Sống Lại Giữa Tận Thế: Bị Đại Boss Cuồng Yêu Săn Đuổi
Nguy Hiểm
2024-10-30 23:19:10
Bạch Tiểu Nguyệt bị ánh mắt như rắn độc nhìn chằm chằm dọa đến toát mồ hôi lạnh, đang định bỏ chạy thì bị Lâm Duyệt Thành vô tình đẩy về phía trước, đập thẳng vào vòng tay của người đàn ông đang trong trạng thái cuồng loạn.
Cô cứng đờ cả sống lưng, từ từ ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang nổi điên, sợ rằng chỉ cần mình cử động mạnh một chút, đối phương sẽ xé xác cô ra.
Kiếp trước, đã có người vô tình bị dị năng giả trong trạng thái cuồng bạo giết chết.
Vừa chạm mắt, một bàn tay đã bóp chặt lấy cổ Bạch Tiểu Nguyệt, nhấc bổng cô lên. Cô bám vào tay anh, nhón chân cố gắng chạm đất.
Nhưng người đàn ông hành động cực kỳ nhanh chóng, giống như một con báo đen săn mồi, cúi đầu vùi vào cổ cô.
Bạch Tiểu Nguyệt chỉ cảm thấy một cơn đau nhói từ cổ truyền đến, khiến cô đau đến hoa mắt, há miệng kêu lên thất thanh.
"Buông tôi ra, đau quá!"
Người đàn ông cuồng bạo đã hóa thành dã thú không nghe thấy lời cô nói, tham lam hút máu cô. Bạch Tiểu Nguyệt nghe thấy tiếng anh ta nuốt máu của mình.
Cô kinh hoàng nghĩ, tận thế không bùng nổ sau ba ngày như kiếp trước, chẳng lẽ Nguyên Cảnh Duệ cũng sẽ không thức tỉnh dị năng như kiếp trước sao?
Kiếp trước cô bị zombie ăn thịt, kiếp này vẫn chết trong miệng Nguyên Cảnh Duệ biến thành zombie.
Chẳng lẽ sống lại một lần chỉ để cho cô trải nghiệm lại cái chết một lần nữa ư?
Bạch Tiểu Nguyệt không chịu nổi đả kích, trước mắt tối sầm, ngất đi.
Không biết ngủ bao lâu, chỉ cảm thấy ý thức trôi nổi giữa không trung, dường như nghe thấy tiếng người nói chuyện, nhưng lại như cách một lớp màn mỏng, mơ hồ không nghe rõ.
Cô yếu ớt mở mắt ra, nhìn thấy nóc xe, trong tai chỉ nghe thấy tiếng gió, giống như vẫn còn đang trong mơ, cô ngây người một lúc, dần dần tim bắt đầu đập nhanh hơn.
Tại sao lại yên tĩnh như vậy? Cô run rẩy bò xuống giường, phát hiện mình đang ở trong thùng xe tải lớn được cải tạo thành phòng đơn giản, mở cửa xe ra, phát hiện bên ngoài là một con đường.
Đây vẫn là tận thế sao? Cô không bị Nguyên Cảnh Duệ cắn chết đúng không?
Phía trước có một hàng xe, trông giống như một tiểu đội đang di chuyển, nhưng tại sao lại không thấy một ai?
Cô vịn xe đi được vài bước, đột nhiên dựng tóc gáy dừng lại.
Hình như nghe thấy tiếng bước chân lê bước từ phía sau! Giống như tiếng bước chân của những con zombie vô cùng quen thuộc trước khi tái sinh!
Quay đầu lại đột ngột, nhìn thấy một con zombie toàn thân thối rữa lao tới, muốn né tránh cũng không kịp nữa, cô kinh hãi mở to mắt, lại thấy con zombie đó bị bắn nát đầu khi chỉ còn cách cô một bước chân.
Nhìn con zombie ngã xuống trước mặt, cô run rẩy suýt ngã, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một người đàn ông cao lớn lạnh lùng, cao quý phi phàm đang đi ngược sáng về phía cô, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm vào cô.
Giống như một con thú nhỏ bị kẻ săn mồi mạnh mẽ nhìn chằm chằm, cô dựng tóc gáy, không dám nhúc nhích, cho đến khi người đàn ông đến trước mặt cô.
Nốt ruồi lệ vốn nên khiến người ta trông dịu dàng hơn một chút, vậy mà không hề làm giảm bớt vẻ lạnh lùng trên người anh.
Trong lúc hoảng sợ, Bạch Tiểu Nguyệt đã bị người đó vác lên, xoay người ném trở lại thùng xe tải.
Cô thấy người đàn ông ngồi xuống một chiếc hộp đen đối diện giường, cửa thùng xe không đóng, hình như anh ta đang đợi ai đó.
Rất nhanh đã nghe thấy tiếng bước chân trở lại trên đường, Bạch Tiểu Nguyệt thấy người đàn ông vẫn lạnh lùng, biết đó có thể là người của anh, ngay sau đó, Lâm Duyệt Thành xuất hiện bên ngoài thùng xe.
"Thiếu gia, nguy hiểm đã được loại bỏ hoàn toàn." Báo cáo xong mới phát hiện Bạch Tiểu Nguyệt đã tỉnh, giọng nói có chút kinh ngạc: “Cô Bạch, cuối cùng cô cũng tỉnh rồi?"
Cô cứng đờ cả sống lưng, từ từ ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang nổi điên, sợ rằng chỉ cần mình cử động mạnh một chút, đối phương sẽ xé xác cô ra.
Kiếp trước, đã có người vô tình bị dị năng giả trong trạng thái cuồng bạo giết chết.
Vừa chạm mắt, một bàn tay đã bóp chặt lấy cổ Bạch Tiểu Nguyệt, nhấc bổng cô lên. Cô bám vào tay anh, nhón chân cố gắng chạm đất.
Nhưng người đàn ông hành động cực kỳ nhanh chóng, giống như một con báo đen săn mồi, cúi đầu vùi vào cổ cô.
Bạch Tiểu Nguyệt chỉ cảm thấy một cơn đau nhói từ cổ truyền đến, khiến cô đau đến hoa mắt, há miệng kêu lên thất thanh.
"Buông tôi ra, đau quá!"
Người đàn ông cuồng bạo đã hóa thành dã thú không nghe thấy lời cô nói, tham lam hút máu cô. Bạch Tiểu Nguyệt nghe thấy tiếng anh ta nuốt máu của mình.
Cô kinh hoàng nghĩ, tận thế không bùng nổ sau ba ngày như kiếp trước, chẳng lẽ Nguyên Cảnh Duệ cũng sẽ không thức tỉnh dị năng như kiếp trước sao?
Kiếp trước cô bị zombie ăn thịt, kiếp này vẫn chết trong miệng Nguyên Cảnh Duệ biến thành zombie.
Chẳng lẽ sống lại một lần chỉ để cho cô trải nghiệm lại cái chết một lần nữa ư?
Bạch Tiểu Nguyệt không chịu nổi đả kích, trước mắt tối sầm, ngất đi.
Không biết ngủ bao lâu, chỉ cảm thấy ý thức trôi nổi giữa không trung, dường như nghe thấy tiếng người nói chuyện, nhưng lại như cách một lớp màn mỏng, mơ hồ không nghe rõ.
Cô yếu ớt mở mắt ra, nhìn thấy nóc xe, trong tai chỉ nghe thấy tiếng gió, giống như vẫn còn đang trong mơ, cô ngây người một lúc, dần dần tim bắt đầu đập nhanh hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tại sao lại yên tĩnh như vậy? Cô run rẩy bò xuống giường, phát hiện mình đang ở trong thùng xe tải lớn được cải tạo thành phòng đơn giản, mở cửa xe ra, phát hiện bên ngoài là một con đường.
Đây vẫn là tận thế sao? Cô không bị Nguyên Cảnh Duệ cắn chết đúng không?
Phía trước có một hàng xe, trông giống như một tiểu đội đang di chuyển, nhưng tại sao lại không thấy một ai?
Cô vịn xe đi được vài bước, đột nhiên dựng tóc gáy dừng lại.
Hình như nghe thấy tiếng bước chân lê bước từ phía sau! Giống như tiếng bước chân của những con zombie vô cùng quen thuộc trước khi tái sinh!
Quay đầu lại đột ngột, nhìn thấy một con zombie toàn thân thối rữa lao tới, muốn né tránh cũng không kịp nữa, cô kinh hãi mở to mắt, lại thấy con zombie đó bị bắn nát đầu khi chỉ còn cách cô một bước chân.
Nhìn con zombie ngã xuống trước mặt, cô run rẩy suýt ngã, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một người đàn ông cao lớn lạnh lùng, cao quý phi phàm đang đi ngược sáng về phía cô, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm vào cô.
Giống như một con thú nhỏ bị kẻ săn mồi mạnh mẽ nhìn chằm chằm, cô dựng tóc gáy, không dám nhúc nhích, cho đến khi người đàn ông đến trước mặt cô.
Nốt ruồi lệ vốn nên khiến người ta trông dịu dàng hơn một chút, vậy mà không hề làm giảm bớt vẻ lạnh lùng trên người anh.
Trong lúc hoảng sợ, Bạch Tiểu Nguyệt đã bị người đó vác lên, xoay người ném trở lại thùng xe tải.
Cô thấy người đàn ông ngồi xuống một chiếc hộp đen đối diện giường, cửa thùng xe không đóng, hình như anh ta đang đợi ai đó.
Rất nhanh đã nghe thấy tiếng bước chân trở lại trên đường, Bạch Tiểu Nguyệt thấy người đàn ông vẫn lạnh lùng, biết đó có thể là người của anh, ngay sau đó, Lâm Duyệt Thành xuất hiện bên ngoài thùng xe.
"Thiếu gia, nguy hiểm đã được loại bỏ hoàn toàn." Báo cáo xong mới phát hiện Bạch Tiểu Nguyệt đã tỉnh, giọng nói có chút kinh ngạc: “Cô Bạch, cuối cùng cô cũng tỉnh rồi?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro