Đã được sắp đặt...
Verty Sariel
2024-10-31 14:30:09
Tịch Cảnh Dương nhìn Mục Hành với ánh mắt hơi nghi ngờ, nhưng sau đó anh cười nhẹ và gật đầu, hiểu rằng đây chỉ là một chi tiết nhỏ trong kế hoạch lớn.
Trong khi mọi người đang chọn mặt nạ, ánh đèn mờ dần và âm nhạc nhẹ bắt đầu phát ra, tạo nên bầu không khí lãng mạn. Tịch Cảnh Dương nắm lấy cốc trà chanh mới, nhẹ nhàng nâng cánh mày.
Mục Hành vội vã cầm micro lên nói: “Các vị hãy chuẩn bị sẵn sàng! Chúng ta sắp bắt đầu đêm dạ tiệc mặt nạ!”
Cùng lúc đó, ánh đèn trên sân khấu tắt dần và chỉ còn ánh sáng lờ mờ từ chùm đèn pha lê tráng lệ. Bản nhạc bắt đầu len lỏi qua không gian, khơi dậy sự hứng khởi trong từng người.
Tịch Cảnh Dương với vẻ mặt không chút biểu cảm, đưa mắt nhìn quanh hội trường lần nữa và kết quả vẫn là không nhìn thấy người muốn thấy. Anh vô cảm đưa tay vào trong chiếc hộp lớn ở giữa sân khấu, nắm lấy một tờ giấy bất kỳ bên trong hộp rồi cầm lên.
Ngay lúc này, in-ear của Mục Hành vang lên tiếng nói vừa vội vã, vừa hoảng loạn:“Anh Hành, mau ngăn Boss lại!”
Mục Hành khẽ cau mày chưa hiểu chuyện gì thì bên kia như kiểu vội tới mức sắp chết tới nơi không còn lưu luyến gì, khi nhìn thấy Tịch Cảnh Dương đã lấy một chiếc phiếu từ bên trong hộp ra, nói trong tuyệt vọng:“Không kịp nữa rồi…”
Mục Hành:“Cái gì không kịp?”
Anh quay sang nhìn Đại Boss, hai chân bỗng nhũn ra.
Cái biểu cảm này là sao? Chẳng phải chỉ là phiếu trắng thôi, sao Boss lại có cái biểu cảm này.
Nếu nói là Tịch Cảnh Dương nổi giận ra mặt cũng không đúng, dù sao anh chưa từng để lộ quá nhiều cảm xúc trên gương mặt, đương nhiên là không bao gồm những lúc ở cạnh Kỷ Thần Hi.
Tuy nhiên, là một người đi cùng Tịch Cảnh Dương gần hai mươi năm, nên chỉ cần một cái nhíu mày nhẹ, Mục Hành cũng dễ dàng nhận ra tâm trạng của sếp mình đang cực kỳ không tốt.
Phía bên dưới sân khấu, mọi người cũng đang nóng lòng chờ đợi con số của lá phiếu trên tay Tịch Cảnh Dương.
“Không biết hôm nay ai sẽ là người may mắn nhảy cùng Tịch Tổng nữa? Có khi nào sẽ là tôi không?” Con gái của tổng giám đốc công ty vi mạch, bán dẫn và *FPGA nôn nóng nói thầm.
(*Field-programmable gate array là một loại mạch tích hợp cỡ lớn dùng cấu trúc mảng phần tử logic mà người dùng có thể lập trình được. Chữ field ở đây muốn chỉ đến khả năng tái lập trình “bên ngoài” của người sử dụng, không phụ thuộc vào dây chuyền sản xuất phức tạp của nhà máy bán dẫn.)
Một cô gái khác là con gái của chủ công ty đầu tư mạo hiểm cười lạnh nói:“Có nghĩ cũng đừng nghĩ. Vào những sự kiện thế này, thật sự có chuyện rút thăm ngẫu nhiên sao? Tập đoàn Tịch Thị sẽ để ông chủ như hoa như ngọc của họ, nhảy cùng với một ông già hay bà cô già bất kỳ nào đó, trước mặt bao nhiêu người có tiếng có quyền thế này chắc.”
“Ý cô là sao?”
“Chiếc hộp đó nhất định đã bị động tay động chân rồi, bên trong đó chỉ có một loại phiếu, mà chủ nhân của số hiệu trên phiếu chính là một cô gái.”
“Nếu đã vậy thì sao cô biết nó không thể là tôi? Nếu sắp đặt trước để Tịch Tổng nhảy cùng một cô gái, vậy thì tôi vẫn còn hy vọng!”
Cô gái công ty đầu tư đầy châm biếm nói:“Vọng tưởng thì đúng hơn.”
Cô gái còn lại đỏ hết cả mặt vì ngượng và tức giận:“Cô!”
“Tôi thật sự lo cho tương lai công ty vi mạch của cha cô đó, có đứa con gái ngốc như cô, cha cô chắc cũng rất đau đầu nhỉ?”
“Ý cô là sao cứ nói thẳng ra đi, làm gì cứ bóng gió vòng vo như thế!”
Cô gái khẽ nhún nhún vai, ánh mắt dời sang hướng của cô gái duy nhất mặc lễ phục màu đỏ bên trong hội trường lúc này.
“Ở những buổi tiệc kiểu này, màu đỏ tượng trưng cho thân phận cao quý nhất. Việc cô ta tự tin mặc trên mình bộ lễ phục đó, chắc chắn phải có sự đồng ý của Tịch Thị. Dù Tịch Tổng đã có người trong lòng, nhưng ngầm đồng ý cho Nam Cung Lục Trà mặc lễ phục đỏ, điều đó đủ để chứng minh, địa vị của cô ta dù thế nào đi nữa vẫn là được nhà họ Tịch công nhận rồi.”
“Ý…vậy ý cô là…người nhảy cùng Tịch Tổng…”
“Cô thông minh ra được một chút rồi đó. Chúng ta không thuộc tầng lớp bình dân nên đừng suốt ngày mơ mộng bản thân là công chú lọ lem, sẽ được hoàng tử nhìn trúng. Phải biết suy tính cho đại cục về sau.”
“Sao cô nói với tôi nhiều thế hả? Dù sao cũng là chuyện của tôi, liên quan gì đến cô?”
Cô gái của nhà đầu tư mạo hiểm không trả lời câu hỏi này, chỉ mỉm cười rồi nhẹ lắc đầu. Bởi vì công ty nhà cô ta đã đầu tư một khoảng tiền kết xù cho công ty vi mạch của nhà đối phương.
Đương nhiên ở tương lai, cô sẽ là người tiếp quản công ty của cha mình, cô phải biến số tiền đầu tư đó sinh lời gấp trăm lần. Đương nhiên cô không thể để người thừa kế của công ty vi mạch, mụ mị đầu óc khiến cho kế hoạch tương lai của cô phá sản được.
Còn về việc vì sao cô không tranh giành vị Tịch Tổng vừa đẹp trai vừa giàu có bên trên sân khấu kia ư? Đơn giản là so với anh ta, cô lại càng thích nhan sắc thần tiên của bạn gái anh hơn.
…----------------…
Trong khi mọi người đang chọn mặt nạ, ánh đèn mờ dần và âm nhạc nhẹ bắt đầu phát ra, tạo nên bầu không khí lãng mạn. Tịch Cảnh Dương nắm lấy cốc trà chanh mới, nhẹ nhàng nâng cánh mày.
Mục Hành vội vã cầm micro lên nói: “Các vị hãy chuẩn bị sẵn sàng! Chúng ta sắp bắt đầu đêm dạ tiệc mặt nạ!”
Cùng lúc đó, ánh đèn trên sân khấu tắt dần và chỉ còn ánh sáng lờ mờ từ chùm đèn pha lê tráng lệ. Bản nhạc bắt đầu len lỏi qua không gian, khơi dậy sự hứng khởi trong từng người.
Tịch Cảnh Dương với vẻ mặt không chút biểu cảm, đưa mắt nhìn quanh hội trường lần nữa và kết quả vẫn là không nhìn thấy người muốn thấy. Anh vô cảm đưa tay vào trong chiếc hộp lớn ở giữa sân khấu, nắm lấy một tờ giấy bất kỳ bên trong hộp rồi cầm lên.
Ngay lúc này, in-ear của Mục Hành vang lên tiếng nói vừa vội vã, vừa hoảng loạn:“Anh Hành, mau ngăn Boss lại!”
Mục Hành khẽ cau mày chưa hiểu chuyện gì thì bên kia như kiểu vội tới mức sắp chết tới nơi không còn lưu luyến gì, khi nhìn thấy Tịch Cảnh Dương đã lấy một chiếc phiếu từ bên trong hộp ra, nói trong tuyệt vọng:“Không kịp nữa rồi…”
Mục Hành:“Cái gì không kịp?”
Anh quay sang nhìn Đại Boss, hai chân bỗng nhũn ra.
Cái biểu cảm này là sao? Chẳng phải chỉ là phiếu trắng thôi, sao Boss lại có cái biểu cảm này.
Nếu nói là Tịch Cảnh Dương nổi giận ra mặt cũng không đúng, dù sao anh chưa từng để lộ quá nhiều cảm xúc trên gương mặt, đương nhiên là không bao gồm những lúc ở cạnh Kỷ Thần Hi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuy nhiên, là một người đi cùng Tịch Cảnh Dương gần hai mươi năm, nên chỉ cần một cái nhíu mày nhẹ, Mục Hành cũng dễ dàng nhận ra tâm trạng của sếp mình đang cực kỳ không tốt.
Phía bên dưới sân khấu, mọi người cũng đang nóng lòng chờ đợi con số của lá phiếu trên tay Tịch Cảnh Dương.
“Không biết hôm nay ai sẽ là người may mắn nhảy cùng Tịch Tổng nữa? Có khi nào sẽ là tôi không?” Con gái của tổng giám đốc công ty vi mạch, bán dẫn và *FPGA nôn nóng nói thầm.
(*Field-programmable gate array là một loại mạch tích hợp cỡ lớn dùng cấu trúc mảng phần tử logic mà người dùng có thể lập trình được. Chữ field ở đây muốn chỉ đến khả năng tái lập trình “bên ngoài” của người sử dụng, không phụ thuộc vào dây chuyền sản xuất phức tạp của nhà máy bán dẫn.)
Một cô gái khác là con gái của chủ công ty đầu tư mạo hiểm cười lạnh nói:“Có nghĩ cũng đừng nghĩ. Vào những sự kiện thế này, thật sự có chuyện rút thăm ngẫu nhiên sao? Tập đoàn Tịch Thị sẽ để ông chủ như hoa như ngọc của họ, nhảy cùng với một ông già hay bà cô già bất kỳ nào đó, trước mặt bao nhiêu người có tiếng có quyền thế này chắc.”
“Ý cô là sao?”
“Chiếc hộp đó nhất định đã bị động tay động chân rồi, bên trong đó chỉ có một loại phiếu, mà chủ nhân của số hiệu trên phiếu chính là một cô gái.”
“Nếu đã vậy thì sao cô biết nó không thể là tôi? Nếu sắp đặt trước để Tịch Tổng nhảy cùng một cô gái, vậy thì tôi vẫn còn hy vọng!”
Cô gái công ty đầu tư đầy châm biếm nói:“Vọng tưởng thì đúng hơn.”
Cô gái còn lại đỏ hết cả mặt vì ngượng và tức giận:“Cô!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tôi thật sự lo cho tương lai công ty vi mạch của cha cô đó, có đứa con gái ngốc như cô, cha cô chắc cũng rất đau đầu nhỉ?”
“Ý cô là sao cứ nói thẳng ra đi, làm gì cứ bóng gió vòng vo như thế!”
Cô gái khẽ nhún nhún vai, ánh mắt dời sang hướng của cô gái duy nhất mặc lễ phục màu đỏ bên trong hội trường lúc này.
“Ở những buổi tiệc kiểu này, màu đỏ tượng trưng cho thân phận cao quý nhất. Việc cô ta tự tin mặc trên mình bộ lễ phục đó, chắc chắn phải có sự đồng ý của Tịch Thị. Dù Tịch Tổng đã có người trong lòng, nhưng ngầm đồng ý cho Nam Cung Lục Trà mặc lễ phục đỏ, điều đó đủ để chứng minh, địa vị của cô ta dù thế nào đi nữa vẫn là được nhà họ Tịch công nhận rồi.”
“Ý…vậy ý cô là…người nhảy cùng Tịch Tổng…”
“Cô thông minh ra được một chút rồi đó. Chúng ta không thuộc tầng lớp bình dân nên đừng suốt ngày mơ mộng bản thân là công chú lọ lem, sẽ được hoàng tử nhìn trúng. Phải biết suy tính cho đại cục về sau.”
“Sao cô nói với tôi nhiều thế hả? Dù sao cũng là chuyện của tôi, liên quan gì đến cô?”
Cô gái của nhà đầu tư mạo hiểm không trả lời câu hỏi này, chỉ mỉm cười rồi nhẹ lắc đầu. Bởi vì công ty nhà cô ta đã đầu tư một khoảng tiền kết xù cho công ty vi mạch của nhà đối phương.
Đương nhiên ở tương lai, cô sẽ là người tiếp quản công ty của cha mình, cô phải biến số tiền đầu tư đó sinh lời gấp trăm lần. Đương nhiên cô không thể để người thừa kế của công ty vi mạch, mụ mị đầu óc khiến cho kế hoạch tương lai của cô phá sản được.
Còn về việc vì sao cô không tranh giành vị Tịch Tổng vừa đẹp trai vừa giàu có bên trên sân khấu kia ư? Đơn giản là so với anh ta, cô lại càng thích nhan sắc thần tiên của bạn gái anh hơn.
…----------------…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro