Sống Lại Trước Mạt Thế, Ta Tích Cực Trữ Vật Tư, Câu Cá Mập
Giúp Một Tay
2024-11-15 00:19:56
Dư Tiền nhíu mày khó hiểu, nhìn anh với ánh mắt ngạc nhiên.
“Chỉ vì em nhéo tai anh mà anh hỏi vậy thật sao?”
Trình Triệt đỏ mặt phản bác: “Nhưng em còn nắm tay anh khi vừa vào đây. Nắm tay là điều chỉ dành cho người yêu. Rồi vừa nãy em còn tựa sát vào anh... suýt thì…”
Anh ngượng ngùng đến mức không nói hết câu, mặt đỏ như tôm luộc.
Dư Tiền nhìn kỹ anh một lượt. Người này thật sự chưa từng yêu ai sao? Sở hữu gương mặt dễ gây rung động như vậy mà vẫn giữ được vẻ ngây thơ thế này, đúng là hiếm thấy.
Không muốn tiếp tục vấn đề này, cô vội chuyển chủ đề: “Anh nghĩ bao lâu nữa thì chúng ta có thể ra ngoài?”
Trình Triệt ngẫm nghĩ một lúc: “Anh cũng không chắc, chắc ít nhất hai tiếng nữa... Nhưng mà chúng ta đang ở mối quan hệ gì?”
Anh quyết không từ bỏ chuyện này đúng không?
Dư Tiền bất đắc dĩ đảo mắt, bực bội đẩy anh ra: “Anh không thể bỏ qua chủ đề này à?”
Trình Triệt có vẻ ấm ức, khẽ liếc cô rồi cúi đầu.
“Vậy là em nắm tay anh, dựa vào anh, nhéo tai anh chỉ là do hứng thú nhất thời thôi sao? Nghĩa là trong mắt em, anh chỉ là người dễ dãi, có thể làm vậy với bất cứ ai?”
Cô thấy anh có vẻ tủi thân, đành phẩy tay: “Nếu anh nghĩ vậy thì em cũng không có cách nào khác.”
Trình Triệt nhìn cô, ánh mắt như thể không tin nổi, rồi tức giận ngồi dịch ra xa nửa mét, quay lưng lại giận dỗi.
“Trình Triệt, anh không thấy mình thật trẻ con sao?”
Nghe cô nói, Trình Triệt nhúc nhích một chút nhưng vẫn không quay đầu lại.
Bất lực thở dài, Dư Tiền bỗng cao giọng: “Tự nhiên thèm ăn gà xào ớt, không biết có ai tốt bụng nấu cho mình ăn không nhỉ? Không ăn chắc mất ngủ mất.”
Trình Triệt hơi chần chừ, dù cố kìm nén nhưng cuối cùng vẫn không thể cưỡng lại, đành lặng lẽ lấy từ không gian ra dụng cụ nấu ăn, bày biện trên bãi cỏ.
Nhìn dáng vẻ vừa giận dỗi vừa lặng lẽ nấu ăn của anh, Dư Tiền bật cười khẽ. Có lẽ ngay cả khi giận, anh cũng không thể từ chối bất cứ yêu cầu nào của cô. Chắc chỉ có thể im lặng để bày tỏ sự bất mãn.
Mùi thức ăn dần lan tỏa, hòa quyện với hương cỏ non, làm không khí càng thêm dễ chịu.
Dư Tiền lấy từ không gian ra bàn ghế, trái cây và nước uống, sẵn sàng chờ đợi món ăn hoàn thành.
Trình Triệt thành thạo điều chỉnh ngọn lửa, đôi tay khéo léo xào nấu, đến mức kỹ năng nấu ăn của anh có thể nói là một sự lãng phí cho sức mạnh tinh thần vốn dùng trong chiến đấu.
Dư Tiền ngắm nhìn đôi cánh tay cơ bắp vững chắc, những đường nét cơ bắp mạnh mẽ của anh hiện rõ dưới chiếc áo thun trắng.
“Trình Triệt, anh có tập thể hình không?”
Anh khựng lại, vốn định tiếp tục im lặng thêm 10 phút nữa, nhưng cuối cùng cũng chịu thua. Anh trả lời: “Anh luôn duy trì tập luyện. Dù có dị năng, cũng không thể bỏ qua việc rèn luyện thể chất.”
Cô nhướng mày: “Anh tập vào thời gian nào?”
Trình Triệt ngước lên nhìn cô, rồi gắp một miếng gà xào cho cô: “Sao vậy? Em cũng muốn tập cùng anh à?”
Dư Tiền háo hức gật đầu, thân hình cường tráng của Trình Triệt thật sự khiến cô ngưỡng mộ.
Cô cũng rất chú trọng rèn luyện thể lực, nhưng thường vì nhiều lý do mà trì hoãn. Có Trình Triệt làm bạn đồng hành, chắc chắn cô sẽ nghiêm túc hơn với việc luyện tập.
Trình Triệt suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thể lực của em có thể chưa đủ tốt, nhưng nếu em muốn, mai cứ qua phòng anh thử xem sao.”
Dư Tiền hơi bực mình, cảm giác như anh đang đánh giá thấp mình vậy, nhưng cô không nói gì. Trong lòng cô thầm quyết tâm sẽ dùng chính thực lực của mình để khiến anh phải nể phục.
“Chỉ vì em nhéo tai anh mà anh hỏi vậy thật sao?”
Trình Triệt đỏ mặt phản bác: “Nhưng em còn nắm tay anh khi vừa vào đây. Nắm tay là điều chỉ dành cho người yêu. Rồi vừa nãy em còn tựa sát vào anh... suýt thì…”
Anh ngượng ngùng đến mức không nói hết câu, mặt đỏ như tôm luộc.
Dư Tiền nhìn kỹ anh một lượt. Người này thật sự chưa từng yêu ai sao? Sở hữu gương mặt dễ gây rung động như vậy mà vẫn giữ được vẻ ngây thơ thế này, đúng là hiếm thấy.
Không muốn tiếp tục vấn đề này, cô vội chuyển chủ đề: “Anh nghĩ bao lâu nữa thì chúng ta có thể ra ngoài?”
Trình Triệt ngẫm nghĩ một lúc: “Anh cũng không chắc, chắc ít nhất hai tiếng nữa... Nhưng mà chúng ta đang ở mối quan hệ gì?”
Anh quyết không từ bỏ chuyện này đúng không?
Dư Tiền bất đắc dĩ đảo mắt, bực bội đẩy anh ra: “Anh không thể bỏ qua chủ đề này à?”
Trình Triệt có vẻ ấm ức, khẽ liếc cô rồi cúi đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vậy là em nắm tay anh, dựa vào anh, nhéo tai anh chỉ là do hứng thú nhất thời thôi sao? Nghĩa là trong mắt em, anh chỉ là người dễ dãi, có thể làm vậy với bất cứ ai?”
Cô thấy anh có vẻ tủi thân, đành phẩy tay: “Nếu anh nghĩ vậy thì em cũng không có cách nào khác.”
Trình Triệt nhìn cô, ánh mắt như thể không tin nổi, rồi tức giận ngồi dịch ra xa nửa mét, quay lưng lại giận dỗi.
“Trình Triệt, anh không thấy mình thật trẻ con sao?”
Nghe cô nói, Trình Triệt nhúc nhích một chút nhưng vẫn không quay đầu lại.
Bất lực thở dài, Dư Tiền bỗng cao giọng: “Tự nhiên thèm ăn gà xào ớt, không biết có ai tốt bụng nấu cho mình ăn không nhỉ? Không ăn chắc mất ngủ mất.”
Trình Triệt hơi chần chừ, dù cố kìm nén nhưng cuối cùng vẫn không thể cưỡng lại, đành lặng lẽ lấy từ không gian ra dụng cụ nấu ăn, bày biện trên bãi cỏ.
Nhìn dáng vẻ vừa giận dỗi vừa lặng lẽ nấu ăn của anh, Dư Tiền bật cười khẽ. Có lẽ ngay cả khi giận, anh cũng không thể từ chối bất cứ yêu cầu nào của cô. Chắc chỉ có thể im lặng để bày tỏ sự bất mãn.
Mùi thức ăn dần lan tỏa, hòa quyện với hương cỏ non, làm không khí càng thêm dễ chịu.
Dư Tiền lấy từ không gian ra bàn ghế, trái cây và nước uống, sẵn sàng chờ đợi món ăn hoàn thành.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Triệt thành thạo điều chỉnh ngọn lửa, đôi tay khéo léo xào nấu, đến mức kỹ năng nấu ăn của anh có thể nói là một sự lãng phí cho sức mạnh tinh thần vốn dùng trong chiến đấu.
Dư Tiền ngắm nhìn đôi cánh tay cơ bắp vững chắc, những đường nét cơ bắp mạnh mẽ của anh hiện rõ dưới chiếc áo thun trắng.
“Trình Triệt, anh có tập thể hình không?”
Anh khựng lại, vốn định tiếp tục im lặng thêm 10 phút nữa, nhưng cuối cùng cũng chịu thua. Anh trả lời: “Anh luôn duy trì tập luyện. Dù có dị năng, cũng không thể bỏ qua việc rèn luyện thể chất.”
Cô nhướng mày: “Anh tập vào thời gian nào?”
Trình Triệt ngước lên nhìn cô, rồi gắp một miếng gà xào cho cô: “Sao vậy? Em cũng muốn tập cùng anh à?”
Dư Tiền háo hức gật đầu, thân hình cường tráng của Trình Triệt thật sự khiến cô ngưỡng mộ.
Cô cũng rất chú trọng rèn luyện thể lực, nhưng thường vì nhiều lý do mà trì hoãn. Có Trình Triệt làm bạn đồng hành, chắc chắn cô sẽ nghiêm túc hơn với việc luyện tập.
Trình Triệt suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thể lực của em có thể chưa đủ tốt, nhưng nếu em muốn, mai cứ qua phòng anh thử xem sao.”
Dư Tiền hơi bực mình, cảm giác như anh đang đánh giá thấp mình vậy, nhưng cô không nói gì. Trong lòng cô thầm quyết tâm sẽ dùng chính thực lực của mình để khiến anh phải nể phục.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro