Chương 21
Tu Thất
2024-07-11 23:30:25
Qua hơn nửa tháng hai, nhiệt độ không khí có xu thế bay lên, ban đêm đã rất ít hạ thấp dưới -20 độ, ban ngày cũng ổn định dưới 10 độ. So với những năm trước vẫn rất lạnh, nhưng cuối cùng đã tốt hơn một chút.
Cuối tháng hai, lại bắt đầu rơi tuyết, không lớn nhưng không thấy ngừng.
Đầu tháng ba, tuyết ngừng, nhiệt độ không khí nhanh chóng bay lên, ban đêm thời gian lạnh nhất cũng hơn 0 độ, ban ngày có mặt trời cũng hơn 10 độ.
Lão nông trong thôn đều thật lo lắng.
Tống Hi cũng rất lo lắng.
Mùa đông quá dài, tuyết nhiều lắm, cơ hồ toàn bộ tuyết mùa đông còn chưa tan, hiện tại lại đột nhiên biến ấm, tuyết tan chỉ sợ lại đến một hồi lũ xuân.
Nhà Tống Hi cách xa trong thôn, lại cách núi gần nhất, nếu gặp lũ xuân chỉ sợ sẽ bị liên lụy lớn nhất. May là địa thế đủ cao, nhà cũng đủ rắn chắc, chỉ là băng tuyết tan hẳn sẽ không bị ảnh hưởng gì quá lớn. Cũng may mắn khu vực này không có sông lớn, địa thế cũng tương đối bằng phẳng, hàng năm còn thiếu nước, trong trí nhớ nơi này chưa từng làm qua nạn lụt.
Lũ xuân xuất hiện ở một buổi tối, cũng không hề có điềm báo trước.
Tống Hi trong lúc ngủ mơ nghe được sân sau loáng thoáng vang lên thanh âm gì đó, rốt cục cũng không tỉnh lại, tiếp tục ngủ. Sáng sớm ra cửa, chỉ thấy cách sân sau không xa có một suối nước nhỏ, cũng không sâu, cũng không rộng, lại chảy xiết, bùn đất bị cọ rửa thật dữ dội.
Tống Hi ngồi xổm bên dòng suối nhỏ nhíu mày nhìn thấy, đột nhiên duỗi tay ra mò lên một vật màu sắc rực rỡ, sau đó càng cau chặt mày.
Đây là một con rắn độc, độc tính rất mạnh, bị cắn một ngụm nếu cứu trễ tuyệt đối không sống qua 30 phút.
Tống Hi từ nhỏ thường xuyên đi lên núi, quen thuộc như chính sân sau nhà mình, nhiều năm qua cũng không phát hiện qua loại rắn độc này.
Nghĩ nghĩ Tống Hi mang theo rắn độc đi tìm thôn trưởng. Thời tiết ấm áp, nói không chừng sẽ có người muốn lên núi, người bình thường nếu gặp phải loại rắn độc này chỉ sợ không có thời gian chạy xuống núi cầu cứu.
Sắc mặt thôn trưởng rất khó xem, đưa tay muốn cầm con rắn nhìn kỹ.
Tống Hi nhanh chóng thu tay về:
- Tam thúc phải cẩn thận, còn sống đâu, chờ tôi trở về lấy xuống độc của nó nhìn xem có thể trước làm ra thuốc giải hay không. Ngài dặn mọi người khoan hãy lên núi, chờ mấy ngày nữa tôi đi thăm dò đường rồi nói sau.
- Được!
Thôn trưởng thở dài một hơi, nếp nhăn trên mặt càng sâu hơn vài phần.
Tống Hi về nhà rất nhanh liền xử lý xong con rắn sau đó đưa tới cho thôn trưởng.
Thôn trưởng cũng rất nhanh thông báo trên loa cho toàn bộ thôn dân, liên tục lặp lại nhiều lần.
Đột nhiên không khí biến lạnh rồi lại trời đông giá rét, còn có rắn độc từ trên núi mò xuống. Nhớ tới cha nuôi từng muốn nói lại thôi còn tỉ mỉ chuẩn bị, Tống Hi càng thêm lo lắng.
Thời tiết ấm, trong thôn nhất thời công việc lu bù lên.
Tống Hi phát hiện, mùa xuân này trong thôn trồng rau dưa không nhiều, phần lớn đều trồng lương thực. Nên nói là trực giác nhiều năm của lão nông dân sao?
Tuyết đọng tan dần, tám mẫu ruộng của Tống Hi càng thêm nổi bật so với những đất vườn xung quanh. Mặt đất ướt át phì nhiêu, cỏ dại sinh mệnh lực ương ngạnh cơ hồ sinh trưởng thật tốt.
Tống Hi cẩn thận tìm kiếm, vài cọng dược liệu năm trước còn lưu lại không nhổ cũng đều chết sạch sẽ, cả một khối đất vườn biến thành chỗ vui chơi cho cỏ dại. Tống Hi cảm thấy thật đau đầu. Loại việc nhà nông này hắn cũng không am hiểu, trước kia ruộng thuốc đều cách một thời gian liền thuê người làm cỏ, hắn chỉ cần chịu trách nhiệm nhìn xem người ta đừng đem thảo dược xem thành cỏ dại thu dọn là tốt rồi.
Thở dài, Tống Hi cầm cuốc bắt đầu học làm cỏ.
Cày bừa vụ xuân bề bộn nhiều việc, mệt chết đi, cũng rất phiền.
Dùng hai ngày thời gian Tống Hi cũng chỉ làm cỏ được một phần nhỏ, thậm chí còn chưa được một mẫu, hơn nữa những địa phương bị cuốc qua lại tiếp tục phiếm ra màu xanh. Nghĩ nghĩ, Tống Hi cũng không chấp nhất một lần làm sạch toàn bộ, mà tính toán làm sạch tới đâu trồng tới đó. Truyện Ngược
Buổi sáng làm cỏ, buổi chiều đào hố, gieo, bón phân, tán thuốc trừ cỏ. Một ngày cũng trồng được hai ba phần.
Ngày hôm sau thuần thục một chút, so với ngày đầu tiên trồng thêm được hai khối cây ngô. Ngày thứ ba lại trồng nhiều thêm một luống.
Ngày thứ tư hai đứa con trai của Lý Toàn Căn đã tới, cũng không nói chuyện, cúi đầu làm việc. Tống Hi nhìn mình đào đất xiêu xiêu vẹo vẹo, lại nhìn hai luống đất thẳng tắp bên cạnh, yên lặng ném cây cuốc tự đi gieo giống bón phân. Ngày này, ba người ước chừng trồng hai mẫu rưỡi cây ngô.
Cây ngô trồng hơn ba mẫu, còn lại Tống Hi tính toán trồng một mẫu khoai lang một mẫu khoai tây một mẫu cao lương một mẫu đậu tương, còn lại trồng một ít rau dưa, ăn không hết thì phơi nắng làm đồ khô lưu trữ mùa đông thêm đồ ăn. Tống Hi có dự cảm mùa đông năm nay sẽ càng thêm khó qua.
Ngày thứ năm Tống Hi vừa ra khỏi cửa thì thấy một đám người trong đất vườn của mình, vừa nhìn lại Lý lão lục mang theo hơn mười con cháu đang giúp hắn xới đất đâu.
Tống Hi đã sớm nhờ người hỗ trợ làm mầm khoai tây cùng khoai lang. Nhiều người lực lượng lớn, trừ bỏ toàn gia Lý lão lục, ở giữa còn có người tới hỗ trợ, một ngày thời gian đã đem bốn mẫu còn lại trồng xong rồi.
Làm việc xong một đám người lập tức giải tán, cũng không uống một ngụm nước của hắn. Tống Hi không nhịn được mỉm cười. Hắn theo cha nuôi, tiêu pha hào phóng, người trong thôn nhận được ưu đãi trả nhân tình cũng thật nghiêm túc. Lui tới nhiều, nhân duyên dĩ nhiên là có. Tỷ như là hiện tại, tám mẫu, một mình hắn chỉ sợ phải làm thật lâu thật lâu, mà bây giờ vài ngày cũng làm xong rồi. Nhiều người như vậy thả rằng buông việc trong nhà mình cũng muốn đến làm giúp hắn, Tống Hi xem như thiết thực nhận thức được ánh mắt cay độc sâu xa của cha nuôi.
Cuối tháng hai, lại bắt đầu rơi tuyết, không lớn nhưng không thấy ngừng.
Đầu tháng ba, tuyết ngừng, nhiệt độ không khí nhanh chóng bay lên, ban đêm thời gian lạnh nhất cũng hơn 0 độ, ban ngày có mặt trời cũng hơn 10 độ.
Lão nông trong thôn đều thật lo lắng.
Tống Hi cũng rất lo lắng.
Mùa đông quá dài, tuyết nhiều lắm, cơ hồ toàn bộ tuyết mùa đông còn chưa tan, hiện tại lại đột nhiên biến ấm, tuyết tan chỉ sợ lại đến một hồi lũ xuân.
Nhà Tống Hi cách xa trong thôn, lại cách núi gần nhất, nếu gặp lũ xuân chỉ sợ sẽ bị liên lụy lớn nhất. May là địa thế đủ cao, nhà cũng đủ rắn chắc, chỉ là băng tuyết tan hẳn sẽ không bị ảnh hưởng gì quá lớn. Cũng may mắn khu vực này không có sông lớn, địa thế cũng tương đối bằng phẳng, hàng năm còn thiếu nước, trong trí nhớ nơi này chưa từng làm qua nạn lụt.
Lũ xuân xuất hiện ở một buổi tối, cũng không hề có điềm báo trước.
Tống Hi trong lúc ngủ mơ nghe được sân sau loáng thoáng vang lên thanh âm gì đó, rốt cục cũng không tỉnh lại, tiếp tục ngủ. Sáng sớm ra cửa, chỉ thấy cách sân sau không xa có một suối nước nhỏ, cũng không sâu, cũng không rộng, lại chảy xiết, bùn đất bị cọ rửa thật dữ dội.
Tống Hi ngồi xổm bên dòng suối nhỏ nhíu mày nhìn thấy, đột nhiên duỗi tay ra mò lên một vật màu sắc rực rỡ, sau đó càng cau chặt mày.
Đây là một con rắn độc, độc tính rất mạnh, bị cắn một ngụm nếu cứu trễ tuyệt đối không sống qua 30 phút.
Tống Hi từ nhỏ thường xuyên đi lên núi, quen thuộc như chính sân sau nhà mình, nhiều năm qua cũng không phát hiện qua loại rắn độc này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghĩ nghĩ Tống Hi mang theo rắn độc đi tìm thôn trưởng. Thời tiết ấm áp, nói không chừng sẽ có người muốn lên núi, người bình thường nếu gặp phải loại rắn độc này chỉ sợ không có thời gian chạy xuống núi cầu cứu.
Sắc mặt thôn trưởng rất khó xem, đưa tay muốn cầm con rắn nhìn kỹ.
Tống Hi nhanh chóng thu tay về:
- Tam thúc phải cẩn thận, còn sống đâu, chờ tôi trở về lấy xuống độc của nó nhìn xem có thể trước làm ra thuốc giải hay không. Ngài dặn mọi người khoan hãy lên núi, chờ mấy ngày nữa tôi đi thăm dò đường rồi nói sau.
- Được!
Thôn trưởng thở dài một hơi, nếp nhăn trên mặt càng sâu hơn vài phần.
Tống Hi về nhà rất nhanh liền xử lý xong con rắn sau đó đưa tới cho thôn trưởng.
Thôn trưởng cũng rất nhanh thông báo trên loa cho toàn bộ thôn dân, liên tục lặp lại nhiều lần.
Đột nhiên không khí biến lạnh rồi lại trời đông giá rét, còn có rắn độc từ trên núi mò xuống. Nhớ tới cha nuôi từng muốn nói lại thôi còn tỉ mỉ chuẩn bị, Tống Hi càng thêm lo lắng.
Thời tiết ấm, trong thôn nhất thời công việc lu bù lên.
Tống Hi phát hiện, mùa xuân này trong thôn trồng rau dưa không nhiều, phần lớn đều trồng lương thực. Nên nói là trực giác nhiều năm của lão nông dân sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuyết đọng tan dần, tám mẫu ruộng của Tống Hi càng thêm nổi bật so với những đất vườn xung quanh. Mặt đất ướt át phì nhiêu, cỏ dại sinh mệnh lực ương ngạnh cơ hồ sinh trưởng thật tốt.
Tống Hi cẩn thận tìm kiếm, vài cọng dược liệu năm trước còn lưu lại không nhổ cũng đều chết sạch sẽ, cả một khối đất vườn biến thành chỗ vui chơi cho cỏ dại. Tống Hi cảm thấy thật đau đầu. Loại việc nhà nông này hắn cũng không am hiểu, trước kia ruộng thuốc đều cách một thời gian liền thuê người làm cỏ, hắn chỉ cần chịu trách nhiệm nhìn xem người ta đừng đem thảo dược xem thành cỏ dại thu dọn là tốt rồi.
Thở dài, Tống Hi cầm cuốc bắt đầu học làm cỏ.
Cày bừa vụ xuân bề bộn nhiều việc, mệt chết đi, cũng rất phiền.
Dùng hai ngày thời gian Tống Hi cũng chỉ làm cỏ được một phần nhỏ, thậm chí còn chưa được một mẫu, hơn nữa những địa phương bị cuốc qua lại tiếp tục phiếm ra màu xanh. Nghĩ nghĩ, Tống Hi cũng không chấp nhất một lần làm sạch toàn bộ, mà tính toán làm sạch tới đâu trồng tới đó. Truyện Ngược
Buổi sáng làm cỏ, buổi chiều đào hố, gieo, bón phân, tán thuốc trừ cỏ. Một ngày cũng trồng được hai ba phần.
Ngày hôm sau thuần thục một chút, so với ngày đầu tiên trồng thêm được hai khối cây ngô. Ngày thứ ba lại trồng nhiều thêm một luống.
Ngày thứ tư hai đứa con trai của Lý Toàn Căn đã tới, cũng không nói chuyện, cúi đầu làm việc. Tống Hi nhìn mình đào đất xiêu xiêu vẹo vẹo, lại nhìn hai luống đất thẳng tắp bên cạnh, yên lặng ném cây cuốc tự đi gieo giống bón phân. Ngày này, ba người ước chừng trồng hai mẫu rưỡi cây ngô.
Cây ngô trồng hơn ba mẫu, còn lại Tống Hi tính toán trồng một mẫu khoai lang một mẫu khoai tây một mẫu cao lương một mẫu đậu tương, còn lại trồng một ít rau dưa, ăn không hết thì phơi nắng làm đồ khô lưu trữ mùa đông thêm đồ ăn. Tống Hi có dự cảm mùa đông năm nay sẽ càng thêm khó qua.
Ngày thứ năm Tống Hi vừa ra khỏi cửa thì thấy một đám người trong đất vườn của mình, vừa nhìn lại Lý lão lục mang theo hơn mười con cháu đang giúp hắn xới đất đâu.
Tống Hi đã sớm nhờ người hỗ trợ làm mầm khoai tây cùng khoai lang. Nhiều người lực lượng lớn, trừ bỏ toàn gia Lý lão lục, ở giữa còn có người tới hỗ trợ, một ngày thời gian đã đem bốn mẫu còn lại trồng xong rồi.
Làm việc xong một đám người lập tức giải tán, cũng không uống một ngụm nước của hắn. Tống Hi không nhịn được mỉm cười. Hắn theo cha nuôi, tiêu pha hào phóng, người trong thôn nhận được ưu đãi trả nhân tình cũng thật nghiêm túc. Lui tới nhiều, nhân duyên dĩ nhiên là có. Tỷ như là hiện tại, tám mẫu, một mình hắn chỉ sợ phải làm thật lâu thật lâu, mà bây giờ vài ngày cũng làm xong rồi. Nhiều người như vậy thả rằng buông việc trong nhà mình cũng muốn đến làm giúp hắn, Tống Hi xem như thiết thực nhận thức được ánh mắt cay độc sâu xa của cha nuôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro