Song Trùng

Đến bệnh viện,...

Verty Sariel

2024-10-31 14:30:09

Kỷ Thần Hi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, đôi mắt sắc bén lóe lên một tia suy tư. Sau khi đọc xong tin nhắn, cô quay trở lại với vẻ điềm tĩnh, đặt điện thoại xuống bàn và nhìn thẳng vào Clara, ánh mắt mang theo một sự nghiêm túc kỳ lạ.

"Clara, tôi tôn trọng lựa chọn của chị, vì vậy tôi hỏi lần cuối, chị có muốn cùng tôi trở về trường không?"

Thái độ nghiêm túc của Kỷ Thần Hi khiến cho Clara không khỏi căng thẳng, nhưng nhìn vào đôi mắt của đối phương, Clara biết rằng đây không phải là lúc để do dự. Cô hít một hơi thật sâu, gật đầu đáp:"Được rồi, Thần Hi.

Chị sẽ đi cùng em."

Kỷ Thần Hi cũng gật đầu, dường như câu trả lời của Clara đều nằm trong dự tính của cô. Cô quay sang Mục Duyệt Hề và Đường Tử, giọng điệu có chút nghiêm trọng, hỏi:"Nếu một trong số chúng ta bị bắt nạt, các cậu sẽ làm gì?"

Mục Duyệt Hề và Đường Tử nhìn nhau, có chút bối rối trước câu hỏi bất ngờ của Kỷ Thần Hi. Tuy nhiên, sau một lúc suy nghĩ, Mục Duyệt Hề là người đầu tiên lên tiếng, giọng nói kiên định:"Tớ sẽ không đứng nhìn. Nếu bất kỳ ai trong chúng ta gặp rắc rối, tớ sẽ làm mọi thứ để giúp đỡ."

Đường Tử cũng gật đầu đồng tình:"Đúng vậy, chúng ta là bạn bè, phải bảo vệ lẫn nhau. Tớ sẽ không để bất kỳ ai trong nhóm phải đối mặt với khó khăn một mình."

Tình bạn của họ vừa hình thành trong thời gian rất ngắn ngủi. Tuy nhiên, khoảng thời gian ấy đủ để họ nhìn ra tính cách và cách làm người của nhau. Họ đủ nhận thức để nhận định được người nào nên làm bạn và người nào nên tránh xa.

Và nếu đã gọi nhau là bạn, khi người bạn đó gặp khó khăn hay bị người khác ức hiếp, làm sao bọn họ có thể đứng nhìn được.

Kỷ Thần Hi mỉm cười, ánh mắt ánh lên vẻ hài lòng, lại hỏi:"Dù có dính vào phiền phức không đáng có, các cậu cũng muốn xen vào?"

Cả Mục Duyệt Hề và Đường Tử đều không do dự đồng thanh đáp:"Phải!"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Kỷ Thần Hi biết, cô không nhìn nhằm người, đó là lí do cô muốn giúp cho Clara. Một phần là vì Clara thật sự rất có năng lực, phần còn lại có lẽ là vì tình bạn đẹp của ba cô bạn cùng phòng của cô, và đương nhiên cũng vì cách hành xử của Mục Duyệt Hề.

"Tiết buổi chiều của các cậu tớ sẽ xử lý, lát nữa sẽ có người đến đón hai cậu. Tớ còn việc phải xử lý nên sẽ đến muộn, chiến trường hiện tại giao cho hai cậu tiếp ứng, đừng để Triều Nguyệt phải chịu uất ức thêm nữa."

Mục Duyệt Hề và Đường Tử ngơ ngác không hiểu Kỷ Thần Hi đang nói gì.

"Triều Nguyệt...cậu ấy làm sao ư?"

"Cậu nói có người đến đón tớ và Duyệt Hề...đón hai đứa tớ đi đâu cơ?"

Kỷ Thần Hi nở nụ cười đầy ẩn ý, thản nhiên đáp lời:"Đến bệnh viện, đại náo phòng bệnh."

Mục Duyệt Hề:"???"

Đường Tử:"???"

***

Sau khi nói ra mấy lời khó hiểu ấy, Kỷ Thần Hi không giải thích gì thêm, cô đợi đến khi Nhai Tệ đến đón người, dặn dò đối phương vài câu, rồi cùng Clara trở về trường học.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Lát nữa tôi còn phải đến bệnh viện cùng họ, hiện tại thời gian của tôi không có nhiều. Về sau cô chỉ cần phối hợp với tôi là được, đừng hỏi thêm điều gì."

Vừa trở lại trường, Kỷ Thần Hi đã luôn dán mắt vào điện thoại, vừa đi vừa nói, Clara chỉ im lặng đi theo sau. Cô có chút lo lắng nhưng cô biết rằng lúc này mình chỉ cần im lặng và tin tưởng vào sự dẫn dắt của Kỷ Thần Hi.

***

Trong phòng họp của Đại học A, bầu không khí căng thẳng vô cùng. Ban tổ chức cuộc thi AGl, những người đã đến từ sớm, hiện tại đã ngồi chờ hơn ba tiếng đồng hồ. Các giáo sư có mặt, đều đang cố gắng tận dụng cơ hội này để bắt chuyện và tạo mối quan hệ.

Vạn Kỳ Ngọc, với thái độ kiêu ngạo, không ngừng tranh giành cướp lời người khác:"Các vị biết không, trong trường có một nữ sinh viên không ra gì, chuyên dựa vào gian lận để đạt điểm cao tên là Kỷ Thần Hi. Cô ta đúng là khác xa một trời một vực với học trò của tôi. Con bé Mộ Nguyệt Vũ mới thực sự là tài năng, vượt xa Kỷ Thần Hi gấp vạn lần!"

Ngụy Thư Hãn và Trịnh Hằng, không thể kìm nén được sự tức giận trước những lời ác ý của Vạn Kỳ Ngọc.

"Giáo sư Vạn, bà không có quyền bôi nhọ sinh viên của tôi như vậy. Bà cũng muốn nhận thư luật sư giống mấy đứa nhóc trên diễn đàn sao?" Ngụy Thư Hãn lên tiếng, giọng nói đầy sự phẫn nộ.

"Phải, Thần Hi là một sinh viên xuất sắc. Những lời nói của bà là hoàn toàn vô căn cứ." Trinh Hằng tiếp lời, ánh mắt đầy sự bảo vệ.

Vạn Kỳ Ngọc cười khẩy, không hề nao núng, bà ta nói với giọng đầy sự mỉa mai và ám chỉ:"Ố, giáo sư Ngụy và giáo sư Trịnh, tôi nghe nói rằng hai người có mối quan hệ rất 'đặc biệt' với Kỷ Thần Hi. Có lẽ đó là lý do tại sao hai người lại bênh vực cô ta như vậy?"

Hiệu trưởng, từ đầu đến cuối chỉ ngồi bình thản uống trà, dường như không quan tâm đến cuộc tranh cãi đang diễn ra. Ông nhìn Vạn Kỳ Ngọc với ánh mắt châm biếm, nhưng không nói gì.

Người của AGl vốn không quan tâm đến những drama trường học, bắt đầu mất kiên nhẫn. Họ đã chờ đợi quá lâu mà không thấy người họ muốn gặp. Một trong số họ đứng lên chuẩn bị rời đi, thì bất chợt cửa phòng bị một bàn tay trắng nõn đẩy vào.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Song Trùng

Số ký tự: 0