Sống Lại Trước Mạt Thế, Ta Tích Cực Trữ Vật Tư, Câu Cá Mập
Chương 16
2024-11-06 01:55:28
Do người phụ nữ ở căn hộ 1602 đã kể lại cảnh cô tiêu diệt xác sống, mọi người cho rằng cô có khả năng và dũng khí nên không thể bỏ qua mà phải góp sức để bảo vệ tòa nhà.
Dư Tiền nghĩ bụng: Muốn cô giúp thì cứ nói thẳng ra, còn vòng vo làm gì?
Tuy nhiên, vì không biết Dư Tiền là ai, họ đành liên tục gọi tên “người ở tầng 18,” nhưng không ai trả lời.
Buồn cười thật, ai trả lời người đó mới điên.
Dư Tiền lập tức thoát khỏi nhóm chat, cảm thấy như thế giới bỗng chốc yên tĩnh hẳn. Thư thái nằm xuống, cô ngon giấc đến tận chiều.
Khi tỉnh dậy, đã là năm giờ, ánh nắng bên ngoài vẫn sáng rực chiếu vào nhà, nhưng nhờ bật điều hòa, căn phòng mát mẻ, không bị ảnh hưởng bởi cái nóng bên ngoài. Cảm thấy đói bụng, cô lục từ không gian ra một hộp lẩu tự đun.
Dư Tiền không giỏi nấu ăn, dù trữ rất nhiều gạo và bột mì, cô vẫn chưa có ý định học nấu nướng, nên tạm thời cứ dùng thực phẩm tiện lợi cho no bụng.
Bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa, nhưng lần này không phải gõ cửa nhà cô.
Dư Tiền liếc qua màn hình camera, thấy ngoài hành lang không có ai. Có lẽ đây là nhóm trưởng tầng và những người “chiến binh” của tòa nhà.
Trình Triệt cũng mở cửa, nhíu mày ra hiệu cho cô đóng cửa lại và phớt lờ bọn họ.
Dư Tiền chẳng bận tâm, thản nhiên đóng cửa lại rồi ngồi xuống sofa tiếp tục xem phim. Trước ngày tận thế, cô đã tải sẵn tất cả các phim và chương trình yêu thích, phòng khi mạng bị cắt sẽ không thấy buồn chán.
Đám người bên ngoài có vẻ khó chịu, gõ cửa mãi không thấy ai trả lời nên đành quay về, sau đó lên nhóm chat ra sức chỉ trích tầng 18. Họ nói đại ý rằng cư dân tầng 18 thật ích kỷ, khóa mình trong căn hộ được bảo vệ kỹ càng, ngồi hưởng thụ công sức của người khác mà chẳng chịu đóng góp gì.
Nhưng Dư Tiền không đọc những lời đó, mà có đọc được cô cũng sẽ bỏ qua. Sở hữu năng lực mạnh mẽ không có nghĩa là cô phải giúp đỡ người khác, nhất là vì những kẻ chỉ biết yêu cầu mà không tự lo cho mình.
Khi thấy Dư Tiền vẫn không hồi đáp, đám cư dân kia chuyển sang nhóm chat lớn của cả khu Hạnh Phúc, tiếp tục trách móc cô “chỉ biết hưởng thụ”, “có khả năng mà không biết hy sinh”.
Dư Tiền không thèm quan tâm, nhún vai. Cô vốn chẳng để ý đến đánh giá của người khác; đám người này chỉ là đang tức tối vì không thể làm gì cô thôi. Cô đã dọn sạch không ít xác sống trong tòa nhà, giảm bớt áp lực cho họ, vậy mà họ vẫn muốn cô hy sinh thêm nữa sao? Đúng là mơ tưởng.
Cô lấy ra một gói khoai tây chiên, vừa nhấm nháp vừa mở tivi xem chương trình. Nhưng chương trình mới chiếu được đoạn giới thiệu thì tín hiệu đột nhiên ngắt, màn hình nhấp nháy vài lần rồi đứng im. Điện thoại của cô cũng mất sóng, không còn cách nào để liên lạc với thế giới bên ngoài.
Dư Tiền nghĩ bụng: Muốn cô giúp thì cứ nói thẳng ra, còn vòng vo làm gì?
Tuy nhiên, vì không biết Dư Tiền là ai, họ đành liên tục gọi tên “người ở tầng 18,” nhưng không ai trả lời.
Buồn cười thật, ai trả lời người đó mới điên.
Dư Tiền lập tức thoát khỏi nhóm chat, cảm thấy như thế giới bỗng chốc yên tĩnh hẳn. Thư thái nằm xuống, cô ngon giấc đến tận chiều.
Khi tỉnh dậy, đã là năm giờ, ánh nắng bên ngoài vẫn sáng rực chiếu vào nhà, nhưng nhờ bật điều hòa, căn phòng mát mẻ, không bị ảnh hưởng bởi cái nóng bên ngoài. Cảm thấy đói bụng, cô lục từ không gian ra một hộp lẩu tự đun.
Dư Tiền không giỏi nấu ăn, dù trữ rất nhiều gạo và bột mì, cô vẫn chưa có ý định học nấu nướng, nên tạm thời cứ dùng thực phẩm tiện lợi cho no bụng.
Bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa, nhưng lần này không phải gõ cửa nhà cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dư Tiền liếc qua màn hình camera, thấy ngoài hành lang không có ai. Có lẽ đây là nhóm trưởng tầng và những người “chiến binh” của tòa nhà.
Trình Triệt cũng mở cửa, nhíu mày ra hiệu cho cô đóng cửa lại và phớt lờ bọn họ.
Dư Tiền chẳng bận tâm, thản nhiên đóng cửa lại rồi ngồi xuống sofa tiếp tục xem phim. Trước ngày tận thế, cô đã tải sẵn tất cả các phim và chương trình yêu thích, phòng khi mạng bị cắt sẽ không thấy buồn chán.
Đám người bên ngoài có vẻ khó chịu, gõ cửa mãi không thấy ai trả lời nên đành quay về, sau đó lên nhóm chat ra sức chỉ trích tầng 18. Họ nói đại ý rằng cư dân tầng 18 thật ích kỷ, khóa mình trong căn hộ được bảo vệ kỹ càng, ngồi hưởng thụ công sức của người khác mà chẳng chịu đóng góp gì.
Nhưng Dư Tiền không đọc những lời đó, mà có đọc được cô cũng sẽ bỏ qua. Sở hữu năng lực mạnh mẽ không có nghĩa là cô phải giúp đỡ người khác, nhất là vì những kẻ chỉ biết yêu cầu mà không tự lo cho mình.
Khi thấy Dư Tiền vẫn không hồi đáp, đám cư dân kia chuyển sang nhóm chat lớn của cả khu Hạnh Phúc, tiếp tục trách móc cô “chỉ biết hưởng thụ”, “có khả năng mà không biết hy sinh”.
Dư Tiền không thèm quan tâm, nhún vai. Cô vốn chẳng để ý đến đánh giá của người khác; đám người này chỉ là đang tức tối vì không thể làm gì cô thôi. Cô đã dọn sạch không ít xác sống trong tòa nhà, giảm bớt áp lực cho họ, vậy mà họ vẫn muốn cô hy sinh thêm nữa sao? Đúng là mơ tưởng.
Cô lấy ra một gói khoai tây chiên, vừa nhấm nháp vừa mở tivi xem chương trình. Nhưng chương trình mới chiếu được đoạn giới thiệu thì tín hiệu đột nhiên ngắt, màn hình nhấp nháy vài lần rồi đứng im. Điện thoại của cô cũng mất sóng, không còn cách nào để liên lạc với thế giới bên ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro