạo phạm, nhưng pháp luật đã có quy định rõ ràng, không cho phép vì tình riêng mà làm ra những việc bất hợp pháp. Kính xin Thành Quốc Công hợp tác với phủ Kinh Triệu phá án, trả lại thi thể.”
Kinh Triệu Doãn nghe xong thì kinh hãi vô cùng, Thành Quốc Công tức giận đến mức nói liên tục hai chữ “tốt”, rồi ông ấy lại nói: “Bản công không cần biết, Trấn Quốc Công dạy dỗ con cháu như thế đấy. Ngươi chỉ là một chức quan tứ phẩm nho nhỏ, ngươi cho rằng ngươi đã đỗ tiến sĩ rồi, được người ta cho chút thể diện là ngươi có thể diễu võ giương oai trước mặt bản công à?”
Mồ hôi lạnh của Kinh Triệu Doãn đổ ròng ròng, hắn ta cố gắng giảng hòa: “Thành Quốc Công bớt giận… Minh Hoa Chương, bản quan dạy dỗ người thế nào? Còn không mau tạ tội?”
Bọn họ vẫn còn đang ầm ĩ ở đây, bỗng nhiên, có giọng nói của một nữ tử vang lên từ phía bên cạnh, nghe như tia nắng đầu tiên xuất hiện sau màn đêm u ám, thoắt cái đã phá tan mọi sự hỗn loạn, mang mùa xuân về với đất trời: “Tiểu nữ thỉnh an Thành Quốc Công, Kinh Triệu Doãn. Tiểu nữ và tam nương tử đã có duyên gặp nhau vài lần, mối quan hệ cũng khá thân thiết, không ngờ lần này nàng ấy lại bị sát hại một cách tàn độc như thế. Thành Quốc Công kiêng kỵ điều gì, tiểu nữ hiểu. Nếu như Thành Quốc Công, Kinh Triệu Doãn tin tưởng tiểu nữ, tiểu nữ nguyện ý đến phủ Quốc Công thay cho phủ Kinh Triệu, đích thân tiểu nữ sẽ khám nghiệm tử thi cho tam nương tử, cúng tế vong hồn của nàng ấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro