Địa ngục không...
Verty Sariel
2024-10-31 14:30:09
Mạnh Hào nghe xong, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên, nhưng rồi lại cười lớn, đầy vẻ thách thức:"Em gái à, em có vẻ rất tự tin đấy! Nhưng mà, em có chắc mình muốn chơi lớn như vậy không?"
Dương Khải cũng xen vào:"Cô bé, em có biết lái xe đua không mà đòi cược lớn như vậy? Bọn anh không muốn thấy em phải khóc đâu."
Phụ Hí đứng bên cạnh, cảm nhận được bầu không khí ngày càng căng thẳng. Anh không biết rõ ý định của Kỷ Thần Hi, nhưng hiểu rằng cô không phải kiểu người dễ bị bắt nạt. Tuy nhiên, anh vẫn lo lắng, vì dù sao những tay đua này cũng không phải hạng xoàng.
Kỷ Thần Hi nhướng mày, ánh mắt ánh lên sự tự tin và châm chọc:"Nếu các anh sợ...thì thôi vậy. Coi như tôi chưa nói gì."
Mạnh Hào nhíu mày, cảm thấy lòng tự tôn bị thách thức:"Ai nói bọn anh sợ? Được, cứ theo ý em đi. Hai chiếc xe và tiền mua xe, nếu em thắng. Còn nếu em thua, đừng quên bữa cơm và mã kết bạn đấy nhé!"
Kỷ Thần Hi gật đầu, nở một nụ cười nhẹ:"Được, vậy thì thỏa thuận đã xong. Nhưng mà nói miệng thì cũng không hay lắm, hay là chúng ta viết ra giấy đi? Giấy trắng mực đen, cộng thêm nhiều người làm chứng, đó mới là công bằng nhất."
Những tay đua tham gia thi đấu không hề từ chối, tất cả đều tự nguyện làm theo những gì Kỷ Thần Hi nói như là bị thôi miên. Cuối cùng hai tờ khế ước được viết xong, một bản do Phụ Hí cầm, bản còn lại thì đại diện các tay đua giữ lấy.
Mọi người xung quanh bắt đầu xôn xao, không khí trở nên sôi động hơn. Cả đám người nhanh chóng lùi lại, để nhường đường cho cuộc đua sắp diễn ra. Một vài người thậm chí còn lấy điện thoại ra quay lại, háo hức chờ xem kết quả.
Phụ Hí nghiêng người, thấp giọng hỏi Kỷ Thần Hi:"Thiếu chủ phu nhân, cô thực sự muốn đua sao? Những tay đua này không đơn giản đâu." Còn nữa, cô tùy ý cá cược như thế, không sợ thiếu chủ biết được hay sao? Ngài ấy không ngỡ trách mắng cô đâu, người chịu khổ là tôi và Nhai Tệ đây này.
Kỷ Thần Hi nhìn anh, ánh mắt lộ ra vài phần xấu xa:"Yên tâm đi. Anh cứ đứng nhìn là được."
Phụ Hí không biết nói gì thêm, chỉ có thể đứng ngoài và dõi theo cô. Trong lòng anh lo lắng, nhưng đồng thời cũng có chút tò mò về kỹ năng thực sự của cô gái này.
Kỷ Thần Hi bước đến chiếc SSC Tuatara, kiểm tra lại mọi thứ trước khi vào trong. Cô nổ máy, âm thanh động cơ mạnh mẽ vang lên như lời khẳng định sẵn sàng cho cuộc đua. Đôi mắt cô nhìn thẳng về phía trước, đầy tập trung.
Những chiếc xe khác cũng đã sẵn sàng. Mạnh Hào và Dương Khải đều đã vào vị trí, họ không ngờ rằng mình lại bị một cô gái thách thức, nhưng cũng không vì thế mà coi nhẹ. Dù sao, đây là cuộc đua mà danh dự của họ đang bị đặt lên bàn cân.
Khi đèn hiệu chuẩn bị chuyển sang màu xanh, Kỷ Thần Hi nở một nụ cười lạnh sau lớp khẩu trang.
"Đêm nay đến đây quả thật không sai."
Đèn xanh vừa bật sáng, tiếng động cơ đồng loạt gầm rú, và những chiếc xe lao vút đi, mở màn cho một cuộc đua một chiều, nơi mà Kỷ Thần Hi gần như một mình đối chọi với thành viên của ba đội đua hàng đầu.
Khi cuộc đua bắt đầu, Mạnh Hào và Dương Khải giữ nguyên chiến thuật của mình, giữ tốc độ ổn định nhưng vẫn đủ để chặn mọi cơ hội vượt lên của Kỷ Thần Hi.
Trên chiếc SSC Tuatara, cô gái nhỏ phải đối mặt với việc bị kìm hãm ở phía sau, không thể tìm thấy cơ hội để vượt lên. Cả đội đua của Mạnh Hào và Dương Khải đều lén lút trao đổi qua thiết bị liên lạc gắn trong xe.
Mạnh Hào bật hệ thống liên lạc, giọng nói vang lên trong tai nghe của đồng đội:"Anh em, nhớ nhé, dù thắng nhưng đừng làm quá. Chừa lại chút mặt mũi cho cô gái nhỏ. Đừng để cô ấy phải khóc!"
Dương Khải cười lớn, tiếng cười của anh ta vang lên trong tai nghe:"Chưa bao giờ tôi gặp ai như cô ấy, vừa ngọt ngào đáng yêu như thỏ con nhưng lại rất có cá tính. Nhớ đấy, đừng để chị dâu tương lai của mấy cậu không vui, một vài người có thể giả vờ thua cũng được."
Cuộc đua diễn ra căng thẳng, Kỷ Thần Hi liên tục bị chặn lại bởi những chiếc xe phía trước. Cô không thể tìm thấy lối thoát, và tốc độ của cô bị giảm đi đáng kể. Mỗi lần cô cố gắng vượt lên, lại có một chiếc xe khác xuất hiện, chặn ngang đường đi của cô. Các tay đua tỏ ra vô cùng phối hợp, làm cho tình thế của cô trở nên vô cùng bất lợi.
Phụ Hí đứng trên khán đài, mắt không rời khỏi đường đua. Anh cảm thấy sự lo lắng và sốt ruột dâng trào trong lòng. Rõ ràng ban nãy, anh đã nhìn thấy kỹ thuật của Kỷ Thần Hi rất tốt, có thể dễ dàng áp đảo đối thủ. Nhưng bây giờ, cô lại bị kìm hãm như thế này, khiến anh không thể không lo lắng. Liệu có phải do gặp được tuyển thủ chuyên nghiệp, nên cô không thể phát huy như bình thường?
Dương Khải cũng xen vào:"Cô bé, em có biết lái xe đua không mà đòi cược lớn như vậy? Bọn anh không muốn thấy em phải khóc đâu."
Phụ Hí đứng bên cạnh, cảm nhận được bầu không khí ngày càng căng thẳng. Anh không biết rõ ý định của Kỷ Thần Hi, nhưng hiểu rằng cô không phải kiểu người dễ bị bắt nạt. Tuy nhiên, anh vẫn lo lắng, vì dù sao những tay đua này cũng không phải hạng xoàng.
Kỷ Thần Hi nhướng mày, ánh mắt ánh lên sự tự tin và châm chọc:"Nếu các anh sợ...thì thôi vậy. Coi như tôi chưa nói gì."
Mạnh Hào nhíu mày, cảm thấy lòng tự tôn bị thách thức:"Ai nói bọn anh sợ? Được, cứ theo ý em đi. Hai chiếc xe và tiền mua xe, nếu em thắng. Còn nếu em thua, đừng quên bữa cơm và mã kết bạn đấy nhé!"
Kỷ Thần Hi gật đầu, nở một nụ cười nhẹ:"Được, vậy thì thỏa thuận đã xong. Nhưng mà nói miệng thì cũng không hay lắm, hay là chúng ta viết ra giấy đi? Giấy trắng mực đen, cộng thêm nhiều người làm chứng, đó mới là công bằng nhất."
Những tay đua tham gia thi đấu không hề từ chối, tất cả đều tự nguyện làm theo những gì Kỷ Thần Hi nói như là bị thôi miên. Cuối cùng hai tờ khế ước được viết xong, một bản do Phụ Hí cầm, bản còn lại thì đại diện các tay đua giữ lấy.
Mọi người xung quanh bắt đầu xôn xao, không khí trở nên sôi động hơn. Cả đám người nhanh chóng lùi lại, để nhường đường cho cuộc đua sắp diễn ra. Một vài người thậm chí còn lấy điện thoại ra quay lại, háo hức chờ xem kết quả.
Phụ Hí nghiêng người, thấp giọng hỏi Kỷ Thần Hi:"Thiếu chủ phu nhân, cô thực sự muốn đua sao? Những tay đua này không đơn giản đâu." Còn nữa, cô tùy ý cá cược như thế, không sợ thiếu chủ biết được hay sao? Ngài ấy không ngỡ trách mắng cô đâu, người chịu khổ là tôi và Nhai Tệ đây này.
Kỷ Thần Hi nhìn anh, ánh mắt lộ ra vài phần xấu xa:"Yên tâm đi. Anh cứ đứng nhìn là được."
Phụ Hí không biết nói gì thêm, chỉ có thể đứng ngoài và dõi theo cô. Trong lòng anh lo lắng, nhưng đồng thời cũng có chút tò mò về kỹ năng thực sự của cô gái này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kỷ Thần Hi bước đến chiếc SSC Tuatara, kiểm tra lại mọi thứ trước khi vào trong. Cô nổ máy, âm thanh động cơ mạnh mẽ vang lên như lời khẳng định sẵn sàng cho cuộc đua. Đôi mắt cô nhìn thẳng về phía trước, đầy tập trung.
Những chiếc xe khác cũng đã sẵn sàng. Mạnh Hào và Dương Khải đều đã vào vị trí, họ không ngờ rằng mình lại bị một cô gái thách thức, nhưng cũng không vì thế mà coi nhẹ. Dù sao, đây là cuộc đua mà danh dự của họ đang bị đặt lên bàn cân.
Khi đèn hiệu chuẩn bị chuyển sang màu xanh, Kỷ Thần Hi nở một nụ cười lạnh sau lớp khẩu trang.
"Đêm nay đến đây quả thật không sai."
Đèn xanh vừa bật sáng, tiếng động cơ đồng loạt gầm rú, và những chiếc xe lao vút đi, mở màn cho một cuộc đua một chiều, nơi mà Kỷ Thần Hi gần như một mình đối chọi với thành viên của ba đội đua hàng đầu.
Khi cuộc đua bắt đầu, Mạnh Hào và Dương Khải giữ nguyên chiến thuật của mình, giữ tốc độ ổn định nhưng vẫn đủ để chặn mọi cơ hội vượt lên của Kỷ Thần Hi.
Trên chiếc SSC Tuatara, cô gái nhỏ phải đối mặt với việc bị kìm hãm ở phía sau, không thể tìm thấy cơ hội để vượt lên. Cả đội đua của Mạnh Hào và Dương Khải đều lén lút trao đổi qua thiết bị liên lạc gắn trong xe.
Mạnh Hào bật hệ thống liên lạc, giọng nói vang lên trong tai nghe của đồng đội:"Anh em, nhớ nhé, dù thắng nhưng đừng làm quá. Chừa lại chút mặt mũi cho cô gái nhỏ. Đừng để cô ấy phải khóc!"
Dương Khải cười lớn, tiếng cười của anh ta vang lên trong tai nghe:"Chưa bao giờ tôi gặp ai như cô ấy, vừa ngọt ngào đáng yêu như thỏ con nhưng lại rất có cá tính. Nhớ đấy, đừng để chị dâu tương lai của mấy cậu không vui, một vài người có thể giả vờ thua cũng được."
Cuộc đua diễn ra căng thẳng, Kỷ Thần Hi liên tục bị chặn lại bởi những chiếc xe phía trước. Cô không thể tìm thấy lối thoát, và tốc độ của cô bị giảm đi đáng kể. Mỗi lần cô cố gắng vượt lên, lại có một chiếc xe khác xuất hiện, chặn ngang đường đi của cô. Các tay đua tỏ ra vô cùng phối hợp, làm cho tình thế của cô trở nên vô cùng bất lợi.
Phụ Hí đứng trên khán đài, mắt không rời khỏi đường đua. Anh cảm thấy sự lo lắng và sốt ruột dâng trào trong lòng. Rõ ràng ban nãy, anh đã nhìn thấy kỹ thuật của Kỷ Thần Hi rất tốt, có thể dễ dàng áp đảo đối thủ. Nhưng bây giờ, cô lại bị kìm hãm như thế này, khiến anh không thể không lo lắng. Liệu có phải do gặp được tuyển thủ chuyên nghiệp, nên cô không thể phát huy như bình thường?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro