Sống Lại Giữa Tận Thế: Bị Đại Boss Cuồng Yêu Săn Đuổi
Nguy Hiểm
2024-10-30 23:19:10
“Hướng Nam, chín giờ, có zombie! Quan sát sơ bộ đã có hơn mười con zombie từ trong hồ đi vào, hơn nữa có khả năng chỉ là một nhóm nhỏ đi đầu.” Giác quan thứ sáu được xác nhận, ngược lại khiến cả người bình tĩnh lại, lý trí lập tức quay trở lại, chính xác báo cáo tình hình.
Nguyên Cảnh Duệ nhận lấy kính nhìn đêm từ tay Bạch Tiểu Nguyệt, nhìn thoáng qua, sắc mặt lập tức âm trầm.
Bọn họ không thể bố trí bẫy rập ở hồ, đã cho một dị năng giả chú ý đến, nhưng góc độ này rất khuất, hơn nữa trời lại tối như vậy, người trực đêm bên dưới rất khó phát hiện ra ngay lập tức, việc này phải dựa vào người phụ trách canh chừng hướng Nam trên sân thượng tiếp ứng, nhưng Trịnh Hạo lại ngủ gật trong lúc trực đêm, không kịp thời phát hiện ra điều bất thường.
Những con zombie này hành động rất nhanh, bọn họ còn chưa nói chuyện xong thì lại có thêm hơn mười con bò lên từ trong hồ.
Hơn ba mươi con zombie, một dị năng giả, cho dù cuối cùng có đánh thắng được thì cũng rất nguy hiểm.
Dị năng giả trực đêm không phải là hệ Tinh Thần, khi anh ta phát hiện ra, rất có thể sẽ phải đối mặt với mấy chục, thậm chí là cả trăm con zombie cùng lúc, nhưng lúc này nếu bọn họ lên tiếng gọi, ngoài việc không giúp được gì cho anh ta, còn khiến đám zombie bị thu hút đến tòa nhà nhỏ nhanh hơn, nếu dùng bộ đàm thì sẽ trực tiếp để lộ vị trí của anh ta.
Nguyên Cảnh Duệ quyết đoán, giơ súng bắn pháo sáng về phía đám zombie.
Dị năng giả bên hồ lập tức phát hiện có người bắn pháo sáng về phía cách anh ta không xa từ trên sân thượng, không cần quay đầu lại nhìn xem pháo sáng được bắn đi đâu, anh ta biết người trên sân thượng muốn anh ta rút lui, vì vậy lập tức dùng tốc độ nhanh nhất rút lui về phía bên kia.
Chạy đến một khoảng cách an toàn rồi mới quay đầu lại nhìn, mượn ánh sáng của pháo sáng, khi anh ta thầy rõ tình hình thì không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Vị trí anh ta vừa đứng đột nhiên xuất hiện mấy chục con zombie, nếu không phải người trên sân thượng bắn pháo sáng kịp thời, thì giờ phút này có khi anh ta đã mất mạng rồi.
Ném súng bắn pháo sáng đi, Nguyên Cảnh Duệ cầm lấy khẩu súng trường đã gắn thêm ống giảm thanh, nhắm vào đám zombie ở phía xa, từng phát bắn chính xác vào đầu từng con một, thay thế nhiệm vụ phòng thủ hướng Nam.
Bạch Tiểu Nguyệt liếc nhìn khẩu súng dự phòng trên mặt đất, sau đó nhìn Trịnh Hạo, cô muốn chiến đấu bên cạnh Nguyên Cảnh Duệ, cô tin chắc rằng những người trong đội của Nguyên Cảnh Duệ sẽ phản ứng nhanh nhất khi nhìn thấy pháo sáng, nhưng những người trực đêm bên ngoài có nhiệm vụ phòng thủ, bọn họ không thể rời đi, cho dù là bốn người cùng trực trên sân thượng cũng không thể rời đi, lỡ như lơ là một chút, bên đó cũng có zombie đi tới, vậy thì càng tồi tệ hơn.
Những người ở tầng hai và tầng một không biết đã tỉnh dậy chưa? Bọn họ không thể lên tiếng gọi, nhất định phải có một người đi xuống gọi bọn họ dậy chuẩn bị rút lui, nhưng Trịnh Hạo, kẻ trực đêm còn ngủ gật, liệu có thể gánh vác được trách nhiệm này không?
“Cô đi xuống gọi bọn họ, nơi này tôi có thể xử lý, nhất định phải nhanh chóng chuẩn bị rút lui.”
Bạch Tiểu Nguyệt gật đầu, xoay người đi xuống.
Trịnh Hạo đã sớm chạy xuống lầu từ lúc nãy, lúc này đang đứng cùng Hoàng Tuệ Tâm với vẻ mặt hoảng sợ, lắp bắp không biết đang nói gì.
Bạch Tiểu Nguyệt rất sợ bọn họ sẽ hét lên.
“Càng nói to thì chết càng nhanh, nếu muốn hét thì bịt miệng lại cho tôi, nếu không tôi cắt lưỡi các người đấy!”
Hoàng Tuệ Tâm và Trịnh Hạo bị vẻ mặt đáng sợ của cô dọa cho sợ hãi, hai người vội vàng che miệng lại.
Bạch Tiểu Nguyệt không trông chờ vào việc bọn họ có thể giúp đỡ, trước tiên đi gọi Lưu Vũ dậy, dùng tốc độ nhanh nhất giải thích qua tình hình, không cần dặn dò, bản thân anh ta đã đi gọi những người khác dậy rồi.
Những người trực ca nửa đầu đêm đều bị gọi dậy, bọn họ khẽ gọi những người sống sót khác dậy, mọi người trật tự, nhanh chóng chuẩn bị rút lui.
Chỉ trong vòng vài phút, tất cả mọi người đều tập trung ở đại sảnh, sắc mặt hoảng sợ.
Nguyên Cảnh Duệ nhận lấy kính nhìn đêm từ tay Bạch Tiểu Nguyệt, nhìn thoáng qua, sắc mặt lập tức âm trầm.
Bọn họ không thể bố trí bẫy rập ở hồ, đã cho một dị năng giả chú ý đến, nhưng góc độ này rất khuất, hơn nữa trời lại tối như vậy, người trực đêm bên dưới rất khó phát hiện ra ngay lập tức, việc này phải dựa vào người phụ trách canh chừng hướng Nam trên sân thượng tiếp ứng, nhưng Trịnh Hạo lại ngủ gật trong lúc trực đêm, không kịp thời phát hiện ra điều bất thường.
Những con zombie này hành động rất nhanh, bọn họ còn chưa nói chuyện xong thì lại có thêm hơn mười con bò lên từ trong hồ.
Hơn ba mươi con zombie, một dị năng giả, cho dù cuối cùng có đánh thắng được thì cũng rất nguy hiểm.
Dị năng giả trực đêm không phải là hệ Tinh Thần, khi anh ta phát hiện ra, rất có thể sẽ phải đối mặt với mấy chục, thậm chí là cả trăm con zombie cùng lúc, nhưng lúc này nếu bọn họ lên tiếng gọi, ngoài việc không giúp được gì cho anh ta, còn khiến đám zombie bị thu hút đến tòa nhà nhỏ nhanh hơn, nếu dùng bộ đàm thì sẽ trực tiếp để lộ vị trí của anh ta.
Nguyên Cảnh Duệ quyết đoán, giơ súng bắn pháo sáng về phía đám zombie.
Dị năng giả bên hồ lập tức phát hiện có người bắn pháo sáng về phía cách anh ta không xa từ trên sân thượng, không cần quay đầu lại nhìn xem pháo sáng được bắn đi đâu, anh ta biết người trên sân thượng muốn anh ta rút lui, vì vậy lập tức dùng tốc độ nhanh nhất rút lui về phía bên kia.
Chạy đến một khoảng cách an toàn rồi mới quay đầu lại nhìn, mượn ánh sáng của pháo sáng, khi anh ta thầy rõ tình hình thì không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Vị trí anh ta vừa đứng đột nhiên xuất hiện mấy chục con zombie, nếu không phải người trên sân thượng bắn pháo sáng kịp thời, thì giờ phút này có khi anh ta đã mất mạng rồi.
Ném súng bắn pháo sáng đi, Nguyên Cảnh Duệ cầm lấy khẩu súng trường đã gắn thêm ống giảm thanh, nhắm vào đám zombie ở phía xa, từng phát bắn chính xác vào đầu từng con một, thay thế nhiệm vụ phòng thủ hướng Nam.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch Tiểu Nguyệt liếc nhìn khẩu súng dự phòng trên mặt đất, sau đó nhìn Trịnh Hạo, cô muốn chiến đấu bên cạnh Nguyên Cảnh Duệ, cô tin chắc rằng những người trong đội của Nguyên Cảnh Duệ sẽ phản ứng nhanh nhất khi nhìn thấy pháo sáng, nhưng những người trực đêm bên ngoài có nhiệm vụ phòng thủ, bọn họ không thể rời đi, cho dù là bốn người cùng trực trên sân thượng cũng không thể rời đi, lỡ như lơ là một chút, bên đó cũng có zombie đi tới, vậy thì càng tồi tệ hơn.
Những người ở tầng hai và tầng một không biết đã tỉnh dậy chưa? Bọn họ không thể lên tiếng gọi, nhất định phải có một người đi xuống gọi bọn họ dậy chuẩn bị rút lui, nhưng Trịnh Hạo, kẻ trực đêm còn ngủ gật, liệu có thể gánh vác được trách nhiệm này không?
“Cô đi xuống gọi bọn họ, nơi này tôi có thể xử lý, nhất định phải nhanh chóng chuẩn bị rút lui.”
Bạch Tiểu Nguyệt gật đầu, xoay người đi xuống.
Trịnh Hạo đã sớm chạy xuống lầu từ lúc nãy, lúc này đang đứng cùng Hoàng Tuệ Tâm với vẻ mặt hoảng sợ, lắp bắp không biết đang nói gì.
Bạch Tiểu Nguyệt rất sợ bọn họ sẽ hét lên.
“Càng nói to thì chết càng nhanh, nếu muốn hét thì bịt miệng lại cho tôi, nếu không tôi cắt lưỡi các người đấy!”
Hoàng Tuệ Tâm và Trịnh Hạo bị vẻ mặt đáng sợ của cô dọa cho sợ hãi, hai người vội vàng che miệng lại.
Bạch Tiểu Nguyệt không trông chờ vào việc bọn họ có thể giúp đỡ, trước tiên đi gọi Lưu Vũ dậy, dùng tốc độ nhanh nhất giải thích qua tình hình, không cần dặn dò, bản thân anh ta đã đi gọi những người khác dậy rồi.
Những người trực ca nửa đầu đêm đều bị gọi dậy, bọn họ khẽ gọi những người sống sót khác dậy, mọi người trật tự, nhanh chóng chuẩn bị rút lui.
Chỉ trong vòng vài phút, tất cả mọi người đều tập trung ở đại sảnh, sắc mặt hoảng sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro