Sống Lại Giữa Tận Thế: Bị Đại Boss Cuồng Yêu Săn Đuổi
Hãm Hại
2024-10-30 23:19:10
Hoàng hôn buông xuống, con phố đông đúc bị dòng xe cộ tắc nghẽn đến mức nước chảy không lọt, đáng lẽ phải ồn ào náo nhiệt, lúc này lại yên tĩnh đến mức đáng sợ.
Cánh cửa xe mở toang, vết máu đỏ loang lổ kéo dài, mặt tiền cửa hàng bốc cháy, vài thi thể nằm la liệt trên mặt đất...
Ở những nơi ánh mặt trời không chiếu tới, có bóng ma quỷ dị lướt qua.
Bên trong một tòa nhà nhỏ với lớp tường bong tróc, Bạch Tiểu Nguyệt bị trói chặt, miệng bị nhét kín, phẫn nộ nhìn đám nam nữ trước mặt đang cãi vã. Vết thương không rõ nguyên nhân trên người cô chính là lý do khiến cô bị trói.
"Trời sắp tối rồi, dưới lầu toàn là zombie, hy sinh một người bị nhiễm độc zombie, còn hơn là tất cả cùng chết!"
"Vết thương đó chưa chắc đã là do zombie cào."
"Cho dù không phải do zombie cào, cô ta cũng không có dị năng, anh là đội trưởng, chẳng lẽ thật sự muốn vì một kẻ không có dị năng mà hại chết tất cả chúng ta sao?!"
"Mọi người đừng ép anh đội trưởng nữa, chị ấy là bạn gái của anh ấy, anh ấy cũng khó xử lắm, hơn nữa chị ấy vừa mới bị zombie tóm được, đang cần người an ủi, sao có thể nói những lời như vậy lúc này chứ?"
Lời cô gái vừa dứt, lửa giận trong mắt Bạch Tiểu Nguyệt càng bùng lên, nhìn chằm chằm cô ta như muốn thiêu đốt.
"Mọi người nghe thấy chưa? Vừa rồi Tuệ Tâm nói vết thương của Bạch Tiểu Nguyệt là do zombie cào, Tuệ Tâm với Bạch Tiểu Nguyệt thân nhau như vậy, cô ấy chắc chắn không nói dối đâu."
Đội trưởng Cao Tuấn vẻ mặt nghiêm nghị bước về phía cô gái vừa nói, giọng dịu dàng hỏi: "Tuệ Tâm, em nói cho anh biết, em thật sự tận mắt nhìn thấy zombie cào Tiểu Nguyệt sao?"
Hoàng Tuệ Tâm gật đầu.
"Ưm ưm!"
Bạch Tiểu Nguyệt vùng vẫy, dùng chân đạp vào đồ đạc.
m thanh phát ra khiến cả đám người như chim sợ cành cong, lập tức có hai người chạy đến bên cửa sổ xem có kinh động đến lũ zombie bên ngoài hay không.
"Cô ta có phải đang biến đổi không? Mau bảo cô ta đừng đạp nữa, cô ta sẽ hại chết chúng ta mất."
Gã đàn ông đứng gần Bạch Tiểu Nguyệt nhất, trong cơn sợ hãi và phẫn nộ, giáng một cú đạp mạnh vào đầu gối cô.
Một cơn đau đớn xé ruột xé gan ập đến, tất cả tiếng hét của cô đều bị chặn lại trong miệng.
"Cậu làm gì vậy?" Cao Tuấn đẩy gã đàn ông vừa đạp gãy chân Bạch Tiểu Nguyệt ra.
"Đội trưởng, nếu anh không thể quyết định thì em sẽ quyết định thay anh, chân cô ta đã gãy rồi, chúng ta không thể mang cô ta theo! Muốn trách thì cứ trách em đi, em muốn cứu mọi người."
"Cậu là đội trưởng hay tôi là đội trưởng?!"
"Hình như em nghe thấy tiếng đập cửa." Hoàng Tuệ Tâm sợ hãi nói.
Cao Tuấn và những người khác lập tức ngừng cãi vã, đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, nhưng rõ ràng là không phát hiện ra điều gì.
"Đội trưởng, chúng em biết anh trọng tình trọng nghĩa, nhưng lúc này anh phải hi sinh vì đại cục, có bao nhiêu người đang trông chờ vào anh để sống sót, hãy bỏ chị Tiểu Nguyệt đi, coi như chúng em cầu xin anh, chị Tiểu Nguyệt tốt bụng như vậy, chị ấy sẽ không trách anh đâu."
Cao Tuấn chìm vào trầm tư.
Hoàng Tuệ Tâm mỉm cười với Bạch Tiểu Nguyệt ở góc độ mà những người khác không nhìn thấy.
"Chị tưởng mình xinh đẹp, có đàn ông thích là ghê gớm lắm sao? Đàn ông của chị và những người anh em của chị bây giờ chỉ nghe lời tôi thôi, hơn nữa, cảm ơn vì chiếc vòng cổ không gian của chị nhé."
Bạch Tiểu Nguyệt nhìn thấy chiếc vòng cổ trên cổ Hoàng Tuệ Tâm, kích động muốn lao về phía trước.
Đó là di vật bà ngoại để lại cho cô, trước đó vì đi làm nhiệm vụ, cô tạm thời giao cho Cao Tuấn giữ, tại sao lại ở trên người cô ta?!
Bên phía những người đàn ông lại vang lên tiếng cãi vã.
"Đội trưởng, nếu anh không nói gì thì chúng em coi như anh đồng ý."
Hai người đàn ông bước về phía Bạch Tiểu Nguyệt.
"Chị đừng sợ, trước đây đều là chị bảo vệ em, bây giờ đến lượt em bảo vệ chị rồi, dù chị bị zombie cào em cũng không sợ, em sẽ không để bọn họ bắt nạt chị đâu." Hoàng Tuệ Tâm khóc lóc nói.
Cánh cửa xe mở toang, vết máu đỏ loang lổ kéo dài, mặt tiền cửa hàng bốc cháy, vài thi thể nằm la liệt trên mặt đất...
Ở những nơi ánh mặt trời không chiếu tới, có bóng ma quỷ dị lướt qua.
Bên trong một tòa nhà nhỏ với lớp tường bong tróc, Bạch Tiểu Nguyệt bị trói chặt, miệng bị nhét kín, phẫn nộ nhìn đám nam nữ trước mặt đang cãi vã. Vết thương không rõ nguyên nhân trên người cô chính là lý do khiến cô bị trói.
"Trời sắp tối rồi, dưới lầu toàn là zombie, hy sinh một người bị nhiễm độc zombie, còn hơn là tất cả cùng chết!"
"Vết thương đó chưa chắc đã là do zombie cào."
"Cho dù không phải do zombie cào, cô ta cũng không có dị năng, anh là đội trưởng, chẳng lẽ thật sự muốn vì một kẻ không có dị năng mà hại chết tất cả chúng ta sao?!"
"Mọi người đừng ép anh đội trưởng nữa, chị ấy là bạn gái của anh ấy, anh ấy cũng khó xử lắm, hơn nữa chị ấy vừa mới bị zombie tóm được, đang cần người an ủi, sao có thể nói những lời như vậy lúc này chứ?"
Lời cô gái vừa dứt, lửa giận trong mắt Bạch Tiểu Nguyệt càng bùng lên, nhìn chằm chằm cô ta như muốn thiêu đốt.
"Mọi người nghe thấy chưa? Vừa rồi Tuệ Tâm nói vết thương của Bạch Tiểu Nguyệt là do zombie cào, Tuệ Tâm với Bạch Tiểu Nguyệt thân nhau như vậy, cô ấy chắc chắn không nói dối đâu."
Đội trưởng Cao Tuấn vẻ mặt nghiêm nghị bước về phía cô gái vừa nói, giọng dịu dàng hỏi: "Tuệ Tâm, em nói cho anh biết, em thật sự tận mắt nhìn thấy zombie cào Tiểu Nguyệt sao?"
Hoàng Tuệ Tâm gật đầu.
"Ưm ưm!"
Bạch Tiểu Nguyệt vùng vẫy, dùng chân đạp vào đồ đạc.
m thanh phát ra khiến cả đám người như chim sợ cành cong, lập tức có hai người chạy đến bên cửa sổ xem có kinh động đến lũ zombie bên ngoài hay không.
"Cô ta có phải đang biến đổi không? Mau bảo cô ta đừng đạp nữa, cô ta sẽ hại chết chúng ta mất."
Gã đàn ông đứng gần Bạch Tiểu Nguyệt nhất, trong cơn sợ hãi và phẫn nộ, giáng một cú đạp mạnh vào đầu gối cô.
Một cơn đau đớn xé ruột xé gan ập đến, tất cả tiếng hét của cô đều bị chặn lại trong miệng.
"Cậu làm gì vậy?" Cao Tuấn đẩy gã đàn ông vừa đạp gãy chân Bạch Tiểu Nguyệt ra.
"Đội trưởng, nếu anh không thể quyết định thì em sẽ quyết định thay anh, chân cô ta đã gãy rồi, chúng ta không thể mang cô ta theo! Muốn trách thì cứ trách em đi, em muốn cứu mọi người."
"Cậu là đội trưởng hay tôi là đội trưởng?!"
"Hình như em nghe thấy tiếng đập cửa." Hoàng Tuệ Tâm sợ hãi nói.
Cao Tuấn và những người khác lập tức ngừng cãi vã, đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, nhưng rõ ràng là không phát hiện ra điều gì.
"Đội trưởng, chúng em biết anh trọng tình trọng nghĩa, nhưng lúc này anh phải hi sinh vì đại cục, có bao nhiêu người đang trông chờ vào anh để sống sót, hãy bỏ chị Tiểu Nguyệt đi, coi như chúng em cầu xin anh, chị Tiểu Nguyệt tốt bụng như vậy, chị ấy sẽ không trách anh đâu."
Cao Tuấn chìm vào trầm tư.
Hoàng Tuệ Tâm mỉm cười với Bạch Tiểu Nguyệt ở góc độ mà những người khác không nhìn thấy.
"Chị tưởng mình xinh đẹp, có đàn ông thích là ghê gớm lắm sao? Đàn ông của chị và những người anh em của chị bây giờ chỉ nghe lời tôi thôi, hơn nữa, cảm ơn vì chiếc vòng cổ không gian của chị nhé."
Bạch Tiểu Nguyệt nhìn thấy chiếc vòng cổ trên cổ Hoàng Tuệ Tâm, kích động muốn lao về phía trước.
Đó là di vật bà ngoại để lại cho cô, trước đó vì đi làm nhiệm vụ, cô tạm thời giao cho Cao Tuấn giữ, tại sao lại ở trên người cô ta?!
Bên phía những người đàn ông lại vang lên tiếng cãi vã.
"Đội trưởng, nếu anh không nói gì thì chúng em coi như anh đồng ý."
Hai người đàn ông bước về phía Bạch Tiểu Nguyệt.
"Chị đừng sợ, trước đây đều là chị bảo vệ em, bây giờ đến lượt em bảo vệ chị rồi, dù chị bị zombie cào em cũng không sợ, em sẽ không để bọn họ bắt nạt chị đâu." Hoàng Tuệ Tâm khóc lóc nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro