Sống Lại Giữa Tận Thế: Bị Đại Boss Cuồng Yêu Săn Đuổi
Trực Đêm
2024-10-30 23:19:10
Cô nhờ Lưu Vũ trộn đều mì với tương, còn mình thì lấy ra một miếng thịt tươi ngon, vặn lửa nhỏ, cẩn thận chiên lên, chiên đến khi chín tới thì cho bơ và tiêu đen vào, bày ra đĩa, trang trí thêm vài bông cải xanh, bữa tối xem như hoàn thành.
Bạch Tiểu Nguyệt tự mình đi gọi Nguyên Cảnh Duệ đang ở cách đó không xa, Hoàng Tuệ Tâm thấy cô vừa đi liền theo mùi thơm đi tới cùng Trịnh Hạo, hai người cầm một cái chậu lớn, trộn hai bát mì to, còn múc thêm không ít thức ăn và canh xương, mấy cái chậu kia chất đầy ắp, cho dù hai người bọn họ, trong đó có một người là đàn ông, cũng không thể ăn hết nhiều như vậy, huống chi Trịnh Hạo hoàn toàn không ra sức mà đồ ăn lại nhiều hơn cả những thành viên liều mạng trong đội.
Lưu Vũ cảm thấy hai người kia chắc chắn không ăn hết số thức ăn này, nhíu mày nhưng không nói gì.
Lúc Bạch Tiểu Nguyệt dẫn Nguyên Cảnh Duệ trở lại, nhìn thấy mỗi món ăn đều vơi đi một phần lớn, trong lòng có chút khó hiểu.
Thành viên trong đội của Nguyên Cảnh Duệ đều rất có quy củ, từ khi quen biết đến nay, cô rất ít khi thấy bọn họ động đũa trước Nguyên Cảnh Duệ.
Chẳng lẽ trong số những người được cứu có ai đói bụng không chịu được?
Lưu Vũ lặng lẽ chỉ chỉ về phía Hoàng Tuệ Tâm và Trịnh Hạo đang vui vẻ ở đằng xa.
Bạch Tiểu Nguyệt nhìn theo, đương nhiên là vừa nhìn đã thấy thức ăn bày la liệt trước mặt bọn họ, cô hít sâu một hơi, trong mắt lóe lên tia sắc bén, đang định đi tới đó thì bị người ta nắm tay giữ lại.
"Buông ra." Bạch Tiểu Nguyệt lạnh lùng nói.
Lưu Vũ cảm thấy trán mình sắp toát mồ hôi lạnh.
Cô Bạch này thật sự rất gan dạ, cho dù là trước hay sau khi tận thế, anh ta chưa từng thấy ai dám nói chuyện với thiếu gia nhà mình như vậy.
Anh ta tưởng thiếu gia sẽ tức giận, không ngờ giọng điệu của Nguyên Cảnh Duệ vẫn bình thản như thường.
"Ăn cơm." Nguyên Cảnh Duệ kéo Bạch Tiểu Nguyệt đến ngồi xuống chiếc bàn nhỏ được dựng tạm bên cạnh, tự mình múc cho cô một bát mì, một bát canh và một bát thức ăn, sau đó mới tự mình múc một bát lớn.
Sau đó, các thành viên trong đội tự giác xếp hàng, lần lượt đứng trước chỗ để thức ăn múc mì, mỗi người đều dựa theo sức ăn của mình mà lấy, sau đó mỗi người một bát canh xương, một miếng xương và một bát thức ăn, không có ai quá tham lam mà lấy nhiều đến mức không ăn hết.
Sau khi các thành viên trong đội lấy xong, đến lượt những người sống sót được bọn họ giải cứu, mọi người đều rất tự giác.
Thực ra lượng thức ăn cô làm đủ cho những người này ăn còn dư, căn bản không cần phải tranh giành.
Xem ra phải nghĩ cách dạy dỗ hai người kia một trận.
Không thể để bọn họ cứ chướng mắt như vậy cho đến khi chết được.
Tiếng húp mì vang lên, mọi người đều ăn rất ngon miệng.
Ăn xong, mọi người tự giác nhận nhiệm vụ rửa bát dọn dẹp.
Sáng sớm hôm sau, mọi người thu dọn đồ đạc xong, Nguyên Cảnh Duệ dẫn đội xuất phát một lần nữa, đi về phía Bắc.
Trên đường, bọn họ tìm được hai chiếc xe, chia tay với hai nhóm người sống sót.
Sau một ngày lái xe trên con đường gập ghềnh, buổi tối, bọn họ tìm đại một căn nhà nhỏ ba tầng được xây dựng bên hồ để nghỉ chân.
Lưu Vũ và Trâu Đông dẫn người đi dọn dẹp đám zombie xung quanh, sau khi loại bỏ hết nguy hiểm, Nguyên Cảnh Duệ mới cho Bạch Tiểu Nguyệt và những người khác lại đây.
Cả đám người ăn tối xong, sắp xếp xong thứ tự trực đêm, Nguyên Cảnh Duệ dẫn đầu lên tầng thượng trực ca đầu tiên.
Anh bố trí ba nhóm người trực đêm, một nhóm ở khu vực bẫy rập tương đối xa bên ngoài, một nhóm ở tầng dưới, một nhóm ở tầng thượng, chia làm ca nửa đêm và nửa sau đêm.
Bạch Tiểu Nguyệt tự mình đi gọi Nguyên Cảnh Duệ đang ở cách đó không xa, Hoàng Tuệ Tâm thấy cô vừa đi liền theo mùi thơm đi tới cùng Trịnh Hạo, hai người cầm một cái chậu lớn, trộn hai bát mì to, còn múc thêm không ít thức ăn và canh xương, mấy cái chậu kia chất đầy ắp, cho dù hai người bọn họ, trong đó có một người là đàn ông, cũng không thể ăn hết nhiều như vậy, huống chi Trịnh Hạo hoàn toàn không ra sức mà đồ ăn lại nhiều hơn cả những thành viên liều mạng trong đội.
Lưu Vũ cảm thấy hai người kia chắc chắn không ăn hết số thức ăn này, nhíu mày nhưng không nói gì.
Lúc Bạch Tiểu Nguyệt dẫn Nguyên Cảnh Duệ trở lại, nhìn thấy mỗi món ăn đều vơi đi một phần lớn, trong lòng có chút khó hiểu.
Thành viên trong đội của Nguyên Cảnh Duệ đều rất có quy củ, từ khi quen biết đến nay, cô rất ít khi thấy bọn họ động đũa trước Nguyên Cảnh Duệ.
Chẳng lẽ trong số những người được cứu có ai đói bụng không chịu được?
Lưu Vũ lặng lẽ chỉ chỉ về phía Hoàng Tuệ Tâm và Trịnh Hạo đang vui vẻ ở đằng xa.
Bạch Tiểu Nguyệt nhìn theo, đương nhiên là vừa nhìn đã thấy thức ăn bày la liệt trước mặt bọn họ, cô hít sâu một hơi, trong mắt lóe lên tia sắc bén, đang định đi tới đó thì bị người ta nắm tay giữ lại.
"Buông ra." Bạch Tiểu Nguyệt lạnh lùng nói.
Lưu Vũ cảm thấy trán mình sắp toát mồ hôi lạnh.
Cô Bạch này thật sự rất gan dạ, cho dù là trước hay sau khi tận thế, anh ta chưa từng thấy ai dám nói chuyện với thiếu gia nhà mình như vậy.
Anh ta tưởng thiếu gia sẽ tức giận, không ngờ giọng điệu của Nguyên Cảnh Duệ vẫn bình thản như thường.
"Ăn cơm." Nguyên Cảnh Duệ kéo Bạch Tiểu Nguyệt đến ngồi xuống chiếc bàn nhỏ được dựng tạm bên cạnh, tự mình múc cho cô một bát mì, một bát canh và một bát thức ăn, sau đó mới tự mình múc một bát lớn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau đó, các thành viên trong đội tự giác xếp hàng, lần lượt đứng trước chỗ để thức ăn múc mì, mỗi người đều dựa theo sức ăn của mình mà lấy, sau đó mỗi người một bát canh xương, một miếng xương và một bát thức ăn, không có ai quá tham lam mà lấy nhiều đến mức không ăn hết.
Sau khi các thành viên trong đội lấy xong, đến lượt những người sống sót được bọn họ giải cứu, mọi người đều rất tự giác.
Thực ra lượng thức ăn cô làm đủ cho những người này ăn còn dư, căn bản không cần phải tranh giành.
Xem ra phải nghĩ cách dạy dỗ hai người kia một trận.
Không thể để bọn họ cứ chướng mắt như vậy cho đến khi chết được.
Tiếng húp mì vang lên, mọi người đều ăn rất ngon miệng.
Ăn xong, mọi người tự giác nhận nhiệm vụ rửa bát dọn dẹp.
Sáng sớm hôm sau, mọi người thu dọn đồ đạc xong, Nguyên Cảnh Duệ dẫn đội xuất phát một lần nữa, đi về phía Bắc.
Trên đường, bọn họ tìm được hai chiếc xe, chia tay với hai nhóm người sống sót.
Sau một ngày lái xe trên con đường gập ghềnh, buổi tối, bọn họ tìm đại một căn nhà nhỏ ba tầng được xây dựng bên hồ để nghỉ chân.
Lưu Vũ và Trâu Đông dẫn người đi dọn dẹp đám zombie xung quanh, sau khi loại bỏ hết nguy hiểm, Nguyên Cảnh Duệ mới cho Bạch Tiểu Nguyệt và những người khác lại đây.
Cả đám người ăn tối xong, sắp xếp xong thứ tự trực đêm, Nguyên Cảnh Duệ dẫn đầu lên tầng thượng trực ca đầu tiên.
Anh bố trí ba nhóm người trực đêm, một nhóm ở khu vực bẫy rập tương đối xa bên ngoài, một nhóm ở tầng dưới, một nhóm ở tầng thượng, chia làm ca nửa đêm và nửa sau đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro