Sống Lại Giữa Tận Thế: Bị Đại Boss Cuồng Yêu Săn Đuổi
Bệnh Viện
2024-10-30 23:19:10
"Tôi trông giống nhà từ thiện lắm sao?"
Đoàn xe đã dừng lại, mọi người đang mặc đồ bảo hộ, kiểm tra vũ khí, lựa chọn loại phù hợp.
"Vậy là bên trong có thứ gì đó quan trọng cần lấy phải không?" Bạch Tiểu Nguyệt nghe xong lập tức phản ứng.
Nguyên Cảnh Duệ đi sang một bên, vẫy tay với cô, dáng vẻ giống như cô là một con vật nhỏ lông xù đáng yêu vậy.
Khóe miệng Bạch Tiểu Nguyệt giật giật, bước tới.
"Trước khi tận thế bùng nổ đã có một trận mưa sao băng rơi xuống mặt đất, nhưng không được công bố ra ngoài. Các nhà khoa học đã thu thập mẫu vật, phát hiện bên trong có một loại vật chất rất đặc biệt, đáng tiếc là họ vẫn chưa nghiên cứu ra thì tận thế đã bùng nổ. Thành quả nghiên cứu mới nhất định là sẽ được đưa đến thành phố T."
"Cho nên thứ đó có thể ẩn chứa nguyên nhân bùng phát virus zombie? Nó còn chưa được đưa đến thành phố T thì đã xảy ra chuyện, cho nên bị giữ lại bệnh viện thành phố Z?"
Nguyên Cảnh Duệ là người có quyền thế hàng đầu ở thành phố T, những tin tức này anh đương nhiên biết.
Nguyên Cảnh Duệ mỉm cười, nhịn không được đưa tay xoa đầu cô.
Vẻ mặt nghiêm túc của Bạch Tiểu Nguyệt trong nháy mắt cứng đờ, rất muốn hất tay anh ra, nhưng lại không có can đảm đó.
"Rất thông minh, vậy cô nói xem chúng ta có nên vào bệnh viện thành phố Z hay không?"
Thứ quan trọng như vậy ở bên trong, sao có thể không vào chứ?!
"Chúng ta không thể cứ thế mà vào được, nhất định phải có đồ bảo hộ." Bạch Tiểu Nguyệt nhanh chóng suy nghĩ một lượt về tuyến đường, trang bị, phân bố nhân lực.
"Chuẩn bị từ sớm rồi." Nguyên Cảnh Duệ cười nói.
Đồ bảo hộ thông thường căn bản không thể cản được răng nanh và móng vuốt sắc nhọn của zombie, Nguyên Cảnh Duệ chuẩn bị là loại tăng cường, nhưng bản thân anh lại chê đồ bảo hộ quá dày cộm, hoạt động không tiện, cho nên chọn cách hành động gọn nhẹ.
Những người khác trong đội nhìn mà không biết nên khuyên anh thế nào, một mặt là khâm phục sức mạnh của anh, mặt khác là lo lắng, nhưng đều bội phục sự gan dạ của anh, thầm nghĩ bọn họ quả nhiên không đi theo nhầm người.
Những người khác thì mặc đồ bảo hộ màu đen tuyền, cộng thêm vũ khí được trang bị tinh nhuệ, trông rất oai phong.
Cả đội đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ có hai người là ngoại lệ, đó là Hoàng Tuệ Tâm và Trịnh Hạo.
Ngay cả cô gái nhỏ nhắn như Bạch Tiểu Nguyệt cũng kiên quyết mặc đồ bảo hộ để vào bệnh viện, rất được mọi người trong đội kính nể, ngược lại Trịnh Hạo, một người đàn ông cao 1m89 lực lưỡng, lại trốn ở phía sau, đến xuống xe cũng không dám, nhìn thấy bọn họ không để lại ai bảo vệ mình, mới vội vàng hạ cửa sổ xe.
"Mọi người đều đi hết sao? Không để lại ai… ai… ở lại trông xe sao?" Anh ta vốn muốn nói là không để lại ai ở lại trông bọn họ, nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của đám người kia, mới vội vàng đổi cách nói.
Thực ra trong một chiếc xe khác, Lâm Duyệt Thành bị thương và ba người được cứu nhất định phải ở lại, để phòng ngừa bất trắc, Nguyên Cảnh Duệ còn để lại hai người trông coi đoàn xe, nhưng Hoàng Tuệ Tâm và Trịnh Hạo vẫn luôn trốn trong xe khác nên không biết.
"Chuẩn bị xong rồi thì xuất phát thôi?" Nguyên Cảnh Duệ ra lệnh.
Không ai để ý đến hai người phía sau, tất cả đều bước nhẹ về phía trước.
Lưu Vũ từ nhỏ đã làm vệ sĩ, lớn lên cùng Nguyên Cảnh Duệ, trong khoảng thời gian ngắn ngủi này cũng đã rất quen thuộc với Bạch Tiểu Nguyệt.
Lưu Vũ là người ít nói, thực lực rất mạnh, hình như là dị năng giả hệ tốc độ.
Đương nhiên bọn họ chưa từng nói ra, đây là Bạch Tiểu Nguyệt đoán.
Người lái xe cho bọn họ chính là Lưu Vũ.
Bệnh viện thành phố Z đi từ cổng chính vào, có thể nhìn thấy bốn tòa nhà, cao nhất là khu nội trú, chắc phải hai mươi mấy tầng, khu cấp cứu chỉ có năm tầng, khu khám bệnh thì mười mấy tầng.
Càng đến gần bệnh viện, bọn họ càng nhìn thấy nhiều zombie hơn.
Đoàn xe đã dừng lại, mọi người đang mặc đồ bảo hộ, kiểm tra vũ khí, lựa chọn loại phù hợp.
"Vậy là bên trong có thứ gì đó quan trọng cần lấy phải không?" Bạch Tiểu Nguyệt nghe xong lập tức phản ứng.
Nguyên Cảnh Duệ đi sang một bên, vẫy tay với cô, dáng vẻ giống như cô là một con vật nhỏ lông xù đáng yêu vậy.
Khóe miệng Bạch Tiểu Nguyệt giật giật, bước tới.
"Trước khi tận thế bùng nổ đã có một trận mưa sao băng rơi xuống mặt đất, nhưng không được công bố ra ngoài. Các nhà khoa học đã thu thập mẫu vật, phát hiện bên trong có một loại vật chất rất đặc biệt, đáng tiếc là họ vẫn chưa nghiên cứu ra thì tận thế đã bùng nổ. Thành quả nghiên cứu mới nhất định là sẽ được đưa đến thành phố T."
"Cho nên thứ đó có thể ẩn chứa nguyên nhân bùng phát virus zombie? Nó còn chưa được đưa đến thành phố T thì đã xảy ra chuyện, cho nên bị giữ lại bệnh viện thành phố Z?"
Nguyên Cảnh Duệ là người có quyền thế hàng đầu ở thành phố T, những tin tức này anh đương nhiên biết.
Nguyên Cảnh Duệ mỉm cười, nhịn không được đưa tay xoa đầu cô.
Vẻ mặt nghiêm túc của Bạch Tiểu Nguyệt trong nháy mắt cứng đờ, rất muốn hất tay anh ra, nhưng lại không có can đảm đó.
"Rất thông minh, vậy cô nói xem chúng ta có nên vào bệnh viện thành phố Z hay không?"
Thứ quan trọng như vậy ở bên trong, sao có thể không vào chứ?!
"Chúng ta không thể cứ thế mà vào được, nhất định phải có đồ bảo hộ." Bạch Tiểu Nguyệt nhanh chóng suy nghĩ một lượt về tuyến đường, trang bị, phân bố nhân lực.
"Chuẩn bị từ sớm rồi." Nguyên Cảnh Duệ cười nói.
Đồ bảo hộ thông thường căn bản không thể cản được răng nanh và móng vuốt sắc nhọn của zombie, Nguyên Cảnh Duệ chuẩn bị là loại tăng cường, nhưng bản thân anh lại chê đồ bảo hộ quá dày cộm, hoạt động không tiện, cho nên chọn cách hành động gọn nhẹ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Những người khác trong đội nhìn mà không biết nên khuyên anh thế nào, một mặt là khâm phục sức mạnh của anh, mặt khác là lo lắng, nhưng đều bội phục sự gan dạ của anh, thầm nghĩ bọn họ quả nhiên không đi theo nhầm người.
Những người khác thì mặc đồ bảo hộ màu đen tuyền, cộng thêm vũ khí được trang bị tinh nhuệ, trông rất oai phong.
Cả đội đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ có hai người là ngoại lệ, đó là Hoàng Tuệ Tâm và Trịnh Hạo.
Ngay cả cô gái nhỏ nhắn như Bạch Tiểu Nguyệt cũng kiên quyết mặc đồ bảo hộ để vào bệnh viện, rất được mọi người trong đội kính nể, ngược lại Trịnh Hạo, một người đàn ông cao 1m89 lực lưỡng, lại trốn ở phía sau, đến xuống xe cũng không dám, nhìn thấy bọn họ không để lại ai bảo vệ mình, mới vội vàng hạ cửa sổ xe.
"Mọi người đều đi hết sao? Không để lại ai… ai… ở lại trông xe sao?" Anh ta vốn muốn nói là không để lại ai ở lại trông bọn họ, nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của đám người kia, mới vội vàng đổi cách nói.
Thực ra trong một chiếc xe khác, Lâm Duyệt Thành bị thương và ba người được cứu nhất định phải ở lại, để phòng ngừa bất trắc, Nguyên Cảnh Duệ còn để lại hai người trông coi đoàn xe, nhưng Hoàng Tuệ Tâm và Trịnh Hạo vẫn luôn trốn trong xe khác nên không biết.
"Chuẩn bị xong rồi thì xuất phát thôi?" Nguyên Cảnh Duệ ra lệnh.
Không ai để ý đến hai người phía sau, tất cả đều bước nhẹ về phía trước.
Lưu Vũ từ nhỏ đã làm vệ sĩ, lớn lên cùng Nguyên Cảnh Duệ, trong khoảng thời gian ngắn ngủi này cũng đã rất quen thuộc với Bạch Tiểu Nguyệt.
Lưu Vũ là người ít nói, thực lực rất mạnh, hình như là dị năng giả hệ tốc độ.
Đương nhiên bọn họ chưa từng nói ra, đây là Bạch Tiểu Nguyệt đoán.
Người lái xe cho bọn họ chính là Lưu Vũ.
Bệnh viện thành phố Z đi từ cổng chính vào, có thể nhìn thấy bốn tòa nhà, cao nhất là khu nội trú, chắc phải hai mươi mấy tầng, khu cấp cứu chỉ có năm tầng, khu khám bệnh thì mười mấy tầng.
Càng đến gần bệnh viện, bọn họ càng nhìn thấy nhiều zombie hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro