Sống Lại Trước Mạt Thế, Ta Tích Cực Trữ Vật Tư, Câu Cá Mập
Chương 136
2024-11-15 00:19:56
Thấy đám người đã rời khỏi, Dư Tiền ngẩng đầu quan sát căn phòng, kỹ lưỡng kiểm tra từng ngóc ngách. Không có máy quay công khai, nhưng hành lang bên ngoài thì đầy rẫy camera giám sát.
Nếu bây giờ rời đi, cô chắc chắn sẽ bị bắt lại, nhưng Dư Tiền vốn chưa có ý định trốn thoát ngay, căn phòng này tạm thời còn hữu dụng.
Dưới tầng hầm nhiệt độ vốn mát mẻ hơn mặt đất. Để chiều lòng khách giàu có, Vương Văn Cường còn bật điều hòa ở khu vực thường xuyên có người qua lại, nhiệt độ mát mẻ, thoải mái. Để điều hòa trong không gian rộng lớn thế này, đủ thấy tài nguyên của Vương Văn Cường dồi dào, chắc hẳn phần lớn đến từ những giao dịch phi pháp hắn điều hành.
Dư Tiền lục lọi từng ngóc ngách trong phòng, cuối cùng cũng phát hiện một vài thiết bị nghe lén và camera giấu kín. Cô nhếch mép cười lạnh, lấy từng thứ vứt ra ngoài.
Cửa phòng là loại cửa sắt nặng nề, có một ô nhỏ có thanh chắn sắt để người ngoài dễ dàng quan sát bên trong, giống như một cái lồng để trưng bày “hàng hóa”.
Tiếng vật dụng rơi xuống nền vang lên, lập tức thu hút sự chú ý của đám canh gác bên ngoài.
Dư Tiền cố ý làm ra vẻ giận dữ, lắc mạnh khung sắt của cửa: “Thả tôi ra! Thả tôi ra!”
Đám canh gác bị tiếng hét của cô làm phiền, một tên chỉa gậy điện vào mặt cô, gằn giọng: “Nghe cho rõ, tốt nhất là ngoan ngoãn mà ở yên đi, nếu không thì tự gánh hậu quả.”
Dư Tiền nhướng mày, cười nhạt: “Không ngoan đấy thì sao? Mấy người đã bắt cóc tôi về đây, đây là căn cứ Kinh Đô, các người không sợ pháp luật à?”
Đám canh gác ôm bụng cười lớn: “Cô em à, vẫn nghĩ đây là xã hội văn minh sao? Đây là tận thế, mạnh thì làm vua. Nếu biết nghe lời, không chừng cô còn được gả cho người tử tế, ăn sung mặc sướng.”
“Còn nếu không nghe lời, chắc chắn cơ thể cô sẽ phải chịu vài vết sẹo cả đời không bao giờ lành.”
Nói xong, hắn lắc lư gậy điện đe dọa rồi rời đi.
Đợi bọn chúng khuất bóng, Dư Tiền bỏ vẻ mặt tức giận, thoải mái ngả người lên giường, duỗi người một cách thư giãn. Cô cố ý để bị bắt vào đây, nhưng bên ngoài chỉ thấy cô là một cô gái yếu đuối bị bắt cóc, nếu cô không tỏ vẻ phản kháng mới là đáng ngờ.
Phòng không được sang trọng nhưng sạch sẽ gọn gàng. Cô kéo tấm ga trải giường che ô cửa sắt để ngăn ánh nhìn từ bên ngoài.
Các thiết bị nghe lén và camera trong phòng đều đã bị phá hủy, ngay cả những thiết bị còn sót cũng bị cô ngăn không thể hoạt động.
Xong xuôi, cô lấy từ không gian ra một bộ chăn ga gối mới thay vào giường rồi ngả lưng nghỉ ngơi.
Sau một giấc ngủ chập chờn, cô tỉnh dậy với cơn đói cồn cào, bất chợt ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức. Dư Tiền cứ ngỡ mình đang mơ, nhưng nhìn kỹ thì ở khay đặt đồ ăn đã có sẵn một phần thức ăn.
Đó là bông cải xào và hai cái bánh bao – tuy không phải là sơn hào hải vị nhưng trong hoàn cảnh này đã là một bữa ngon lành.
Dư Tiền không động đến, để yên trên khay, lấy thức ăn từ không gian của mình ra. Đồ ăn ở đây chắc chắn đã bị tẩm thuốc, nếu cô dám ăn mới là lạ.
Tuy vậy, cô vẫn có thể tận dụng việc này. Sau vài ngày, cô sẽ giả vờ như nguồn thực phẩm trong không gian đã hết và phải ăn đồ ăn họ cung cấp. Như thế sẽ thuận tiện cho những bước tiếp theo.
Qua hai ba ngày, Dư Tiền ăn no ngủ kỹ, ung dung sống qua ngày.
Vào một buổi tối, cánh cửa phòng bật mở. Vương Văn Cường dẫn theo một đám người mặc đồ đen lầm lì bước vào.
Nếu bây giờ rời đi, cô chắc chắn sẽ bị bắt lại, nhưng Dư Tiền vốn chưa có ý định trốn thoát ngay, căn phòng này tạm thời còn hữu dụng.
Dưới tầng hầm nhiệt độ vốn mát mẻ hơn mặt đất. Để chiều lòng khách giàu có, Vương Văn Cường còn bật điều hòa ở khu vực thường xuyên có người qua lại, nhiệt độ mát mẻ, thoải mái. Để điều hòa trong không gian rộng lớn thế này, đủ thấy tài nguyên của Vương Văn Cường dồi dào, chắc hẳn phần lớn đến từ những giao dịch phi pháp hắn điều hành.
Dư Tiền lục lọi từng ngóc ngách trong phòng, cuối cùng cũng phát hiện một vài thiết bị nghe lén và camera giấu kín. Cô nhếch mép cười lạnh, lấy từng thứ vứt ra ngoài.
Cửa phòng là loại cửa sắt nặng nề, có một ô nhỏ có thanh chắn sắt để người ngoài dễ dàng quan sát bên trong, giống như một cái lồng để trưng bày “hàng hóa”.
Tiếng vật dụng rơi xuống nền vang lên, lập tức thu hút sự chú ý của đám canh gác bên ngoài.
Dư Tiền cố ý làm ra vẻ giận dữ, lắc mạnh khung sắt của cửa: “Thả tôi ra! Thả tôi ra!”
Đám canh gác bị tiếng hét của cô làm phiền, một tên chỉa gậy điện vào mặt cô, gằn giọng: “Nghe cho rõ, tốt nhất là ngoan ngoãn mà ở yên đi, nếu không thì tự gánh hậu quả.”
Dư Tiền nhướng mày, cười nhạt: “Không ngoan đấy thì sao? Mấy người đã bắt cóc tôi về đây, đây là căn cứ Kinh Đô, các người không sợ pháp luật à?”
Đám canh gác ôm bụng cười lớn: “Cô em à, vẫn nghĩ đây là xã hội văn minh sao? Đây là tận thế, mạnh thì làm vua. Nếu biết nghe lời, không chừng cô còn được gả cho người tử tế, ăn sung mặc sướng.”
“Còn nếu không nghe lời, chắc chắn cơ thể cô sẽ phải chịu vài vết sẹo cả đời không bao giờ lành.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói xong, hắn lắc lư gậy điện đe dọa rồi rời đi.
Đợi bọn chúng khuất bóng, Dư Tiền bỏ vẻ mặt tức giận, thoải mái ngả người lên giường, duỗi người một cách thư giãn. Cô cố ý để bị bắt vào đây, nhưng bên ngoài chỉ thấy cô là một cô gái yếu đuối bị bắt cóc, nếu cô không tỏ vẻ phản kháng mới là đáng ngờ.
Phòng không được sang trọng nhưng sạch sẽ gọn gàng. Cô kéo tấm ga trải giường che ô cửa sắt để ngăn ánh nhìn từ bên ngoài.
Các thiết bị nghe lén và camera trong phòng đều đã bị phá hủy, ngay cả những thiết bị còn sót cũng bị cô ngăn không thể hoạt động.
Xong xuôi, cô lấy từ không gian ra một bộ chăn ga gối mới thay vào giường rồi ngả lưng nghỉ ngơi.
Sau một giấc ngủ chập chờn, cô tỉnh dậy với cơn đói cồn cào, bất chợt ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức. Dư Tiền cứ ngỡ mình đang mơ, nhưng nhìn kỹ thì ở khay đặt đồ ăn đã có sẵn một phần thức ăn.
Đó là bông cải xào và hai cái bánh bao – tuy không phải là sơn hào hải vị nhưng trong hoàn cảnh này đã là một bữa ngon lành.
Dư Tiền không động đến, để yên trên khay, lấy thức ăn từ không gian của mình ra. Đồ ăn ở đây chắc chắn đã bị tẩm thuốc, nếu cô dám ăn mới là lạ.
Tuy vậy, cô vẫn có thể tận dụng việc này. Sau vài ngày, cô sẽ giả vờ như nguồn thực phẩm trong không gian đã hết và phải ăn đồ ăn họ cung cấp. Như thế sẽ thuận tiện cho những bước tiếp theo.
Qua hai ba ngày, Dư Tiền ăn no ngủ kỹ, ung dung sống qua ngày.
Vào một buổi tối, cánh cửa phòng bật mở. Vương Văn Cường dẫn theo một đám người mặc đồ đen lầm lì bước vào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro