Sống Lại Trước Mạt Thế, Ta Tích Cực Trữ Vật Tư, Câu Cá Mập
Cá Quế
2024-11-15 00:19:56
Dư Tiền giật mình. Không ngờ những kẻ cầm quyền trong căn cứ phần lớn đều là một bè lũ, ngay cả căn cứ trưởng cũng là khách hàng của chúng.
Một cảm giác ghê tởm trào dâng trong lòng. Cô không ngờ rằng một căn cứ “chính thức” lại có bộ máy đã mục ruỗng đến vậy.
Kiếp trước, dù sở hữu sức mạnh nhưng cô chỉ quan tâm đến tên khốn Chu Thuận, chẳng có dịp tiếp xúc với giới cầm quyền. Giờ đây, khi đã tiếp cận được giới thượng tầng, cô nhận ra những bí mật kinh khủng ẩn giấu bên trong.
Người phụ nữ tạm dừng, rồi nói tiếp: “Dạo gần đây, hàng mới toàn là trẻ con gầy trơ xương, không biết nuôi nấng được không, đến lúc đó có ai mua nổi không. Đám người đó cũng kỳ cục thật, bắt về toàn là đồ không ra gì. Nuôi mất bao nhiêu lương thực mà chẳng bán nổi.”
Gã đàn ông cười nham hiểm: “Chuyện nhỏ thôi. Chẳng phải có người đặc biệt thích trẻ con sao? Chỉ cần đúng tuổi là đủ, chẳng cần nhan sắc. Đến lúc đó, chúng ta cứ việc nằm mà đếm tinh hạch thôi.”
Đi một hồi, cuối cùng Dư Tiền bị đặt lên một chiếc giường đơn tinh xảo.
Một nhóm nữ phục vụ tắm rửa cho cô, mặc lên người chiếc váy trắng tinh khôi, không cần trang điểm mà vẻ đẹp của cô đã khiến người ta phải xiêu lòng.
Khi các nữ phục vụ rời đi, cô mở mắt, giả vờ cơ thể yếu ớt, nằm yên trên giường.
Một lúc sau, mấy tên dị năng giả hệ sức mạnh khiêng cô lên sân khấu sáng rực, ánh đèn chiếu thẳng vào người cô, và hàng loạt ống kính ghi hình hướng về cô, phô diễn nhan sắc của cô lên màn hình lớn.
“Chỉ mặc chiếc váy trắng mà đã đẹp đến nhường này, các vị chẳng lẽ không muốn khám phá vẻ đẹp bên trong sao?”
“Vị mỹ nhân này sẽ là báu vật cuối cùng trong phiên đấu giá lần này. Xin mời ra giá, ai trả giá cao nhất sẽ là người sở hữu.”
Dư Tiền bị vài nữ phục vụ sắp xếp ngồi dựa vào đầu giường, đôi mắt cô lạnh lẽo, khiến đám đàn ông càng thêm phấn khích.
“Tôi ra giá 500 tinh hạch cấp hai!”
“300 tinh hạch cấp ba!”
“Tôi ra giá 20 thùng đạn và 50 khẩu súng lục!”
Tiếng hét trả giá càng lúc càng cao. Dư Tiền ngồi lặng, cảm thấy thật mỉa mai.
Những tinh hạch trong túi đám người này đều là do chúng vơ vét từ những người dân nghèo khổ trong căn cứ, vậy mà giờ đây lại dùng để mua vui theo cách này.
Cô chưa từng nghĩ mình lại có giá đến thế.
“Tôi ra giá 1000 tinh hạch cấp ba.”
Giọng nói này vang lên khiến cả khu giao dịch chìm trong im lặng. Mọi ánh mắt đều hướng về người vừa lên tiếng. Đó là một người đàn ông mặc áo trắng, quần âu đen, dáng người cao ráo. Khí thế áp đảo của anh khiến đám đông xung quanh không khỏi run sợ, vội lùi lại xì xào bàn tán.
Dư Tiền ngẩng đầu nhìn, thân hình quen thuộc ấy khiến cô lập tức cảm thấy an tâm.
Dù người đó đeo mặt nạ hồ ly, nhưng cô biết rõ đó chính là Trình Triệt.
Hai người trao nhau ánh mắt đầy tín nhiệm.
Nhân lúc mọi người không chú ý, Trình Triệt dùng tinh thần lực phá hủy tất cả đèn và camera, căn phòng tức khắc chìm vào bóng tối, không còn chút ánh sáng.
Dư Tiền như chớp lao ra khỏi giường, lấy từ không gian một thanh đao sắc bén. Đêm nay sẽ là một màn tàn sát đẫm máu.
Đeo kính nhìn đêm, cô lướt nhanh trong bóng tối, như một con quỷ khát máu không chớp mắt. Máu nóng bắn lên chiếc váy trắng của cô, nhưng ánh mắt Dư Tiền vẫn không hề thay đổi.
Cô vốn luôn theo nguyên tắc “người không phạm ta, ta không phạm người,” nhưng giờ cô không còn muốn tuân thủ nữa. Cô muốn giết sạch những kẻ súc sinh này, không chừa một ai.
Một số dị năng giả cố gắng chống cự, nhưng ngay khi vừa khởi động dị năng, cơ thể bỗng như bị đè nén dưới một sức mạnh vô hình, không thể nhúc nhích. Chúng chỉ có thể ngửi thấy mùi máu tanh càng lúc càng nồng, rồi chính mình cũng gục ngã trong vũng máu.
Một cảm giác ghê tởm trào dâng trong lòng. Cô không ngờ rằng một căn cứ “chính thức” lại có bộ máy đã mục ruỗng đến vậy.
Kiếp trước, dù sở hữu sức mạnh nhưng cô chỉ quan tâm đến tên khốn Chu Thuận, chẳng có dịp tiếp xúc với giới cầm quyền. Giờ đây, khi đã tiếp cận được giới thượng tầng, cô nhận ra những bí mật kinh khủng ẩn giấu bên trong.
Người phụ nữ tạm dừng, rồi nói tiếp: “Dạo gần đây, hàng mới toàn là trẻ con gầy trơ xương, không biết nuôi nấng được không, đến lúc đó có ai mua nổi không. Đám người đó cũng kỳ cục thật, bắt về toàn là đồ không ra gì. Nuôi mất bao nhiêu lương thực mà chẳng bán nổi.”
Gã đàn ông cười nham hiểm: “Chuyện nhỏ thôi. Chẳng phải có người đặc biệt thích trẻ con sao? Chỉ cần đúng tuổi là đủ, chẳng cần nhan sắc. Đến lúc đó, chúng ta cứ việc nằm mà đếm tinh hạch thôi.”
Đi một hồi, cuối cùng Dư Tiền bị đặt lên một chiếc giường đơn tinh xảo.
Một nhóm nữ phục vụ tắm rửa cho cô, mặc lên người chiếc váy trắng tinh khôi, không cần trang điểm mà vẻ đẹp của cô đã khiến người ta phải xiêu lòng.
Khi các nữ phục vụ rời đi, cô mở mắt, giả vờ cơ thể yếu ớt, nằm yên trên giường.
Một lúc sau, mấy tên dị năng giả hệ sức mạnh khiêng cô lên sân khấu sáng rực, ánh đèn chiếu thẳng vào người cô, và hàng loạt ống kính ghi hình hướng về cô, phô diễn nhan sắc của cô lên màn hình lớn.
“Chỉ mặc chiếc váy trắng mà đã đẹp đến nhường này, các vị chẳng lẽ không muốn khám phá vẻ đẹp bên trong sao?”
“Vị mỹ nhân này sẽ là báu vật cuối cùng trong phiên đấu giá lần này. Xin mời ra giá, ai trả giá cao nhất sẽ là người sở hữu.”
Dư Tiền bị vài nữ phục vụ sắp xếp ngồi dựa vào đầu giường, đôi mắt cô lạnh lẽo, khiến đám đàn ông càng thêm phấn khích.
“Tôi ra giá 500 tinh hạch cấp hai!”
“300 tinh hạch cấp ba!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tôi ra giá 20 thùng đạn và 50 khẩu súng lục!”
Tiếng hét trả giá càng lúc càng cao. Dư Tiền ngồi lặng, cảm thấy thật mỉa mai.
Những tinh hạch trong túi đám người này đều là do chúng vơ vét từ những người dân nghèo khổ trong căn cứ, vậy mà giờ đây lại dùng để mua vui theo cách này.
Cô chưa từng nghĩ mình lại có giá đến thế.
“Tôi ra giá 1000 tinh hạch cấp ba.”
Giọng nói này vang lên khiến cả khu giao dịch chìm trong im lặng. Mọi ánh mắt đều hướng về người vừa lên tiếng. Đó là một người đàn ông mặc áo trắng, quần âu đen, dáng người cao ráo. Khí thế áp đảo của anh khiến đám đông xung quanh không khỏi run sợ, vội lùi lại xì xào bàn tán.
Dư Tiền ngẩng đầu nhìn, thân hình quen thuộc ấy khiến cô lập tức cảm thấy an tâm.
Dù người đó đeo mặt nạ hồ ly, nhưng cô biết rõ đó chính là Trình Triệt.
Hai người trao nhau ánh mắt đầy tín nhiệm.
Nhân lúc mọi người không chú ý, Trình Triệt dùng tinh thần lực phá hủy tất cả đèn và camera, căn phòng tức khắc chìm vào bóng tối, không còn chút ánh sáng.
Dư Tiền như chớp lao ra khỏi giường, lấy từ không gian một thanh đao sắc bén. Đêm nay sẽ là một màn tàn sát đẫm máu.
Đeo kính nhìn đêm, cô lướt nhanh trong bóng tối, như một con quỷ khát máu không chớp mắt. Máu nóng bắn lên chiếc váy trắng của cô, nhưng ánh mắt Dư Tiền vẫn không hề thay đổi.
Cô vốn luôn theo nguyên tắc “người không phạm ta, ta không phạm người,” nhưng giờ cô không còn muốn tuân thủ nữa. Cô muốn giết sạch những kẻ súc sinh này, không chừa một ai.
Một số dị năng giả cố gắng chống cự, nhưng ngay khi vừa khởi động dị năng, cơ thể bỗng như bị đè nén dưới một sức mạnh vô hình, không thể nhúc nhích. Chúng chỉ có thể ngửi thấy mùi máu tanh càng lúc càng nồng, rồi chính mình cũng gục ngã trong vũng máu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro