Sống Lại Giữa Tận Thế: Bị Đại Boss Cuồng Yêu Săn Đuổi
Nhà Máy Chế Biế...
2024-10-30 23:19:10
"Nguyên thiếu gia, rốt cuộc anh muốn thế nào?"
"Một tháng trước khi tận thế bùng nổ, vẫn chưa có ai biết về việc thức tỉnh dị năng, làm sao cô biết được tình trạng của tôi lúc đó? Nói cho tôi biết, cô còn biết những gì nữa?"
Dưới ánh mắt sắc bén của người đàn ông, Bạch Tiểu Nguyệt có chút bối rối, nhưng nghĩ một chút cô liền bình tĩnh lại, chẳng phải đây vẫn còn vốn để thương lượng sao?
"Anh muốn biết à? Được, anh cho tôi mượn một chiếc xe, một ít vũ khí tự vệ, thức ăn và nước uống, tôi có thể nói thật."
Dù sao nói hay không nói cũng chẳng khác nhau mấy, trong thời tận thế ai mà quan tâm cô là ai, đến từ đâu, người ta chỉ quan tâm trong tay cô có đồ ăn hay không, hơn nữa cô nói rồi, anh ta cũng chưa chắc đã tin.
Người đàn ông cao lớn tuấn tú ánh mắt trầm xuống vài phần, dựa lưng vào thành xe, nói rõ ràng từng chữ: "Không cho mượn."
Bạch Tiểu Nguyệt thật sự sắp bị anh ta chọc cười, trên đời này sao lại có người như vậy chứ?! Đùa giỡn người khác à? Được rồi, anh ta là đại gia, anh ta nói gì cũng đúng.
"Anh có thực sự muốn biết hay không?"
"Có, nhưng cô có thể từ từ nói sau."
"Từ từ nói sau? Anh không cho tôi mượn đồ, tôi ra ngoài sẽ chết ngay, còn nói cái gì nữa."
"Vậy cô ra ngoài làm gì?"
Giọng nói lạnh lùng gần như tỏa ra hơi lạnh khiến sự bực bội của Bạch Tiểu Nguyệt dịu đi không ít, nhận ra ý tứ trong lời nói của đối phương, cô có chút không kịp phản ứng.
"Anh không có ý định đuổi tôi đi sao?"
Phản ứng của người đàn ông là dựa vào thành xe nhắm mắt dưỡng thần.
Bạch Tiểu Nguyệt chậm chạp quay lại giường ngồi xuống, cũng đúng, vừa rồi sau khi cứu cô, anh ta đã đưa cô về khoang xe, trông cũng không giống như muốn đuổi cô đi, đều tại cô quá sợ hãi, nên mới tự mình suy diễn.
Xem ra người đàn ông này cũng không đến nỗi vô tình như vậy.
Cả nhóm chuẩn bị xong, lập tức lên đường.
"Bây giờ chúng ta đi đâu?" Bạch Tiểu Nguyệt sờ sờ cổ, trên đó quấn một vòng băng.
Cô nhíu mày nghi hoặc, vết thương bình thường một tuần lễ sẽ khỏi, vết thương phẫu thuật nhỏ thì có thể mất một tháng mới lành.
Bây giờ đã nằm cả tuần rồi, vết thương trên cổ cô vẫn chưa thấy khỏi, người đàn ông này lúc đó cắn mạnh đến mức nào vậy?
"Sẽ không đem cô đi bán đâu." Người đàn ông đáp lại với đôi mắt khép hờ.
Không muốn nói thì thôi, còn lừa cô à?
"Lúc này anh muốn bán cũng chẳng ai mua." Tận thế ai mà muốn thêm một miệng ăn.
"Cô cũng khá tự hiểu mình đấy."
Bạch Tiểu Nguyệt bị chọc tức đến nghẹn lời, quay đầu nhìn ra cửa sổ nhỏ được lắp thêm trên xe tải, không muốn để ý đến anh nữa.
Nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, bọn họ đang ở trên một con đường núi vắng vẻ, hai bên đường đúng là có rừng rậm.
Xem ra bọn họ đang đi đến những nơi ít người.
Đại boss tận thế đúng là đại boss tận thế, mới bắt đầu thôi mà anh ta đã biết quy tắc sinh tồn rồi.
Nơi nào càng đông người, zombie càng nhiều.
Những nơi đông dân cư như thành phố là nguy hiểm nhất, cho dù vì thức ăn cũng không thể mạo hiểm đến gần.
Xe cứ thế chạy về phía Bắc, khi Bạch Tiểu Nguyệt sắp ngủ thiếp đi thì đoàn xe dừng lại.
Rừng cây hai bên đường trở nên thưa thớt.
Cô thấy người đàn ông bên cạnh mở cửa xe bước ra ngoài, đứng ở phía sau nghe họ nói chuyện.
Một nhóm người mặc trang phục sinh tồn dã ngoại đều là vệ sĩ mà Nguyên Cảnh Duệ mang theo từ biệt thự ra.
Họ đứng nghiêm chỉnh cách khoang xe tải không xa, chờ đợi sự sắp xếp.
Quan sát tình hình xung quanh bằng ống nhòm, trong tay Nguyên Cảnh Duệ cầm một bản đồ thành phố T, trên đó được đánh dấu bằng bút dạ quang nhiều màu sắc khác nhau.
"Nhìn trên bản đồ, đi theo con đường này, rẽ phải có một nhà máy sản xuất đồ hộp thịt quy mô lớn, trong kho chắc hẳn có không ít nguyên liệu, có thể thu thập một ít thịt tươi, sau khi lấy đủ, đi theo đường ra ngoài về phía Nam, vừa hay là một nhà máy than, ở đó có một chợ bán buôn rau củ, cách đó không xa, còn có một trạm xăng.”
"Một tháng trước khi tận thế bùng nổ, vẫn chưa có ai biết về việc thức tỉnh dị năng, làm sao cô biết được tình trạng của tôi lúc đó? Nói cho tôi biết, cô còn biết những gì nữa?"
Dưới ánh mắt sắc bén của người đàn ông, Bạch Tiểu Nguyệt có chút bối rối, nhưng nghĩ một chút cô liền bình tĩnh lại, chẳng phải đây vẫn còn vốn để thương lượng sao?
"Anh muốn biết à? Được, anh cho tôi mượn một chiếc xe, một ít vũ khí tự vệ, thức ăn và nước uống, tôi có thể nói thật."
Dù sao nói hay không nói cũng chẳng khác nhau mấy, trong thời tận thế ai mà quan tâm cô là ai, đến từ đâu, người ta chỉ quan tâm trong tay cô có đồ ăn hay không, hơn nữa cô nói rồi, anh ta cũng chưa chắc đã tin.
Người đàn ông cao lớn tuấn tú ánh mắt trầm xuống vài phần, dựa lưng vào thành xe, nói rõ ràng từng chữ: "Không cho mượn."
Bạch Tiểu Nguyệt thật sự sắp bị anh ta chọc cười, trên đời này sao lại có người như vậy chứ?! Đùa giỡn người khác à? Được rồi, anh ta là đại gia, anh ta nói gì cũng đúng.
"Anh có thực sự muốn biết hay không?"
"Có, nhưng cô có thể từ từ nói sau."
"Từ từ nói sau? Anh không cho tôi mượn đồ, tôi ra ngoài sẽ chết ngay, còn nói cái gì nữa."
"Vậy cô ra ngoài làm gì?"
Giọng nói lạnh lùng gần như tỏa ra hơi lạnh khiến sự bực bội của Bạch Tiểu Nguyệt dịu đi không ít, nhận ra ý tứ trong lời nói của đối phương, cô có chút không kịp phản ứng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Anh không có ý định đuổi tôi đi sao?"
Phản ứng của người đàn ông là dựa vào thành xe nhắm mắt dưỡng thần.
Bạch Tiểu Nguyệt chậm chạp quay lại giường ngồi xuống, cũng đúng, vừa rồi sau khi cứu cô, anh ta đã đưa cô về khoang xe, trông cũng không giống như muốn đuổi cô đi, đều tại cô quá sợ hãi, nên mới tự mình suy diễn.
Xem ra người đàn ông này cũng không đến nỗi vô tình như vậy.
Cả nhóm chuẩn bị xong, lập tức lên đường.
"Bây giờ chúng ta đi đâu?" Bạch Tiểu Nguyệt sờ sờ cổ, trên đó quấn một vòng băng.
Cô nhíu mày nghi hoặc, vết thương bình thường một tuần lễ sẽ khỏi, vết thương phẫu thuật nhỏ thì có thể mất một tháng mới lành.
Bây giờ đã nằm cả tuần rồi, vết thương trên cổ cô vẫn chưa thấy khỏi, người đàn ông này lúc đó cắn mạnh đến mức nào vậy?
"Sẽ không đem cô đi bán đâu." Người đàn ông đáp lại với đôi mắt khép hờ.
Không muốn nói thì thôi, còn lừa cô à?
"Lúc này anh muốn bán cũng chẳng ai mua." Tận thế ai mà muốn thêm một miệng ăn.
"Cô cũng khá tự hiểu mình đấy."
Bạch Tiểu Nguyệt bị chọc tức đến nghẹn lời, quay đầu nhìn ra cửa sổ nhỏ được lắp thêm trên xe tải, không muốn để ý đến anh nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, bọn họ đang ở trên một con đường núi vắng vẻ, hai bên đường đúng là có rừng rậm.
Xem ra bọn họ đang đi đến những nơi ít người.
Đại boss tận thế đúng là đại boss tận thế, mới bắt đầu thôi mà anh ta đã biết quy tắc sinh tồn rồi.
Nơi nào càng đông người, zombie càng nhiều.
Những nơi đông dân cư như thành phố là nguy hiểm nhất, cho dù vì thức ăn cũng không thể mạo hiểm đến gần.
Xe cứ thế chạy về phía Bắc, khi Bạch Tiểu Nguyệt sắp ngủ thiếp đi thì đoàn xe dừng lại.
Rừng cây hai bên đường trở nên thưa thớt.
Cô thấy người đàn ông bên cạnh mở cửa xe bước ra ngoài, đứng ở phía sau nghe họ nói chuyện.
Một nhóm người mặc trang phục sinh tồn dã ngoại đều là vệ sĩ mà Nguyên Cảnh Duệ mang theo từ biệt thự ra.
Họ đứng nghiêm chỉnh cách khoang xe tải không xa, chờ đợi sự sắp xếp.
Quan sát tình hình xung quanh bằng ống nhòm, trong tay Nguyên Cảnh Duệ cầm một bản đồ thành phố T, trên đó được đánh dấu bằng bút dạ quang nhiều màu sắc khác nhau.
"Nhìn trên bản đồ, đi theo con đường này, rẽ phải có một nhà máy sản xuất đồ hộp thịt quy mô lớn, trong kho chắc hẳn có không ít nguyên liệu, có thể thu thập một ít thịt tươi, sau khi lấy đủ, đi theo đường ra ngoài về phía Nam, vừa hay là một nhà máy than, ở đó có một chợ bán buôn rau củ, cách đó không xa, còn có một trạm xăng.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro