Sống Lại Trước Mạt Thế, Ta Tích Cực Trữ Vật Tư, Câu Cá Mập

Chương 125

2024-11-15 00:19:56

Dư Tiền không trả lời, trông như đã ngủ lại. Trình Triệt cũng im lặng không nói gì thêm.

Ánh đèn đường nhấp nháy kéo dài bóng của hai người, trong ánh sáng lờ mờ, hình bóng họ hòa quyện vào nhau, lặng lẽ cùng thời gian trôi qua.

Bình minh vừa hé, những đám mây thưa thớt nhuốm sắc hồng nhạt lơ lửng nơi chân trời.

Dư Tiền mơ màng ngồi dậy từ giường, đêm qua trong cơn mơ màng cô ngủ thiếp đi, hoàn toàn không nhớ mình đã vào nhà bằng cách nào.

Nhưng mọi chuyện trên đường về cô vẫn nhớ rõ, và cả những lời Trình Triệt đã nói.

Cô vò rối tóc, cảm thấy hơi khó chịu. Giá mà cô không nhớ những gì anh nói, giá mà lúc đó cô không buột miệng hỏi câu hỏi ấy thì tốt biết bao.

Từ giờ hai người sẽ đối mặt ra sao đây? Dù thế nào đi nữa, chắc chắn sẽ thấy lúng túng, ngượng ngùng.

Nhìn xuống bộ quần áo đã nhàu nhĩ sau một đêm, Dư Tiền cảm thấy không thoải mái. Cô bèn bước vào không gian của mình, rửa mặt và thay quần áo mới.

Hôm nay cô chẳng có tâm trạng nào để ra chợ bày hàng, bèn nằm dài trên giường, suy nghĩ về tình cảm của mình dành cho Trình Triệt.

Dù mới quen biết hơn ba tháng, nhưng người này dường như đã xâm nhập mạnh mẽ vào cuộc sống của cô.

Mỗi bữa ăn, mỗi lần ra ngoài, mỗi trận chiến, mọi nơi cô đi qua đều có hình bóng anh.

Chu Thuận là một kẻ khốn nạn, còn Trình Triệt thì không. Hai người hoàn toàn ở những tầm vóc khác nhau, không thể so sánh.

Có lẽ cô có chút cảm tình với Trình Triệt, nhưng cảm tình ấy vẫn chưa đủ để biến họ thành người yêu.

Dù gì thì cũng chỉ mới quen biết ba tháng, cô ngoài việc biết tên anh thì dường như không rõ gì thêm.

Trong khi đó, anh lại hiểu rõ cô từng chút, như là khẩu vị hay những thói quen nhỏ nhặt trong sinh hoạt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô lấy ra một gói khoai tây chiên từ không gian, xé bao và nhét hai miếng vào miệng.

Sau một hồi ngẫm nghĩ, gói khoai cũng gần hết, cuối cùng Dư Tiền đưa ra quyết định.

Cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên. Nếu họ có thể đến với nhau một cách tự nhiên thì cô sẽ không từ chối, còn nếu qua thời gian mà cô vẫn không thể cảm thấy nhiều hơn, thì cũng không hối tiếc.

Cô không bao giờ muốn thích một người mà mình hoàn toàn chưa hiểu rõ, rủi ro quá lớn. Tất cả rồi sẽ được thời gian trả lời.

Đứng bên cửa sổ vươn vai một cái, Dư Tiền nghĩ có lẽ mình cần phải ăn trưa, dù gì cũng đã ngủ muộn và bỏ lỡ cả bữa trưa rồi.

Khi vừa mở cửa thì hơi nóng bên ngoài phả vào khiến cô khựng lại, trong nhà có điều hòa, so với bên ngoài quả thực là hai thế giới khác nhau.

Trình Triệt vẫn đang ngồi lặng lẽ trên sofa, trên bàn là đầy đủ những món ăn cô yêu thích.

Mắt Dư Tiền sáng rỡ lên, cô vui mừng ngồi xuống, gắp một con tôm cho vào miệng, cảm giác như ăn uống là điều hạnh phúc nhất trên đời.

Nhìn lên thấy Trình Triệt, cô bất giác tò mò nhìn anh.

“Làm nhiều món thế này, mà trong bếp lại không có dụng cụ, anh làm sao nấu được vậy?”

Trình Triệt chỉ tay lên trần nhà: “Anh nấu trên tầng thượng. Chỗ đó ít người qua lại, làm xong chỉ cần cất vào không gian là không ai phát hiện.”

Dư Tiền hơi ngẩn người, không ngờ mỗi lần nấu nướng, Trình Triệt đều phải lên tận tầng thượng, mà trời nóng như thế này, chắc hẳn nhiệt độ ở đó càng khó chịu hơn.

Cô im lặng nuốt thức ăn trong miệng: “Lần sau không cần nấu đâu. Ăn mấy món ăn liền là được rồi, tôi cũng không kén chọn đến thế.”

Trình Triệt đẩy đĩa thức ăn về phía cô: “Anh muốn em được thoải mái mà kén chọn. Tất cả đều là anh tự nguyện, em không cần cảm thấy áy náy.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sống Lại Trước Mạt Thế, Ta Tích Cực Trữ Vật Tư, Câu Cá Mập

Số ký tự: 0