Sống Lại Giữa Tận Thế: Bị Đại Boss Cuồng Yêu Săn Đuổi
Nhận Phòng
2024-10-30 23:19:10
Nguyên Cảnh Duệ không nói gì nữa, dường như đang chìm trong suy nghĩ.
Bạch Tiểu Nguyệt cũng không thúc giục anh, nhìn xung quanh hoang vắng, thò tay vào ba lô. Bề ngoài là lấy đồ từ trong ba lô ra, nhưng thực chất là lấy từ trong không gian ra một gói đậu phụ khô, trước mặt người đang trầm tư suy nghĩ, cô thản nhiên xé gói đậu phụ khô ra, ung dung ăn ngon lành.
Nguyên Cảnh Duệ suy nghĩ xong thì quay đầu nhìn cô, không khỏi bật cười, trong tình huống nghiêm trọng thế này mà cô còn có tâm trạng ăn vặt? Quả nhiên là một cô gái thú vị.
Bạch Tiểu Nguyệt vốn đang vừa đánh giá xung quanh vừa ăn, thấy anh nhìn mình chằm chằm, cô ngại ngùng ho khan một tiếng, thò tay vào túi lục lọi, lấy ra mấy gói đậu phụ khô ném cho anh.
Mặc dù là lần đầu tiên nhìn thấy món ăn này, Nguyên Cảnh Duệ có hơi sững sờ nhìn thứ trong tay.
Bạch Tiểu Nguyệt cắn từng miếng đậu phụ khô cay cay mặn mặn, thỏa mãn nheo mắt lại.
Nguyên Cảnh Duệ tò mò thứ này ngon đến vậy sao? Anh xé một gói ra, cũng ăn thử.
Lúc cho vào miệng, người vốn kén ăn như anh vậy mà chỉ nhíu mày một cái rồi tiếp tục ăn.
Hai người nghiêm túc ăn vặt, nhìn từ xa, quả thực không hề ăn nhập gì với khung cảnh hoang tàn đổ nát của tận thế.
Đột nhiên, bọn họ nghe thấy tiếng chim ưng kêu, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một bóng đen từ trên không lao xuống.
Nguyên Cảnh Duệ phản ứng cực nhanh, kéo Bạch Tiểu Nguyệt sang một bên, giật mạnh một cái, hai người lùi về sau hai bước, rút vũ khí từ thắt lưng ra bắn một phát.
Bóng đen mất đi mục tiêu, bổ nhào xuống đất, thấy người bên dưới không dễ đối phó, nó đập cánh mấy cái, bất ngờ bay trở lại không trung.
Nhưng đôi mắt đen láy kia lại như có trí khôn của con người, nhìn chằm chằm vào hai người bên dưới, đe dọa lượn vòng vòng trên không trung.
“Dị năng giả điều khiển động vật.” Bạch Tiểu Nguyệt khẽ cười một tiếng, không nhận ra mình đang ở trong vòng tay người đàn ông, cô nhặt một hòn đá nhỏ dưới đất lên, ném về phía con chim ưng.
Con chim ưng kêu lên một tiếng né tránh, bay về phía khu nghỉ dưỡng.
Nhìn thấy dáng vẻ trẻ con của cô, Nguyên Cảnh Duệ không nói gì, ánh mắt tràn đầy ý cười.
“Hay là chúng ta đi xem thử, dị năng giả điều khiển động vật rốt cuộc là như thế nào? Chẳng lẽ động vật cũng sẽ biến dị sao?” Bạch Tiểu Nguyệt cười tinh quái.
“Đây cũng là một trong những điều cô biết sao?” Nguyên Cảnh Duệ cười hỏi, không đợi cô trả lời đã sải bước đi về phía trước.
Lúc này Bạch Tiểu Nguyệt mới nhận ra hai người đang đứng rất gần nhau, nhớ lại vừa rồi hình như cô còn được anh ôm nữa? Cô lập tức cảm thấy hơi ngại ngùng.
Nhưng mà chắc là vì muốn cứu cô, cho nên mới vô tình ôm cô thôi?
Nghĩ nhiều như vậy làm gì? Đại boss tận thế chịu ra tay giúp đỡ, cô nên thầm cảm tạ rồi.
Nhìn bóng lưng cao lớn phía trước, Bạch Tiểu Nguyệt vội vàng chạy theo, sóng vai đi cùng anh.
Nguyên Cảnh Duệ thấy cô rõ ràng không có ý nghĩ gì khác, trong mắt anh lóe lên một tia sáng khó hiểu.
Sau tận thế, nguy hiểm luôn rình rập, mỗi khoảnh khắc đều biến hóa khôn lường, mạng người như chỉ mành treo chuông, không thể không tranh thủ từng giây từng phút thu thập vật tư sinh tồn, nâng cao thực lực của bản thân thì mới có thể sống sót.
Kể từ khi rời khỏi biệt thự đến nay, bọn họ chưa từng có một ngày nào được nhàn rỗi.
Ai mà có tâm trạng nghĩ đến chuyện yêu đương nam nữ chứ.
Lúc hai người quay lại chỗ mọi người trong đội đang chờ đợi, người của khu nghỉ dưỡng sau khi nhận được vật tư mà bọn họ giao nộp, kiểm tra một lượt, xác nhận mỗi người đều nộp đủ 5kg gạo thì mới chịu chỉ chỗ ở cho, còn nhiệt tình dẫn bọn họ đến trước cửa căn phòng.
Căn phòng ở lớp ngoài cùng rất bình thường, không khác gì phòng nghỉ của khách sạn bình dân trước tận thế, chỉ là rộng hơn một chút, trang trí cũng khá đẹp, nhưng những đồ đạc trước kia có lẽ đã bị dọn đi hết, thay vào đó là một tấm phản lớn.
Bạch Tiểu Nguyệt cũng không thúc giục anh, nhìn xung quanh hoang vắng, thò tay vào ba lô. Bề ngoài là lấy đồ từ trong ba lô ra, nhưng thực chất là lấy từ trong không gian ra một gói đậu phụ khô, trước mặt người đang trầm tư suy nghĩ, cô thản nhiên xé gói đậu phụ khô ra, ung dung ăn ngon lành.
Nguyên Cảnh Duệ suy nghĩ xong thì quay đầu nhìn cô, không khỏi bật cười, trong tình huống nghiêm trọng thế này mà cô còn có tâm trạng ăn vặt? Quả nhiên là một cô gái thú vị.
Bạch Tiểu Nguyệt vốn đang vừa đánh giá xung quanh vừa ăn, thấy anh nhìn mình chằm chằm, cô ngại ngùng ho khan một tiếng, thò tay vào túi lục lọi, lấy ra mấy gói đậu phụ khô ném cho anh.
Mặc dù là lần đầu tiên nhìn thấy món ăn này, Nguyên Cảnh Duệ có hơi sững sờ nhìn thứ trong tay.
Bạch Tiểu Nguyệt cắn từng miếng đậu phụ khô cay cay mặn mặn, thỏa mãn nheo mắt lại.
Nguyên Cảnh Duệ tò mò thứ này ngon đến vậy sao? Anh xé một gói ra, cũng ăn thử.
Lúc cho vào miệng, người vốn kén ăn như anh vậy mà chỉ nhíu mày một cái rồi tiếp tục ăn.
Hai người nghiêm túc ăn vặt, nhìn từ xa, quả thực không hề ăn nhập gì với khung cảnh hoang tàn đổ nát của tận thế.
Đột nhiên, bọn họ nghe thấy tiếng chim ưng kêu, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một bóng đen từ trên không lao xuống.
Nguyên Cảnh Duệ phản ứng cực nhanh, kéo Bạch Tiểu Nguyệt sang một bên, giật mạnh một cái, hai người lùi về sau hai bước, rút vũ khí từ thắt lưng ra bắn một phát.
Bóng đen mất đi mục tiêu, bổ nhào xuống đất, thấy người bên dưới không dễ đối phó, nó đập cánh mấy cái, bất ngờ bay trở lại không trung.
Nhưng đôi mắt đen láy kia lại như có trí khôn của con người, nhìn chằm chằm vào hai người bên dưới, đe dọa lượn vòng vòng trên không trung.
“Dị năng giả điều khiển động vật.” Bạch Tiểu Nguyệt khẽ cười một tiếng, không nhận ra mình đang ở trong vòng tay người đàn ông, cô nhặt một hòn đá nhỏ dưới đất lên, ném về phía con chim ưng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Con chim ưng kêu lên một tiếng né tránh, bay về phía khu nghỉ dưỡng.
Nhìn thấy dáng vẻ trẻ con của cô, Nguyên Cảnh Duệ không nói gì, ánh mắt tràn đầy ý cười.
“Hay là chúng ta đi xem thử, dị năng giả điều khiển động vật rốt cuộc là như thế nào? Chẳng lẽ động vật cũng sẽ biến dị sao?” Bạch Tiểu Nguyệt cười tinh quái.
“Đây cũng là một trong những điều cô biết sao?” Nguyên Cảnh Duệ cười hỏi, không đợi cô trả lời đã sải bước đi về phía trước.
Lúc này Bạch Tiểu Nguyệt mới nhận ra hai người đang đứng rất gần nhau, nhớ lại vừa rồi hình như cô còn được anh ôm nữa? Cô lập tức cảm thấy hơi ngại ngùng.
Nhưng mà chắc là vì muốn cứu cô, cho nên mới vô tình ôm cô thôi?
Nghĩ nhiều như vậy làm gì? Đại boss tận thế chịu ra tay giúp đỡ, cô nên thầm cảm tạ rồi.
Nhìn bóng lưng cao lớn phía trước, Bạch Tiểu Nguyệt vội vàng chạy theo, sóng vai đi cùng anh.
Nguyên Cảnh Duệ thấy cô rõ ràng không có ý nghĩ gì khác, trong mắt anh lóe lên một tia sáng khó hiểu.
Sau tận thế, nguy hiểm luôn rình rập, mỗi khoảnh khắc đều biến hóa khôn lường, mạng người như chỉ mành treo chuông, không thể không tranh thủ từng giây từng phút thu thập vật tư sinh tồn, nâng cao thực lực của bản thân thì mới có thể sống sót.
Kể từ khi rời khỏi biệt thự đến nay, bọn họ chưa từng có một ngày nào được nhàn rỗi.
Ai mà có tâm trạng nghĩ đến chuyện yêu đương nam nữ chứ.
Lúc hai người quay lại chỗ mọi người trong đội đang chờ đợi, người của khu nghỉ dưỡng sau khi nhận được vật tư mà bọn họ giao nộp, kiểm tra một lượt, xác nhận mỗi người đều nộp đủ 5kg gạo thì mới chịu chỉ chỗ ở cho, còn nhiệt tình dẫn bọn họ đến trước cửa căn phòng.
Căn phòng ở lớp ngoài cùng rất bình thường, không khác gì phòng nghỉ của khách sạn bình dân trước tận thế, chỉ là rộng hơn một chút, trang trí cũng khá đẹp, nhưng những đồ đạc trước kia có lẽ đã bị dọn đi hết, thay vào đó là một tấm phản lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro