Sống Lại, Tôi Từ Chối Làm Mẹ Đỡ Đầu.
Sống lại
Bánh pudding nhỏ
2024-05-31 00:40:14
Nhìn hai người bạn thân trò chuyện rôm rả, tôi nhận ra mình được tái sinh.
Hôm nay là ngày chúng tôi hẹn nhau ăn tối hàng tuần.
Ngồi đối diện tôi là hai người bạn thời thơ ấu của tôi, Lâm Mộc và Ngự Chi Ngọc.
Lâm Mộc có một cô con gái, gia đình hòa thuận, người chồng thoáng lại vô cùng tâm lý, cuộc sống gia đình rất hạnh phúc.
Ngự Chi Ngọc lại là người có cuộc sống khó khăn nhất trong số ba chúng tôi. Họ có một trai và một gái.
Tuy nhiên trên thực tế, cô ấy hoàn toàn có thể có cuộc sống tốt đẹp, nhưng bản thân cô ấy lại suốt ngày mơ ước được kết hôn với một người giàu và sống cuộc sống giàu có.
Kết quả người chồng mà cô ấy tìm được lại là một người lười biếng và không có tài cán gì.
Khi họ cưới nhau, chúng tôi đã cố gắng hết sức để thuyết phục nhưng cô ấy lại quay sang kể lại với chồng mình.
Kết quả là mối quan hệ của chúng tôi vẫn căng thẳng cho đến hiện tại.
Kiếp trước, tôi và chồng mình, Trần Tinh, là một cặp vợ chồng sống theo chủ nghĩa DINK ( Chủ nghĩa kết hôn gấp đôi thu nhập và không sinh con). Do đó, Ngự Chi Ngọc đã nhất quyết yêu cầu con trai của mình là Vương Tử Thần nhận tôi làm mẹ đỡ đầu của nó.
Cô ta không ngừng tẩy não trước mặt tôi: " Diệp Thanh Thanh, sau này hai bọn cậu không có con, tương lai khi hai người các cậu mất sẽ không có ai đến thăm đâu."
Tôi không quan tâm phải tiêu tốn bao nhiêu để mua đồ cho đứa con nuôi này, hơn nữa hai người chúng tôi còn là bạn từ thuở nhỏ.
Tôi mua một bộ trang sức bằng vàng hoàn chỉnh tặng cho thằng bé, sau đó còn cho thêm 20.000 tệ, chính thức thừa nhận thằng bé là con đỡ đầu của tôi.
Chỉ là cái tư tưởng mà Vương Tử Trần được Ngự Chi Ngọc dạy truyền từ khi còn nhỏ khiến người ta cảm thấy cạn lời.
" Con là con trai, con là người duy nhất có thể kéo dài hương khói, giữ gìn mối quan hệ của hai gia đình chúng ta."
Tôi cực kỳ chán ghét những lời cô ta nói. Còn Vương Tử Trần thì càng ngày càng không chịu nghe lời cô ta.
Khi còn học cấp hai, cậu ta đã quấy rối các bạn nữ, bí mật chụp ảnh các nữ sinh trong WC và bắt nạt các bạn cùng lớp.
Ngự Chi Ngọc thì đang tìm kiếm công việc bán hàng, còn tôi là người không thể xin nghỉ phép thường xuyên. Tôi đã vô cùng tức giận sau khi những lời tố cáo của giáo viên, tôi không thể hiểu được một đứa trẻ ngoan lại bị giáo dục thành cái thành phần hư hỏng như vậy.
Tôi cố gắng đưa ra một số lời khuyên tử tế cho thằng bé, nhưng Vương Tử Trần lại tỏ ra vô cùng khinh thường những gì tôi nói.
" Tôi nói sao dì hay cằn nhằn thế? Chuyện này có gì to tát đâu? Chỉ cần trả cho họ chút tiền là xong thôi."
" Dì giàu như vậy còn cần phải quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt này sao? Dù sao sau khi dì chết thì tiền của dì cũng sẽ là của tôi thôi."
Tôi vô cùng choáng váng khi nghe cậu ta nói, không ngờ là cậu ta có thể thốt ra những lời như vậy. Vì vậy tôi có chút tức giận mà nói:
" Ý của anh là tất cả số tiền của tôi đều là của anh? Nếu anh vẫn còn không biết phân biệt đúng sai, tính xấu không đổi thì tôi thà quyên góp hết tiền còn hơn là để lại một đồng một các nào cho anh."
Tôi vừa dứt lời liền thấy Vương Tử Trần đen mặt hét:
" Có ý gì? Sao bà dám quyên góp tiền? Bà có tư cách gì mà quyên góp? Đấy đều là tiền của tôi?"
Nhìn nó gầm lên mất kiểm soát, tôi thấy khuôn mặt nó thật đáng ghét, đáng ghét hệt như thằng cha nó.
Từ xa một chiếc xe tải đang lao tới, đúng lúc này Vương Tử Trần đẩy tôi xuống đường. Chiếc xe tải quá lớn không thể kiểm soát nên đã đâm thẳng vào tôi. Cơ thể của tôi thậm chí không còn nguyên vẹn.
May mắn ông trời cho tôi cơ hội tái sinh, tôi nhất định không thể để bi kịch xảy ra lần nữa.
Lâm Mộc sửng sốt nhìn tôi, lo lắng hỏi:
" Thanh Thanh cậu không sao chứ?"
Tôi chợt tỉnh táo lại, mỉm cười đáp:
" Không sao đâu."
Ngự Chi Ngọc thản nhiên nói:
" Ồ, cậu ngơ ngác ở đây làm gì? Mau đi ăn đi tôi sắp chết đói ròi."
Nói xong cô ta bắt đầu gọi con trai và con gái cùng đi ăn tối.
Lâm Mộc muốn nói gì đó lại bị Ngự Chi Ngọc cắt ngang.
" Ôi Lâm Mộc cậu còn muốn làm gì vậy, cậu ấy lại không phải trẻ con, nếu cảm thấy khó chịu nhất định sẽ nói ra thôi."
Cô ta chính là người như vậy. Ở kiếp trước, chúng tôi đều cảm thấy rằng chúng tôi chơi cùng nhau từ bé nên việc cô ấy thẳng thắn nói ra những điều cô ấy muốn nói là điều bình thường.
Tuy nhiên thực tế lại chứng minh, cô ta chính là loại người ích kỷ như vậy. Vương Tử Trần được thửa hưởng cái tính đó từ cô ta.
Tôi lắc đầu với Lâm Mộc ra hiệu với cô ấy là tôi vẫn ổn.
Dù sao đi nữa nếu lần này con trai cô ta lại gặp rắc rối như kiếp trước thì tôi sẽ không ngu ngốc mà giúp đỡ và bảo vệ họ nữa.
Cả nhóm chúng tôi đến quán lẩu và được thông bảo là không còn phòng riêng nên chỉ có thể ngồi ở sảnh.
Kết quả là Vương Tử Trần nghe vậy lại tỏ ra không vui. Tuy nhiên Ngự Chi Ngọc biết tôi có thẻ thành viên ở đây, không cần tốn tiền nên kiên nhẫn dỗ dành cậu ta, nói rằng món lẩu ở đây rất ngon.
Cuối cùng sau khi được dỗ dành, chúng tôi ngồi xuống và bắt đầu gọi món.
Hôm nay là ngày chúng tôi hẹn nhau ăn tối hàng tuần.
Ngồi đối diện tôi là hai người bạn thời thơ ấu của tôi, Lâm Mộc và Ngự Chi Ngọc.
Lâm Mộc có một cô con gái, gia đình hòa thuận, người chồng thoáng lại vô cùng tâm lý, cuộc sống gia đình rất hạnh phúc.
Ngự Chi Ngọc lại là người có cuộc sống khó khăn nhất trong số ba chúng tôi. Họ có một trai và một gái.
Tuy nhiên trên thực tế, cô ấy hoàn toàn có thể có cuộc sống tốt đẹp, nhưng bản thân cô ấy lại suốt ngày mơ ước được kết hôn với một người giàu và sống cuộc sống giàu có.
Kết quả người chồng mà cô ấy tìm được lại là một người lười biếng và không có tài cán gì.
Khi họ cưới nhau, chúng tôi đã cố gắng hết sức để thuyết phục nhưng cô ấy lại quay sang kể lại với chồng mình.
Kết quả là mối quan hệ của chúng tôi vẫn căng thẳng cho đến hiện tại.
Kiếp trước, tôi và chồng mình, Trần Tinh, là một cặp vợ chồng sống theo chủ nghĩa DINK ( Chủ nghĩa kết hôn gấp đôi thu nhập và không sinh con). Do đó, Ngự Chi Ngọc đã nhất quyết yêu cầu con trai của mình là Vương Tử Thần nhận tôi làm mẹ đỡ đầu của nó.
Cô ta không ngừng tẩy não trước mặt tôi: " Diệp Thanh Thanh, sau này hai bọn cậu không có con, tương lai khi hai người các cậu mất sẽ không có ai đến thăm đâu."
Tôi không quan tâm phải tiêu tốn bao nhiêu để mua đồ cho đứa con nuôi này, hơn nữa hai người chúng tôi còn là bạn từ thuở nhỏ.
Tôi mua một bộ trang sức bằng vàng hoàn chỉnh tặng cho thằng bé, sau đó còn cho thêm 20.000 tệ, chính thức thừa nhận thằng bé là con đỡ đầu của tôi.
Chỉ là cái tư tưởng mà Vương Tử Trần được Ngự Chi Ngọc dạy truyền từ khi còn nhỏ khiến người ta cảm thấy cạn lời.
" Con là con trai, con là người duy nhất có thể kéo dài hương khói, giữ gìn mối quan hệ của hai gia đình chúng ta."
Tôi cực kỳ chán ghét những lời cô ta nói. Còn Vương Tử Trần thì càng ngày càng không chịu nghe lời cô ta.
Khi còn học cấp hai, cậu ta đã quấy rối các bạn nữ, bí mật chụp ảnh các nữ sinh trong WC và bắt nạt các bạn cùng lớp.
Ngự Chi Ngọc thì đang tìm kiếm công việc bán hàng, còn tôi là người không thể xin nghỉ phép thường xuyên. Tôi đã vô cùng tức giận sau khi những lời tố cáo của giáo viên, tôi không thể hiểu được một đứa trẻ ngoan lại bị giáo dục thành cái thành phần hư hỏng như vậy.
Tôi cố gắng đưa ra một số lời khuyên tử tế cho thằng bé, nhưng Vương Tử Trần lại tỏ ra vô cùng khinh thường những gì tôi nói.
" Tôi nói sao dì hay cằn nhằn thế? Chuyện này có gì to tát đâu? Chỉ cần trả cho họ chút tiền là xong thôi."
" Dì giàu như vậy còn cần phải quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt này sao? Dù sao sau khi dì chết thì tiền của dì cũng sẽ là của tôi thôi."
Tôi vô cùng choáng váng khi nghe cậu ta nói, không ngờ là cậu ta có thể thốt ra những lời như vậy. Vì vậy tôi có chút tức giận mà nói:
" Ý của anh là tất cả số tiền của tôi đều là của anh? Nếu anh vẫn còn không biết phân biệt đúng sai, tính xấu không đổi thì tôi thà quyên góp hết tiền còn hơn là để lại một đồng một các nào cho anh."
Tôi vừa dứt lời liền thấy Vương Tử Trần đen mặt hét:
" Có ý gì? Sao bà dám quyên góp tiền? Bà có tư cách gì mà quyên góp? Đấy đều là tiền của tôi?"
Nhìn nó gầm lên mất kiểm soát, tôi thấy khuôn mặt nó thật đáng ghét, đáng ghét hệt như thằng cha nó.
Từ xa một chiếc xe tải đang lao tới, đúng lúc này Vương Tử Trần đẩy tôi xuống đường. Chiếc xe tải quá lớn không thể kiểm soát nên đã đâm thẳng vào tôi. Cơ thể của tôi thậm chí không còn nguyên vẹn.
May mắn ông trời cho tôi cơ hội tái sinh, tôi nhất định không thể để bi kịch xảy ra lần nữa.
Lâm Mộc sửng sốt nhìn tôi, lo lắng hỏi:
" Thanh Thanh cậu không sao chứ?"
Tôi chợt tỉnh táo lại, mỉm cười đáp:
" Không sao đâu."
Ngự Chi Ngọc thản nhiên nói:
" Ồ, cậu ngơ ngác ở đây làm gì? Mau đi ăn đi tôi sắp chết đói ròi."
Nói xong cô ta bắt đầu gọi con trai và con gái cùng đi ăn tối.
Lâm Mộc muốn nói gì đó lại bị Ngự Chi Ngọc cắt ngang.
" Ôi Lâm Mộc cậu còn muốn làm gì vậy, cậu ấy lại không phải trẻ con, nếu cảm thấy khó chịu nhất định sẽ nói ra thôi."
Cô ta chính là người như vậy. Ở kiếp trước, chúng tôi đều cảm thấy rằng chúng tôi chơi cùng nhau từ bé nên việc cô ấy thẳng thắn nói ra những điều cô ấy muốn nói là điều bình thường.
Tuy nhiên thực tế lại chứng minh, cô ta chính là loại người ích kỷ như vậy. Vương Tử Trần được thửa hưởng cái tính đó từ cô ta.
Tôi lắc đầu với Lâm Mộc ra hiệu với cô ấy là tôi vẫn ổn.
Dù sao đi nữa nếu lần này con trai cô ta lại gặp rắc rối như kiếp trước thì tôi sẽ không ngu ngốc mà giúp đỡ và bảo vệ họ nữa.
Cả nhóm chúng tôi đến quán lẩu và được thông bảo là không còn phòng riêng nên chỉ có thể ngồi ở sảnh.
Kết quả là Vương Tử Trần nghe vậy lại tỏ ra không vui. Tuy nhiên Ngự Chi Ngọc biết tôi có thẻ thành viên ở đây, không cần tốn tiền nên kiên nhẫn dỗ dành cậu ta, nói rằng món lẩu ở đây rất ngon.
Cuối cùng sau khi được dỗ dành, chúng tôi ngồi xuống và bắt đầu gọi món.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro