Sống Lại, Tôi Từ Chối Làm Mẹ Đỡ Đầu.
Gây Họa
Bánh pudding nhỏ
2024-05-31 00:40:14
Kết quả là Vương Tử Thần lập tức chộp lấy thực đơn và bắt đầu gọi món.
Ngự Chi Ngọc vẫn còn mở mồm khen ngợi hành vi của cậu ta:
" Con trai tôi thật sự tuyệt vời, giống như một nhà lãnh đạo bẩm sinh. Sau này thằng bé lớn lên nhất định sẽ thành ông chủ."
Đến bây giờ tôi vẫn không hiểu cô ta lấy tự tin ở đâu ra để có thể nói như vậy trong khi con trai của cô ta là đứa vừa béo, đen lại còn xấu.
Gọi món xong hai cô bé ngao ngoãn ngồi vào chỗ đợi lên món.
Chỉ có Vương Tử Thần là liên tục đi qua đi lại.
Một vị đại ca ngồi bàn bên vì nó mà 2 lần đánh rơi đũa, cuối cùng không thể nhịn được mà trợn trừng mắt nhìn cậu ta.
Kết quả Ngự Chi Ngọc nhìn thấy, còn ra vẻ bất đắc dĩ nói:
" Ánh mắt ý của anh là sao? Thằng bé không phải còn nhỏ sao?"
Vị đại ca kia cũng cảm thấy mình là một người đàn ông trưởng thành cũng không thể quá chấp nhặt với trẻ con được.
Nhưng khi nhìn lại thì Vương Tử Thần lại làm mặt lạnh với anh ta, khiến vị đại ca kia tức giận tới mức đổi vị trí.
Không ngờ rằng Vương Tử Thần lại tưởng vị đại ca này sợ hắn nên lại dời ghế sang cố tình ngồi cạnh vị đại ca kia.
Cậu ta lén tìm một điếu thuốc và bật lửa từ vị đại ca kia, rồi cố tình châm lửa và trực tiếp đốt quần áo anh ta.
Lâm Mộc và tôi đều nhìn thấy, Lâm Mộc vội vàng muốn tiến lên ngăn cản. Nhưng tôi trực tiếp cầm tay Lâm Mộc, ra hiệu cho cô ấy không được can thiệp vào việc riêng của họ.
Nhìn Ngự Chi Ngọc mà xem cô ta chỉ ngồi chơi điện thoại di động hoặc gửi tin nhắn thoại cho khách hàng của mình.
Nếu như lúc này cô ấy can thiệp vào thì thật là ngu ngốc.
Trước đây chúng tôi luôn cảm thấy khó chịu và tiếc về những vấn đề như vậy, luôn nghĩ và thông cảm cho cô ta là người phụ nữ có gia đình nhưng lại luôn phải nói chuyện và liên lạc với khách hàng mờ ám như vậy.
Tuy nhiên cô ấy nói:
" Cậu biết gì không? Ở vị trí của tôi, nếu cậu không nói chuyện tử tế thì ai mua hàng của cậu chứ?"
Tôi vẫn không hiểu suy nghĩ của cô ấy nhưng cũng không hỏi thêm câu nào nữa.
Bây giờ có vẻ như cả cô ta và con trai cô ta đều có vấn đề về tính cách.
Chẳng bao lâu sau, vị đại ca đi cảm nhận được điều gì đó rồi sợ hãi đến mức nhảy dựng lên khỏi ghế.
" Chiết tiệt, ai làm chuyện này?"
Rất may là vết cháy tương đối nhỏ và được phát hiện kịp thời nên không có thảm kịch nào xảy ra.
Sau khi Vương Tử Thần nhìn thấy liền vui vẻ đứng dậy vỗ tay.
Vị đại ca này vốn dĩ cao lớn lại là người trưởng thành, nhưng khi nhìn thấy thằng nhóc này như vậy lại tức giận đến muốn giết chết cậu ta.
Vị đại ca kia bước về phía Vương Tử Thần với đôi mắt đỏ ngầu định vung tay đánh cậu ta.
Ngự Chi Ngọc cuối cùng cũng chú ý đến những gì con trai mình làm, nhưng cô ta vẫn giống như kiếp trước, liều mạng bảo vệ con mình.
" Anh lớn như vậy rồi mà còn cãi nhau với đứa trẻ như vậy à? Anh không biết xấu hổ sao?"
" Sao tôi phải cảm thấy xấu hổ? Sao cô không nhìn xem thằng con cô nó đã làm gì?"
" Nếu không chú ý, hôm nay tôi sẽ bị thiêu chết đấy."
Ngự Chi Ngọc nghe xong liền xua tay, nói một cách rất thản nhiên;
" Nhưng không phải là không bị cháy sao? Hơn nữa làm sao anh dám chắc là con trai tôi làm?"
Nghe xong xong, vị đại ca kia tức giận gọi cho quản lý cửa hàng và yêu cầu được xem camera giám sát.
Ngự Chi Ngọc biết việc này là con trai mình làm nên đánh cậu ta ngay chỗ công cộng.
" Tao bảo mày chừa thói nghịch ngợm lung tung. Nhìn xem, bây giờ mày định làm gì nữa hả?"
" Thằng trời đánh! Tao cho mày chừa tội nghịch ngợm."
Trong lúc đánh cô ta nhìn tôi.
Kiếp trước, tôi thấy cô ấy như vậy thì thấy rất xấu hổ và vội vàng lấy tiền để đền bù cho vị đại ca kia.
Kết quả kiếp này, tôi vẫn đang ngồi bình tĩnh ăn lẩu như không có vấn đề gì, cứ như thể hai người này không ở trước mặt tôi vậy.
Khi đại ca kia nhìn thấy đôi mẹ con này vô lại như vậy, anh ta chỉ nói thôi quên đi, coi như anh ta gặp xui xẻo.
Thế là đại ca kia cùng một đại ca khác ra xe để lấy một bộ quần áo dự phòng và thay vào.
Sau khi Ngự Chi Ngọc ngồi xuống, cô ta bất mãn nói với tôi:
" Diệp Thanh Thanh sao cậu không giúp tôi?"
Tôi nghe xong chậm rãi ngẩng đầu lên nói:
" Cậu muốn tôi nói cái gì?"
Cô ta nghe vậy bắt đầu giận giữ cãi nhau với tôi:
" Người đàn ông kia đã nói những lời khó nghe với tôi, sao cậu không giúp gì cả?"
" Đây không phải là lần đầu tiên Vương Tử Thần làm chuyện như vậy, nó đã học cấp hai rồi, phải biết chịu trách nhiệm với những gì mình làm đi."
Kết quả là cô ta tức giận đến mức đỏ mặt, gằn giọng nói:
" Nhưng thằng bé cũng là con đỡ đầu của cậu."
" Con đỡ đầu là con đỡ đầu, nói thế nào thì nó cũng là người ngoài, dù sao cậu mới là mẹ ruột của nó, xảy ra chuyện gì cậu mới là người cần giải quyết."
Cô ta nghe những gì tôi nói bắt đầu bật khóc.
" Tôi biết, gia cảnh của tôi không tốt, người chông tôi tìm được cũng không tốt, nên các người coi thường tôi."
Lâm Mộc ở một bên vội vàng khuyên nhủ, còn tôi nghe xong thì tức đến mức bật cười.
" Ngự Chi Ngọc, cậu buồn cười thật đấy, chúng tôi cùng cậu nói chuyện con cái, cậu lại cùng chúng tôi nói chuyện gia đình."
" Gia đình ai mà không phải dựa vào làm việc chăm chỉ mà xây dựng lên? Cậu nói rằng cậu đang tìm được công việc này thích hợp, rồi mua quần áo hàng hiệu mỗi ngày. Cậu có kiếm được đủ tiền để mua chỗ quần áo hàng hiệu đó không?"
" Mặc dù công việc hành chính tôi tìm cho cậu lúc đó không kiếm được nhiều như bây giờ cậu làm nhưng ít nhất cậu cũng có sức lực để chăm sóc con cái."
" Lại nói đến việc cậu tìm chồng. Chúng tôi đã cố gắng thuyết phục cậu như thế nào? Nhưng sau đó thì sao, cậu quay ra kể lại với anh ta."
" Hai người trở nên như vậy là lỗi của chính cậu, không thể trách ai được."
Ngự Chi Ngọc nhìn tôi với đôi mắt ngấn lệ như thể tôi nói ra điều gì đó không nên nói.
Cô ta vừa định tranh cãi với tôi thì nghe tiếng la hét giận dữ của vị đại ca kia.
" Thằng ranh này, hôm nay tao sẽ cho mày biết thế nào là lễ độ."
Vị đại ca kia vừa trở về liền trực tiếp cầm ghế đuổi theo Vương Tử Thần rồi mắng.
Trên môi Vương Tử Thần vẫn còn nụ cười tà ác quen thuộc đó.
Ở kiếp trước tôi bỏ tiền đền bù còn vị đại ca kia bỏ đi không ăn nữa nhưng kiếp này lại khác. Vừa rồi khi tôi và Ngự Chi Ngọc cãi nhau, tôi hoàn toàn không chú ý đến cậu ta, cũng không biết cậu ta lại làm gì.
Không ngờ vị đại ca này lại rất giỏi nên đã nhanh chóng tóm được Vương Tử Thần và đập cậu ta một cách điên cuồng.
Thấy Vương Tử Thần đau đớn như vậy, Cô ta lập tức chạy tới giúp, thậm chí còn đe dọa sẽ báo cảnh sát.
Đại ca kia túc giận đến mức hét lên:
" Mày dám trả thù à, mẹ nó tao không sợ mày."
" Con trai ngoan của cô đã làm hỏng điện thoại của tôi."
Ngự Chi Ngọc kéo con trai mình lại cảm thấy vô cùng đau lòng và rất tức giận khi nghe những lời nói như vậy.
" Không phải chỉ là một chiếc điện thoại di động bị hỏng sao? Hơn nữa anh cần phải đánh nó mạnh như vậy sao?"
" Chỉ là hỏng cái cái di dộng thôi? Tôi sẽ phải trả tiền đồ đạc cho hàng nghìn khách hàng. Cô có đủ khả năng chi trả không?"
Ngự Chi Ngọc nghe xong sửng sốt một chút, sau đó bắt đầu làm ra vẻ không tin:
" Ai biết được trong đó có những gì, đừng có dựa cớ tống tiền."
Quản lý nhà hàng lẩu ngay lập tứ gọi cảnh sát để thuyết phục người đàn ông đừng vội bốc đồng.
Bất cứ ai có con mắt sáng suốt đều sẽ biết chuyện gì đang xảy ra và họ sẽ làm chứng tố cáo hai người mẹ con họ.
Ngự Chi Ngọc vẫn còn mở mồm khen ngợi hành vi của cậu ta:
" Con trai tôi thật sự tuyệt vời, giống như một nhà lãnh đạo bẩm sinh. Sau này thằng bé lớn lên nhất định sẽ thành ông chủ."
Đến bây giờ tôi vẫn không hiểu cô ta lấy tự tin ở đâu ra để có thể nói như vậy trong khi con trai của cô ta là đứa vừa béo, đen lại còn xấu.
Gọi món xong hai cô bé ngao ngoãn ngồi vào chỗ đợi lên món.
Chỉ có Vương Tử Thần là liên tục đi qua đi lại.
Một vị đại ca ngồi bàn bên vì nó mà 2 lần đánh rơi đũa, cuối cùng không thể nhịn được mà trợn trừng mắt nhìn cậu ta.
Kết quả Ngự Chi Ngọc nhìn thấy, còn ra vẻ bất đắc dĩ nói:
" Ánh mắt ý của anh là sao? Thằng bé không phải còn nhỏ sao?"
Vị đại ca kia cũng cảm thấy mình là một người đàn ông trưởng thành cũng không thể quá chấp nhặt với trẻ con được.
Nhưng khi nhìn lại thì Vương Tử Thần lại làm mặt lạnh với anh ta, khiến vị đại ca kia tức giận tới mức đổi vị trí.
Không ngờ rằng Vương Tử Thần lại tưởng vị đại ca này sợ hắn nên lại dời ghế sang cố tình ngồi cạnh vị đại ca kia.
Cậu ta lén tìm một điếu thuốc và bật lửa từ vị đại ca kia, rồi cố tình châm lửa và trực tiếp đốt quần áo anh ta.
Lâm Mộc và tôi đều nhìn thấy, Lâm Mộc vội vàng muốn tiến lên ngăn cản. Nhưng tôi trực tiếp cầm tay Lâm Mộc, ra hiệu cho cô ấy không được can thiệp vào việc riêng của họ.
Nhìn Ngự Chi Ngọc mà xem cô ta chỉ ngồi chơi điện thoại di động hoặc gửi tin nhắn thoại cho khách hàng của mình.
Nếu như lúc này cô ấy can thiệp vào thì thật là ngu ngốc.
Trước đây chúng tôi luôn cảm thấy khó chịu và tiếc về những vấn đề như vậy, luôn nghĩ và thông cảm cho cô ta là người phụ nữ có gia đình nhưng lại luôn phải nói chuyện và liên lạc với khách hàng mờ ám như vậy.
Tuy nhiên cô ấy nói:
" Cậu biết gì không? Ở vị trí của tôi, nếu cậu không nói chuyện tử tế thì ai mua hàng của cậu chứ?"
Tôi vẫn không hiểu suy nghĩ của cô ấy nhưng cũng không hỏi thêm câu nào nữa.
Bây giờ có vẻ như cả cô ta và con trai cô ta đều có vấn đề về tính cách.
Chẳng bao lâu sau, vị đại ca đi cảm nhận được điều gì đó rồi sợ hãi đến mức nhảy dựng lên khỏi ghế.
" Chiết tiệt, ai làm chuyện này?"
Rất may là vết cháy tương đối nhỏ và được phát hiện kịp thời nên không có thảm kịch nào xảy ra.
Sau khi Vương Tử Thần nhìn thấy liền vui vẻ đứng dậy vỗ tay.
Vị đại ca này vốn dĩ cao lớn lại là người trưởng thành, nhưng khi nhìn thấy thằng nhóc này như vậy lại tức giận đến muốn giết chết cậu ta.
Vị đại ca kia bước về phía Vương Tử Thần với đôi mắt đỏ ngầu định vung tay đánh cậu ta.
Ngự Chi Ngọc cuối cùng cũng chú ý đến những gì con trai mình làm, nhưng cô ta vẫn giống như kiếp trước, liều mạng bảo vệ con mình.
" Anh lớn như vậy rồi mà còn cãi nhau với đứa trẻ như vậy à? Anh không biết xấu hổ sao?"
" Sao tôi phải cảm thấy xấu hổ? Sao cô không nhìn xem thằng con cô nó đã làm gì?"
" Nếu không chú ý, hôm nay tôi sẽ bị thiêu chết đấy."
Ngự Chi Ngọc nghe xong liền xua tay, nói một cách rất thản nhiên;
" Nhưng không phải là không bị cháy sao? Hơn nữa làm sao anh dám chắc là con trai tôi làm?"
Nghe xong xong, vị đại ca kia tức giận gọi cho quản lý cửa hàng và yêu cầu được xem camera giám sát.
Ngự Chi Ngọc biết việc này là con trai mình làm nên đánh cậu ta ngay chỗ công cộng.
" Tao bảo mày chừa thói nghịch ngợm lung tung. Nhìn xem, bây giờ mày định làm gì nữa hả?"
" Thằng trời đánh! Tao cho mày chừa tội nghịch ngợm."
Trong lúc đánh cô ta nhìn tôi.
Kiếp trước, tôi thấy cô ấy như vậy thì thấy rất xấu hổ và vội vàng lấy tiền để đền bù cho vị đại ca kia.
Kết quả kiếp này, tôi vẫn đang ngồi bình tĩnh ăn lẩu như không có vấn đề gì, cứ như thể hai người này không ở trước mặt tôi vậy.
Khi đại ca kia nhìn thấy đôi mẹ con này vô lại như vậy, anh ta chỉ nói thôi quên đi, coi như anh ta gặp xui xẻo.
Thế là đại ca kia cùng một đại ca khác ra xe để lấy một bộ quần áo dự phòng và thay vào.
Sau khi Ngự Chi Ngọc ngồi xuống, cô ta bất mãn nói với tôi:
" Diệp Thanh Thanh sao cậu không giúp tôi?"
Tôi nghe xong chậm rãi ngẩng đầu lên nói:
" Cậu muốn tôi nói cái gì?"
Cô ta nghe vậy bắt đầu giận giữ cãi nhau với tôi:
" Người đàn ông kia đã nói những lời khó nghe với tôi, sao cậu không giúp gì cả?"
" Đây không phải là lần đầu tiên Vương Tử Thần làm chuyện như vậy, nó đã học cấp hai rồi, phải biết chịu trách nhiệm với những gì mình làm đi."
Kết quả là cô ta tức giận đến mức đỏ mặt, gằn giọng nói:
" Nhưng thằng bé cũng là con đỡ đầu của cậu."
" Con đỡ đầu là con đỡ đầu, nói thế nào thì nó cũng là người ngoài, dù sao cậu mới là mẹ ruột của nó, xảy ra chuyện gì cậu mới là người cần giải quyết."
Cô ta nghe những gì tôi nói bắt đầu bật khóc.
" Tôi biết, gia cảnh của tôi không tốt, người chông tôi tìm được cũng không tốt, nên các người coi thường tôi."
Lâm Mộc ở một bên vội vàng khuyên nhủ, còn tôi nghe xong thì tức đến mức bật cười.
" Ngự Chi Ngọc, cậu buồn cười thật đấy, chúng tôi cùng cậu nói chuyện con cái, cậu lại cùng chúng tôi nói chuyện gia đình."
" Gia đình ai mà không phải dựa vào làm việc chăm chỉ mà xây dựng lên? Cậu nói rằng cậu đang tìm được công việc này thích hợp, rồi mua quần áo hàng hiệu mỗi ngày. Cậu có kiếm được đủ tiền để mua chỗ quần áo hàng hiệu đó không?"
" Mặc dù công việc hành chính tôi tìm cho cậu lúc đó không kiếm được nhiều như bây giờ cậu làm nhưng ít nhất cậu cũng có sức lực để chăm sóc con cái."
" Lại nói đến việc cậu tìm chồng. Chúng tôi đã cố gắng thuyết phục cậu như thế nào? Nhưng sau đó thì sao, cậu quay ra kể lại với anh ta."
" Hai người trở nên như vậy là lỗi của chính cậu, không thể trách ai được."
Ngự Chi Ngọc nhìn tôi với đôi mắt ngấn lệ như thể tôi nói ra điều gì đó không nên nói.
Cô ta vừa định tranh cãi với tôi thì nghe tiếng la hét giận dữ của vị đại ca kia.
" Thằng ranh này, hôm nay tao sẽ cho mày biết thế nào là lễ độ."
Vị đại ca kia vừa trở về liền trực tiếp cầm ghế đuổi theo Vương Tử Thần rồi mắng.
Trên môi Vương Tử Thần vẫn còn nụ cười tà ác quen thuộc đó.
Ở kiếp trước tôi bỏ tiền đền bù còn vị đại ca kia bỏ đi không ăn nữa nhưng kiếp này lại khác. Vừa rồi khi tôi và Ngự Chi Ngọc cãi nhau, tôi hoàn toàn không chú ý đến cậu ta, cũng không biết cậu ta lại làm gì.
Không ngờ vị đại ca này lại rất giỏi nên đã nhanh chóng tóm được Vương Tử Thần và đập cậu ta một cách điên cuồng.
Thấy Vương Tử Thần đau đớn như vậy, Cô ta lập tức chạy tới giúp, thậm chí còn đe dọa sẽ báo cảnh sát.
Đại ca kia túc giận đến mức hét lên:
" Mày dám trả thù à, mẹ nó tao không sợ mày."
" Con trai ngoan của cô đã làm hỏng điện thoại của tôi."
Ngự Chi Ngọc kéo con trai mình lại cảm thấy vô cùng đau lòng và rất tức giận khi nghe những lời nói như vậy.
" Không phải chỉ là một chiếc điện thoại di động bị hỏng sao? Hơn nữa anh cần phải đánh nó mạnh như vậy sao?"
" Chỉ là hỏng cái cái di dộng thôi? Tôi sẽ phải trả tiền đồ đạc cho hàng nghìn khách hàng. Cô có đủ khả năng chi trả không?"
Ngự Chi Ngọc nghe xong sửng sốt một chút, sau đó bắt đầu làm ra vẻ không tin:
" Ai biết được trong đó có những gì, đừng có dựa cớ tống tiền."
Quản lý nhà hàng lẩu ngay lập tứ gọi cảnh sát để thuyết phục người đàn ông đừng vội bốc đồng.
Bất cứ ai có con mắt sáng suốt đều sẽ biết chuyện gì đang xảy ra và họ sẽ làm chứng tố cáo hai người mẹ con họ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro