Song Trùng

Tráo vòng tay

Verty Sariel

2024-10-31 14:30:09

Lúc này phía trên sân khấu, bầu không khí nặng nề đến cực độ, tất cả đều xuất phát từ phía Tịch Cảnh Dương.

Mục Hành cảm nhận được có gì đó không ổn, đến khi người chuẩn bị hai hộp phiếu rút thăm nói vào in-ear, anh gần như sụp đổ tại chỗ.

“Anh Hành…anh bảo em chuẩn bị một hộp thăm toàn phiếu trắng và một hộp thăm dành cho khách mời. Ban nãy em đã dặn mấy nhân viên phục vụ lấy chiếc hộp bên trái, cũng là hộp thăm phiếu trắng, nhưng mà…”

“Nhưng mà bọn họ đã lấy hộp thăm dành cho khách mời…để Tịch Tổng rút?” Mục Hành cười không nổi khóc cũng chẳng xong, nói giúp phần lời còn lại của đối phương.

“Hơ hơ, anh Hành à, đơn xin nghỉ việc em sẽ gửi bổ sung cho phòng nhân sự sao…anh…bảo trọng nhé!”

Mục Hành:“…”

Hiện tại anh cũng rất muốn xin nghỉ ngay và luôn có được không hả!

Nhìn thấy Mục Hành và Tịch Cảnh Dương đứng yên bất động trên sân khấu một lúc, bên dưới liền có người nửa thật nửa đùa lên tiếng:“Thư ký Mục, anh còn chần chừ gì mà không mau công bố số trên phiếu đi?”

Trán Mục Hành bắt đầu toát mồ hôi lạnh, anh nhích từng bước nhỏ đến bên cạnh Tịch Cảnh Dương, nhỏ giọng:“Boss à, phiếu…”

Tịch Cảnh Dương nhét lá phiếu vào tay Mục Hành, đáp:“Cậu biết phải giải quyết thế nào mà đúng không?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nói xong anh quay người đi xuống khỏi sân khấu trong sự khó hiểu của mọi người bên dưới, bỏ lại một mình Mục Hành với gương mặt đầy khó xử.

Cũng may người nhìn thấy số trên phiếu chỉ có anh và Boss, nên dù bây giờ anh có nói gì thì mọi người ở dưới cũng chỉ có thể chấp nhận mà thôi.

Mục Hành hít một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh, sau đó thể hiện tính chuyên nghiệp của bản thân. Anh cầm tờ phiếu lên, con số 77 ngay lập tức đập vào mắt. Như vậy thì đã sao, anh nói nó là phiếu trắng thì nó sẽ là phiếu trắng!

Nhưng có một điều mà Mục Hành không ngờ đến, anh còn chưa kịp lên tiếng thì tấm phiếu trong tay đã bị cướp đi, đã thế con số 77 kia, cũng được chiếu lên màn hình lớn ở phía sau.

Mà người cướp phiếu của Mục Hành, không ai khác chính là vị gia chủ tiền nhiệm của nhà họ Tịch - Tịch Hàng.

Ban nãy lúc mọi người chỉ chú ý về sân khấu, Nam Cung Lục Trà đã đi đến bên cạnh và nói chuyện cùng Tịch Hàng.

Cũng không biết là vô tình hay cố ý ám chỉ cho Tịch Hàng biết, Tịch Cảnh Dương đã giở trò với phiếu rút thăm, để người nhảy cùng anh đêm nay sẽ là Kỷ Thần Hi, nhằm khiến cho cô và nhà họ Kỷ mất mặt.

Nam Cung Lục Trà cố ý nhấn mạnh về nhà họ Kỷ nhiều lần, vì cô ta biết hôm nay ông cụ Kỷ cũng sẽ đến để chống lưng cho cô ta.

Quả nhiên sức ép mà nhà họ Kỷ mang đến, khiến cho Tịch Hàng tâm trạng vốn đã không tốt lại càng thêm tức giận.

Chính vì thế, ông ta thà khiến mối quan hệ cha con đang trên bờ vực sụp đổ, triệt để phá hủy nó cũng không muốn nhìn thấy Tịch Cảnh Dương công khai quan hệ với Kỷ Thần Hi trong diệp trọng đại như ngày hôm nay.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chỉ cần công khai số phiếu và chuẩn bị vòng tay số hiệu tương ứng cho Nam Cung Lục Trà, đến khi đó dù Kỷ Thần Hi có xuất hiện gây náo loạn thì cũng chỉ là cái cớ để ông tống cổ cô ra khỏi nơi này.

Tịch Hàng không chỉ cướp lấy phiếu trong tay Mục Hành, ông ta cũng mạnh bạo cướp luôn micro trong tay anh, giọng nói đầy uy quyền vang khắp cả hội trường.

“Số 77, cho hỏi vị khách quý nào có vòng tay mang số hiệu 77?”

Tịch Cảnh Dương vốn nghĩ Mục Hành có thể lo liệu mọi chuyện êm xui, vừa định ra ngoài gọi điện tìm cô gái của anh, thì giọng nói vang lên phía sau lưng khiến bước chân anh khựng lại.

Khi quay người lại, Tịch Cảnh Dương ngay lập tức chạm mắt với ánh mắt đầy thành thức từ phía cha mình, ông nhếch miệng hỏi lại lần nữa:“Vị khách quý mang số hiệu 77, mời tiến lên phía trước một bước.”

Mọi người bên dưới xôn xao nhìn nhau cũng như dò hỏi số hiệu vòng tay của nhau. Riêng Nam Cung Lục Trà, cô ta nở một nụ cười đầy đắc ý, âm thầm tháo chiếc vòng mang số 249 của mình ra rồi ném đi. Vì đã có một nhân viên phục vụ đưa cho cô một chiếc vòng tay khác, và đương nhiên số trên vòng tay mới là 77.

Nam Cung Lục Trà đưa tay chỉnh lại lễ phục của bản thân, đầu ngẩng cao đầy đắc ý, bước nửa bước về phía trước, chuẩn bị đi đến bên cạnh người đàn ông ai ai cũng muốn có được ở phía trước.

Bỗng lúc này, anh thanh giày cao gót vang lên theo từng nhịp điệu của âm nhạc du dương, khiến mọi người nhanh chóng chú ý đến.

Ánh đèn lấp lánh từ trần nhà cao ngất, chiếu rọi xuống sàn diễn tạo nên một không gian thần tiên. Trong dòng người đông đúc, một cô gái nhẹ nhàng bước đi từ cánh cửa bằng một sự tự tin và quyến rũ không thể tả được, nhanh chóng biến thành điểm nhấn thu hút mọi sự chú ý.

…----------------…

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Song Trùng

Số ký tự: 0