Chương 1
2024-11-15 19:43:36
Giữa tháng bảy, cũng là những ngày hè nóng bức nhất. Tiếng ve kêu râm ran rả rích khắp không gian, lan tràn tới mọi ngõ ngách nơi phố thị. Ngẩng đầu lên, ánh mặt trời chiếu thẳng xuống, mắt tự giác nhắm chặt lại. Ánh mặt trời lại không kiêng nể chiếu xuống người đi đường tạo thành những chiếc bóng trải dài. Có một cô bé tay thì nắm chặt tay mẹ, nhưng bước chân vẫn tinh nghịch dẫm lên những chiếc bóng, dường như với cô bé đó là trò vui nho nhỏ.
“Lạc Ngư.” Mẹ Diệp gọi một tiếng, sau đó quay lại nhìn cô.
Diệp Lạc Ngư là một cô bé mũm mĩm, tay chân đều nung núc thịt, nhờ có đôi mắt linh động nên nhìn có vẻ rất đáng yêu.
“Sao vậy mẹ?” Diệp Lạc Ngư chớp chớp mắt, giọng nói trong trẻo vang lên.
“Tới nhà chú Bạch, con nhớ ngoan ngoãn chơi vui vẻ với các bạn nhé, có biết không? Mấy bạn đó đều là những đứa trẻ ngoan, sẽ cùng chơi chung với con, nhưng con nhớ là phải chủ động nói chuyện nhé.” Mẹ Diệp dịu dàng dặn dò, còn duỗi tay sờ nắn khuôn mặt bánh bao của cô.
Cô nhìn mẹ, nở một nụ cười ngọt ngào, sau đó nặng nề gật đầu: “Dạ vâng ạ.”
Dặn dò xong, mẹ Diệp lại kéo tay cô tiếp tục đi tới biệt thự nhà họ Bạch, rõ ràng đều là hàng xóm, nhưng bởi vì đây là khu biệt thự, tất cả mọi người đều một mình một khu. Mỗi nhà đều chiếm diện tích rất lớn, cho nên có chút khoảng cách, lúc này cô và mẹ vừa vặn đi ngang qua bờ sông. Bên bờ sông, cành liễu rũ xuống mặt nước, không gió mà đong đưa, giống như tấm rèm châu, ngăn cách với khu biệt thự. Những đóa sen hồng nở rộ rực rỡ, nhiễm hồng cả một vùng nước trong.
Cô nhớ rõ, khi còn nhỏ, thường xuyên ra đây chơi, khi đó cô và Hứa Liễm Âm còn chưa chia tay, vẫn là một cặp đôi thanh mai trúc mã.
Khi bé, cô không xinh đẹp lắm, chỉ là ưa nhìn dễ thương. Trái ngược với cô, Hứa Liễm Âm từ nhỏ đã là một đứa bé xinh đẹp, lại thông minh trưởng thành sớm, người lớn rất thích và cô cũng là một trong số những người thích anh, thích đến nỗi, mỗi lần nhớ tới anh, cô sẽ nhịn không được mà cười lên, mà khi bị anh bắt nạt cũng không giận dỗi được.
Cô không nghĩ đến, sau này khi chia tay, sẽ ầm ĩ đến mức cả đời không muốn nhìn mặt nhau.
Diệp Lạc Ngư vốn là một cô tiểu thư cành vàng lá ngọc, đáng tiếc từ khi cô có trí nhớ, chỉ có cô và mẹ sống nương tựa vào nhau mà người được gọi là bố thì không biết đang ở nơi đâu.
Năm đó không hiểu chuyện, cô còn sẽ khóc nháo, còn đòi bố. Sau này hiểu chuyện rồi, cô lại thà mình không có bố thì hơn.
Bên ngoại cô cũng là gia đình có gia thế, nhà ngoại chuyên về nhạc cụ lớn nhất trong nước. Mẹ cô vừa là người tốt nghiệp đại học nổi tiếng, vừa là người đánh đàn tranh và đàn tỳ bà có tiếng. Tuy rằng mẹ không phải người xinh đẹp kiều diễm, nhưng lại có khí chất như hoa lan, có tu dưỡng lễ độ, hiện giờ tuổi chưa đến ba mươi.
Ở trong lòng cô, người cô kính trọng nhất, người mà cô cảm thấy xinh đẹp nhất, vĩnh viễn chỉ là mẹ mà thôi.
“Lạc Ngư.” Mẹ Diệp gọi một tiếng, sau đó quay lại nhìn cô.
Diệp Lạc Ngư là một cô bé mũm mĩm, tay chân đều nung núc thịt, nhờ có đôi mắt linh động nên nhìn có vẻ rất đáng yêu.
“Sao vậy mẹ?” Diệp Lạc Ngư chớp chớp mắt, giọng nói trong trẻo vang lên.
“Tới nhà chú Bạch, con nhớ ngoan ngoãn chơi vui vẻ với các bạn nhé, có biết không? Mấy bạn đó đều là những đứa trẻ ngoan, sẽ cùng chơi chung với con, nhưng con nhớ là phải chủ động nói chuyện nhé.” Mẹ Diệp dịu dàng dặn dò, còn duỗi tay sờ nắn khuôn mặt bánh bao của cô.
Cô nhìn mẹ, nở một nụ cười ngọt ngào, sau đó nặng nề gật đầu: “Dạ vâng ạ.”
Dặn dò xong, mẹ Diệp lại kéo tay cô tiếp tục đi tới biệt thự nhà họ Bạch, rõ ràng đều là hàng xóm, nhưng bởi vì đây là khu biệt thự, tất cả mọi người đều một mình một khu. Mỗi nhà đều chiếm diện tích rất lớn, cho nên có chút khoảng cách, lúc này cô và mẹ vừa vặn đi ngang qua bờ sông. Bên bờ sông, cành liễu rũ xuống mặt nước, không gió mà đong đưa, giống như tấm rèm châu, ngăn cách với khu biệt thự. Những đóa sen hồng nở rộ rực rỡ, nhiễm hồng cả một vùng nước trong.
Cô nhớ rõ, khi còn nhỏ, thường xuyên ra đây chơi, khi đó cô và Hứa Liễm Âm còn chưa chia tay, vẫn là một cặp đôi thanh mai trúc mã.
Khi bé, cô không xinh đẹp lắm, chỉ là ưa nhìn dễ thương. Trái ngược với cô, Hứa Liễm Âm từ nhỏ đã là một đứa bé xinh đẹp, lại thông minh trưởng thành sớm, người lớn rất thích và cô cũng là một trong số những người thích anh, thích đến nỗi, mỗi lần nhớ tới anh, cô sẽ nhịn không được mà cười lên, mà khi bị anh bắt nạt cũng không giận dỗi được.
Cô không nghĩ đến, sau này khi chia tay, sẽ ầm ĩ đến mức cả đời không muốn nhìn mặt nhau.
Diệp Lạc Ngư vốn là một cô tiểu thư cành vàng lá ngọc, đáng tiếc từ khi cô có trí nhớ, chỉ có cô và mẹ sống nương tựa vào nhau mà người được gọi là bố thì không biết đang ở nơi đâu.
Năm đó không hiểu chuyện, cô còn sẽ khóc nháo, còn đòi bố. Sau này hiểu chuyện rồi, cô lại thà mình không có bố thì hơn.
Bên ngoại cô cũng là gia đình có gia thế, nhà ngoại chuyên về nhạc cụ lớn nhất trong nước. Mẹ cô vừa là người tốt nghiệp đại học nổi tiếng, vừa là người đánh đàn tranh và đàn tỳ bà có tiếng. Tuy rằng mẹ không phải người xinh đẹp kiều diễm, nhưng lại có khí chất như hoa lan, có tu dưỡng lễ độ, hiện giờ tuổi chưa đến ba mươi.
Ở trong lòng cô, người cô kính trọng nhất, người mà cô cảm thấy xinh đẹp nhất, vĩnh viễn chỉ là mẹ mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro