Sống Lại Trước Mạt Thế, Ta Tích Cực Trữ Vật Tư, Câu Cá Mập
Chương 13
2024-11-15 00:19:56
Nằm thả lỏng trên sofa, Dư Tiền thưởng thức vị ngọt của miếng táo, vị nước lan tỏa trong miệng khiến cô cảm thấy hạnh phúc. Thành phố Vận Thành chưa cắt điện hay internet, nên cô vẫn có thể xem tin tức từ bên ngoài.
Chính phủ đã triển khai quân đội để tiêu diệt xác sống, nhưng bọn chúng không biết mệt mỏi, dù mất tay chân vẫn bò lên tấn công con người. Sau một ngày chiến đấu, điểm yếu của xác sống cuối cùng cũng được phát hiện: phá hủy não bộ là cách duy nhất để vô hiệu hóa chúng.
Chính phủ ngay lập tức thông báo điều này đến toàn dân, giúp những người gan dạ mang theo vũ khí trong nhà ra ngoài tiêu diệt lũ xác sống nguy hiểm.
Nhưng số lượng binh lính có hạn, còn xác sống thì đông đúc khiến mọi người không kịp trở tay. Kho vũ khí của Vận Thành không đủ để chống lại hàng ngàn hàng vạn xác sống, và nhiệm vụ cứu hộ chỉ kéo dài ba ngày trước khi buộc phải dừng lại vì trong quân đội cũng bắt đầu xuất hiện người nhiễm.
Những người này vốn có thể chất mạnh mẽ hơn người bình thường, khi biến thành xác sống lại càng nguy hiểm. Giờ đây, toàn quốc chìm trong hỗn loạn.
Dư Tiền hít nhẹ, đặt điện thoại sang bên và đi vào bếp chuẩn bị bữa trưa. Dù tin tức bên ngoài khiến cô không còn thấy ngon miệng, cô vẫn nhanh chóng giải quyết bữa ăn với hộp cơm tự hâm nóng, rồi dọn dẹp sạch sẽ.
Khi đó, trong nhóm chat cư dân khu Hạnh Phúc, nhiều người bắt đầu lên tiếng, có người muốn tập hợp nhân lực để dọn dẹp xác sống trong khu.
Mặc dù ai nấy nói chuyện rất sôi nổi, nhưng khi đến phần đăng ký thì chẳng thấy ai xung phong. Hôm nay là ngày thứ tư kể từ khi xác sống xuất hiện, nhiều nhà đã cạn lương thực, họ rối rít cầu cứu trong nhóm, nhưng lúc này ai cũng chật vật tự lo cho mình, chẳng ai lên tiếng giúp đỡ, mặc cho tin cầu cứu lấp đầy màn hình.
Bỗng dưng, một tin nhắn từ người có tên là “1-1602” khiến nhóm chat bùng nổ.
1-1602: “Sáng nay tôi thấy một cô gái một nhát chém đứt đầu xác sống, nhưng khi tôi cầu cứu, cô ấy lại ra tay với tôi!”
13-0202: “Trời ạ, thật không? Trong lúc đại dịch xác sống, chúng ta phải đoàn kết mới đúng, sao cô ta có thể nhẫn tâm như vậy chứ?”
1-0701: “Người phụ nữ ấy có ở trong nhóm không? Tôi cũng ở tòa 1, ngoài cửa nhà tôi có một con xác sống cứ đập cửa không ngừng. Cô có thể giúp tôi giết nó không? Tôi sẽ trả thù lao, bao nhiêu cũng được.”
1-1602: “Hình như cô ta ở tầng 17 hoặc 18. Đừng mong cô ta giúp cậu. Tôi cũng đã hứa trả tiền, nhưng cô ta lại ra tay với tôi mà không nói một lời. Đúng là loại người vô cảm, ác độc!”
Dư Tiền nhếch môi, chẳng để tâm đến những lời bôi nhọ của người phụ nữ ở 1602. Những kẻ tham lam, trơ trẽn như thế cô vốn chẳng coi là người.
Chính phủ đã triển khai quân đội để tiêu diệt xác sống, nhưng bọn chúng không biết mệt mỏi, dù mất tay chân vẫn bò lên tấn công con người. Sau một ngày chiến đấu, điểm yếu của xác sống cuối cùng cũng được phát hiện: phá hủy não bộ là cách duy nhất để vô hiệu hóa chúng.
Chính phủ ngay lập tức thông báo điều này đến toàn dân, giúp những người gan dạ mang theo vũ khí trong nhà ra ngoài tiêu diệt lũ xác sống nguy hiểm.
Nhưng số lượng binh lính có hạn, còn xác sống thì đông đúc khiến mọi người không kịp trở tay. Kho vũ khí của Vận Thành không đủ để chống lại hàng ngàn hàng vạn xác sống, và nhiệm vụ cứu hộ chỉ kéo dài ba ngày trước khi buộc phải dừng lại vì trong quân đội cũng bắt đầu xuất hiện người nhiễm.
Những người này vốn có thể chất mạnh mẽ hơn người bình thường, khi biến thành xác sống lại càng nguy hiểm. Giờ đây, toàn quốc chìm trong hỗn loạn.
Dư Tiền hít nhẹ, đặt điện thoại sang bên và đi vào bếp chuẩn bị bữa trưa. Dù tin tức bên ngoài khiến cô không còn thấy ngon miệng, cô vẫn nhanh chóng giải quyết bữa ăn với hộp cơm tự hâm nóng, rồi dọn dẹp sạch sẽ.
Khi đó, trong nhóm chat cư dân khu Hạnh Phúc, nhiều người bắt đầu lên tiếng, có người muốn tập hợp nhân lực để dọn dẹp xác sống trong khu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặc dù ai nấy nói chuyện rất sôi nổi, nhưng khi đến phần đăng ký thì chẳng thấy ai xung phong. Hôm nay là ngày thứ tư kể từ khi xác sống xuất hiện, nhiều nhà đã cạn lương thực, họ rối rít cầu cứu trong nhóm, nhưng lúc này ai cũng chật vật tự lo cho mình, chẳng ai lên tiếng giúp đỡ, mặc cho tin cầu cứu lấp đầy màn hình.
Bỗng dưng, một tin nhắn từ người có tên là “1-1602” khiến nhóm chat bùng nổ.
1-1602: “Sáng nay tôi thấy một cô gái một nhát chém đứt đầu xác sống, nhưng khi tôi cầu cứu, cô ấy lại ra tay với tôi!”
13-0202: “Trời ạ, thật không? Trong lúc đại dịch xác sống, chúng ta phải đoàn kết mới đúng, sao cô ta có thể nhẫn tâm như vậy chứ?”
1-0701: “Người phụ nữ ấy có ở trong nhóm không? Tôi cũng ở tòa 1, ngoài cửa nhà tôi có một con xác sống cứ đập cửa không ngừng. Cô có thể giúp tôi giết nó không? Tôi sẽ trả thù lao, bao nhiêu cũng được.”
1-1602: “Hình như cô ta ở tầng 17 hoặc 18. Đừng mong cô ta giúp cậu. Tôi cũng đã hứa trả tiền, nhưng cô ta lại ra tay với tôi mà không nói một lời. Đúng là loại người vô cảm, ác độc!”
Dư Tiền nhếch môi, chẳng để tâm đến những lời bôi nhọ của người phụ nữ ở 1602. Những kẻ tham lam, trơ trẽn như thế cô vốn chẳng coi là người.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro