Chương 20
Tu Thất
2024-07-11 23:30:25
Mục Duẫn Tranh tiếp nhận ca bệnh, lại kính lễ, xoay người níu lấy cái đuôi của Victor đem con chó mập lôi đi rồi.
Bốn móng vuốt của Victor cào cấu mặt đất, hướng Tống Hi kêu thật thê thảm, rốt cục vẫn bị túm lên máy bay trực thăng mang đi.
Nhìn theo máy bay trực thăng biến mất ở cuối chân trời, Tống Hi nhìn quanh bốn phía, chỉ cảm thấy nơi nơi đều trống rỗng. Trong nhà nơi nơi đều là dấu vết của một người một chó lưu lại, trên bàn cơm bày hai đôi chén đũa, dưới mặt bàn còn có một cái chậu thật lớn dành cho chó. Con chó mập kia lúc ăn cái gì rất thích một bên giẫm lên chân của hắn, mà nam nhân kia thì thích dùng một khuôn mặt than quan tài nghiêm túc lại lén trộm bỏ thêm muối vào trong nhân bánh chẻo của hắn. Tồn tại rành rành như vậy, vì sao đột nhiên đều không nhìn thấy đây?
Buổi sáng Tống Hi cố khởi lên tinh thần tiếp đãi người tới chúc tết. Buổi chiều không ai đi qua, Tống Hi cũng không biết mình nên làm gì mới tốt.
Đi quét chuồng dê, Mục trưởng quan nói hắn sẽ quét chuồng dê, nhưng thương thế vừa tốt hơn thì đã bị đón đi rồi! Kẻ lừa đảo!
Đi vào nhà ấm tưới rau dưa, Mục trưởng quan nói mình sẽ gieo trồng, nhưng còn chưa vào nhà ấm thì cũng đã rời đi! Kẻ lừa đảo!
Tống Hi cực kỳ giận dữ.
Quay lại phòng khách, chứng kiến bảo khố của Victor nơi góc phòng, lại nhịn không được cười một tiếng. Xem nó để dành vốn riêng, con chó ngu xuẩn! Nhắc tới lúc đó tiểu Đa bị lôi đi kêu thê thảm như vậy rốt cục là vì luyến tiếc hắn hay là luyến tiếc tiểu kim khố của nó đây!
Giữa trưa ăn cơm, buổi tối Tống Hi nấu một nồi bánh chẻo.
Ăn một cái.
Sao mặn như thế!
Ăn một bữa da bánh chẻo, còn thừa lại một chén nhân bánh chẻo. Tống Hi càng thêm phẫn nộ. Hắn làm vằn thắn đều là dùng thứ tốt, nhưng lại không ăn được nhân bên trong, ném xuống thật quá đáng tiếc. Cố tình trong nhà không chăn heo, gà vịt cũng không có.
Tống Hi suy nghĩ đợi trời ấm lên có nên bắt một ít gà vịt con về nuôi hay không.
Tháng Giêng, từng nhà đều phải đi thăm người thân. Tống Hi không có thân thích, chỉ có một mình coi chừng bếp lò xem sách thuốc.
Nhìn một lát, không nghe được bao nhiêu tiếng pháo nổ bên ngoài, tính toán ngày, hắn phát hiện đã qua mùng mười.
Qua mùng mười hương vị tết trong thôn cũng nhạt dần, thân thích đều thăm xong rồi.
Rất nhanh đến mười lăm.
Ăn hết Nguyên Tiêu, trong thôn lại có nhiều người cần đến trường hay ra ngoài làm công.
Tống Hi mặc áo ba đờ xuy, cầm búa ra ngoài đập than. Hắn mua thật nhiều than, không bỏ hết được trong sân liền chồng chất bên ngoài vách tường quanh sân. Hai đống than, qua một mùa đông cũng chỉ đốt hơn phân nửa, cũng chỉ khoảng hơn một tấn. Nhưng thời tiết tới hôm nay vẫn chưa ấm lại, những năm qua qua tiết Nguyên Tiêu thật nhiều học sinh cần về trường thì cũng đã cởi áo bông mặc áo len đan, nhưng tới hiện tại vẫn còn giá lạnh như trước đó. May là sau tết vẫn không có tuyết rơi, bằng không chỉ sợ người đến trường hay đi làm công muốn ra ngoài cũng thật khó khăn.
Tạp một đống than nhỏ, nhìn xem đủ dùng hai ba ngày, Tống Hi ngừng tay.
Đêm đó nhiệt độ chợt hạ, từ -10 độ xuống tới -20 mấy độ. Tống Hi nửa đêm bị đông lạnh tỉnh, đứng lên thêm than, đem bếp lò khơi lên cháy hừng hực, còn bỏ thêm mền mới ngủ được ấm áp.
Sáng sớm thức dậy đi xem tiểu nhà ấm, bếp lò sớm tắt, nhiệt độ trong nhà ấm có chút thấp, cũng may không hạ xuống dưới 0 độ, Tống Hi nhanh chóng đốt bếp lò.
Mấy con dê chen chúc cùng một chỗ sưởi ấm cho nhau, may là mỗi ngày trước khi ngủ hắn luôn nhớ rõ dùng vải bạt nhựa vây quanh chuồng dê, bằng không đêm qua mấy con dê khẳng định sẽ bị tội.
Ăn xong điểm tâm Lý Toàn Căn đến nhà một chuyến, mang theo con của hắn hỏi nhà Tống Hi kéo đi hai xe than. Nhà bọn họ nhiều nhà ấm, nhưng không dự đoán được mùa đông lạnh còn dài như vậy, trong nhà sắp hết than, Chung gia trên trấn cũng đã đứt hàng.
Mỗi ngày giữa trưa ấm áp nhất Tống Hi luôn đi ra ngoài tạp than, tạp thành khối nhỏ liền một giỏ lại một giỏ khiêng vào trong sân. Bỏ vào nhà kho một ít, góc phòng khách một ít, phòng phía đông một ít, còn lại đưa ra sân sau.
Ngoài cổng lớn có hai đống than, một đống hàng ngày dùng, một đống chưa dùng qua, đã rơi xuống một đống tuyết dày, đông lại cứng ngắc. Trước kia Tống Hi cảm thấy đại khái không cần dùng tới, vì vậy không động vào, thậm chí còn đổ thêm chút nước cho nó đông lạnh càng cứng rắn hơn.
Thời tiết quá lạnh, trong thôn có mấy gia đình không chịu nổi đến nhà mượn than, Tống Hi đều cho mượn, không nhiều lắm, chỉ khoảng hai ba trăm cân. Đồng thời bản thân hắn cũng nhanh hơn tốc độ tạp than vận than, không vài ngày đống dùng dang dở cũng chỉ còn lại một ít than đá vỡ. Dùng nước trộn lẫn, dùng áp bế lò không gì tốt hơn. Người ở trong phòng sợ trúng độc than không dám dùng, dùng trong nhà ấm thì vừa vặn, trước khi ngủ áp một lò, chuẩn bị sẵn còn có thể đốt được một buổi tối.
Tống Hi đem than vỡ quét dọn, tính toán đều đưa cho Toàn Căn thúc. Áp bếp lò là một kỹ thuật sống, thật hiển nhiên hắn không biết kỹ thuật này, chỉ sợ còn không bằng nửa đêm cho hắn đứng lên thêm than cho bếp lò còn nhanh hơn!
Lý Toàn Căn đi qua kéo than tinh thần không tốt lắm. Không chỉ là hắn, toàn bộ thôn dân tinh thần cũng không tốt. Tháng Giêng sớm qua hết rồi, theo lý sớm nên ấm áp, nhưng hiện tại thậm chí còn lạnh hơn trước tết rất nhiều. Lạnh như vậy, việc cày bừa vụ xuân nên làm sao bây giờ! Phần lớn nơi phát ra kinh tế của thôn dân đều dựa vào việc trồng rau dưa nhà ấm, nhưng bây giờ đừng nói là trồng rau dưa trong khu chỉ bọc vải lưới hay màng không được, thậm chí dùng nhà ấm đều phải cố hết sức. Năm trước mùa thu đã bị hủy một mùa thu hoạch, mùa xuân lại chậm chạp không đến, người kiếm cơm ăn trong đất vườn, ông trời chẳng lẽ còn muốn chặt đứt con đường sống của nông dân?
Tống Hi càng thêm tỉ mỉ chăm sóc tiểu nhà ấm của mình, buổi tối thức dậy đều cẩn thận thêm than. Hắn tích trữ thật nhiều lương thực, thịt cũng sung túc, rau dưa không thiếu, một người trôi qua thật dư dả.
Bốn móng vuốt của Victor cào cấu mặt đất, hướng Tống Hi kêu thật thê thảm, rốt cục vẫn bị túm lên máy bay trực thăng mang đi.
Nhìn theo máy bay trực thăng biến mất ở cuối chân trời, Tống Hi nhìn quanh bốn phía, chỉ cảm thấy nơi nơi đều trống rỗng. Trong nhà nơi nơi đều là dấu vết của một người một chó lưu lại, trên bàn cơm bày hai đôi chén đũa, dưới mặt bàn còn có một cái chậu thật lớn dành cho chó. Con chó mập kia lúc ăn cái gì rất thích một bên giẫm lên chân của hắn, mà nam nhân kia thì thích dùng một khuôn mặt than quan tài nghiêm túc lại lén trộm bỏ thêm muối vào trong nhân bánh chẻo của hắn. Tồn tại rành rành như vậy, vì sao đột nhiên đều không nhìn thấy đây?
Buổi sáng Tống Hi cố khởi lên tinh thần tiếp đãi người tới chúc tết. Buổi chiều không ai đi qua, Tống Hi cũng không biết mình nên làm gì mới tốt.
Đi quét chuồng dê, Mục trưởng quan nói hắn sẽ quét chuồng dê, nhưng thương thế vừa tốt hơn thì đã bị đón đi rồi! Kẻ lừa đảo!
Đi vào nhà ấm tưới rau dưa, Mục trưởng quan nói mình sẽ gieo trồng, nhưng còn chưa vào nhà ấm thì cũng đã rời đi! Kẻ lừa đảo!
Tống Hi cực kỳ giận dữ.
Quay lại phòng khách, chứng kiến bảo khố của Victor nơi góc phòng, lại nhịn không được cười một tiếng. Xem nó để dành vốn riêng, con chó ngu xuẩn! Nhắc tới lúc đó tiểu Đa bị lôi đi kêu thê thảm như vậy rốt cục là vì luyến tiếc hắn hay là luyến tiếc tiểu kim khố của nó đây!
Giữa trưa ăn cơm, buổi tối Tống Hi nấu một nồi bánh chẻo.
Ăn một cái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sao mặn như thế!
Ăn một bữa da bánh chẻo, còn thừa lại một chén nhân bánh chẻo. Tống Hi càng thêm phẫn nộ. Hắn làm vằn thắn đều là dùng thứ tốt, nhưng lại không ăn được nhân bên trong, ném xuống thật quá đáng tiếc. Cố tình trong nhà không chăn heo, gà vịt cũng không có.
Tống Hi suy nghĩ đợi trời ấm lên có nên bắt một ít gà vịt con về nuôi hay không.
Tháng Giêng, từng nhà đều phải đi thăm người thân. Tống Hi không có thân thích, chỉ có một mình coi chừng bếp lò xem sách thuốc.
Nhìn một lát, không nghe được bao nhiêu tiếng pháo nổ bên ngoài, tính toán ngày, hắn phát hiện đã qua mùng mười.
Qua mùng mười hương vị tết trong thôn cũng nhạt dần, thân thích đều thăm xong rồi.
Rất nhanh đến mười lăm.
Ăn hết Nguyên Tiêu, trong thôn lại có nhiều người cần đến trường hay ra ngoài làm công.
Tống Hi mặc áo ba đờ xuy, cầm búa ra ngoài đập than. Hắn mua thật nhiều than, không bỏ hết được trong sân liền chồng chất bên ngoài vách tường quanh sân. Hai đống than, qua một mùa đông cũng chỉ đốt hơn phân nửa, cũng chỉ khoảng hơn một tấn. Nhưng thời tiết tới hôm nay vẫn chưa ấm lại, những năm qua qua tiết Nguyên Tiêu thật nhiều học sinh cần về trường thì cũng đã cởi áo bông mặc áo len đan, nhưng tới hiện tại vẫn còn giá lạnh như trước đó. May là sau tết vẫn không có tuyết rơi, bằng không chỉ sợ người đến trường hay đi làm công muốn ra ngoài cũng thật khó khăn.
Tạp một đống than nhỏ, nhìn xem đủ dùng hai ba ngày, Tống Hi ngừng tay.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đêm đó nhiệt độ chợt hạ, từ -10 độ xuống tới -20 mấy độ. Tống Hi nửa đêm bị đông lạnh tỉnh, đứng lên thêm than, đem bếp lò khơi lên cháy hừng hực, còn bỏ thêm mền mới ngủ được ấm áp.
Sáng sớm thức dậy đi xem tiểu nhà ấm, bếp lò sớm tắt, nhiệt độ trong nhà ấm có chút thấp, cũng may không hạ xuống dưới 0 độ, Tống Hi nhanh chóng đốt bếp lò.
Mấy con dê chen chúc cùng một chỗ sưởi ấm cho nhau, may là mỗi ngày trước khi ngủ hắn luôn nhớ rõ dùng vải bạt nhựa vây quanh chuồng dê, bằng không đêm qua mấy con dê khẳng định sẽ bị tội.
Ăn xong điểm tâm Lý Toàn Căn đến nhà một chuyến, mang theo con của hắn hỏi nhà Tống Hi kéo đi hai xe than. Nhà bọn họ nhiều nhà ấm, nhưng không dự đoán được mùa đông lạnh còn dài như vậy, trong nhà sắp hết than, Chung gia trên trấn cũng đã đứt hàng.
Mỗi ngày giữa trưa ấm áp nhất Tống Hi luôn đi ra ngoài tạp than, tạp thành khối nhỏ liền một giỏ lại một giỏ khiêng vào trong sân. Bỏ vào nhà kho một ít, góc phòng khách một ít, phòng phía đông một ít, còn lại đưa ra sân sau.
Ngoài cổng lớn có hai đống than, một đống hàng ngày dùng, một đống chưa dùng qua, đã rơi xuống một đống tuyết dày, đông lại cứng ngắc. Trước kia Tống Hi cảm thấy đại khái không cần dùng tới, vì vậy không động vào, thậm chí còn đổ thêm chút nước cho nó đông lạnh càng cứng rắn hơn.
Thời tiết quá lạnh, trong thôn có mấy gia đình không chịu nổi đến nhà mượn than, Tống Hi đều cho mượn, không nhiều lắm, chỉ khoảng hai ba trăm cân. Đồng thời bản thân hắn cũng nhanh hơn tốc độ tạp than vận than, không vài ngày đống dùng dang dở cũng chỉ còn lại một ít than đá vỡ. Dùng nước trộn lẫn, dùng áp bế lò không gì tốt hơn. Người ở trong phòng sợ trúng độc than không dám dùng, dùng trong nhà ấm thì vừa vặn, trước khi ngủ áp một lò, chuẩn bị sẵn còn có thể đốt được một buổi tối.
Tống Hi đem than vỡ quét dọn, tính toán đều đưa cho Toàn Căn thúc. Áp bếp lò là một kỹ thuật sống, thật hiển nhiên hắn không biết kỹ thuật này, chỉ sợ còn không bằng nửa đêm cho hắn đứng lên thêm than cho bếp lò còn nhanh hơn!
Lý Toàn Căn đi qua kéo than tinh thần không tốt lắm. Không chỉ là hắn, toàn bộ thôn dân tinh thần cũng không tốt. Tháng Giêng sớm qua hết rồi, theo lý sớm nên ấm áp, nhưng hiện tại thậm chí còn lạnh hơn trước tết rất nhiều. Lạnh như vậy, việc cày bừa vụ xuân nên làm sao bây giờ! Phần lớn nơi phát ra kinh tế của thôn dân đều dựa vào việc trồng rau dưa nhà ấm, nhưng bây giờ đừng nói là trồng rau dưa trong khu chỉ bọc vải lưới hay màng không được, thậm chí dùng nhà ấm đều phải cố hết sức. Năm trước mùa thu đã bị hủy một mùa thu hoạch, mùa xuân lại chậm chạp không đến, người kiếm cơm ăn trong đất vườn, ông trời chẳng lẽ còn muốn chặt đứt con đường sống của nông dân?
Tống Hi càng thêm tỉ mỉ chăm sóc tiểu nhà ấm của mình, buổi tối thức dậy đều cẩn thận thêm than. Hắn tích trữ thật nhiều lương thực, thịt cũng sung túc, rau dưa không thiếu, một người trôi qua thật dư dả.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro