Thiên đường có...
Verty Sariel
2024-10-31 14:30:09
Nhưng chưa kịp làm gì, Kỷ Thần Hi đã bước tới gần hơn, ánh mắt cô dịu dàng nhưng lại ẩn chứa sự sắc bén, nói thêm:"Anh không đua cùng họ, đừng nói là muốn đua với em đấy nhé?"
Câu nói nửa đùa nửa thật của Kỷ Thần Hi như một mũi dao sắc bén đâm vào lòng Phụ Hí. Anh ta hiểu rõ, đây không chỉ là lời nói vui vẻ, mà là một lời cảnh cáo ngầm và cũng như cho anh ta thêm một sự lựa chọn.
Bị dồn vào chân tường, Phụ Hí nuốt nước bọt, cười gượng gạo rồi quay lại nói với những đội trưởng đua xe trước mặt:"Được thôi, tôi nhận lời"
Thà đua với mấy người còn hơn là đua với hung thần.
Mạnh Hào và Dương Khải nhìn nhau cười khẽ, cả hai đi lên vai bá cổ Phụ Hí thì thầm.
"Anh bạn này, đua không thì nhạt nhẽo lắm, làm chút cá cược đi."
Phụ Hí khéo léo đẩy tay họ ra khỏi người mình, anh không thích thân thiết với người lạ, nếu không phải trước mặt thiếu chủ phu nhân, anh cho mỗi tên một cú nằm ra đất rồi.
"Được, muốn cá bao nhiêu?"
Dương Khải nháy mắt với Mạnh Hào, sau đó nói:"Tiền bạc gì chứ, đừng nói mấy lời mất lòng anh em như thế. Như vậy đi, nếu cậu thắng, trong số xe của chúng tôi, tùy ý cho cậu chọn một chiếc.
Phụ Hí hơi cau mày thầm nghĩ mấy tên này có thật là tay đua chuyên nghiệp không? Sao lại có thể tùy tiện như thế? Bản thân anh cũng chẳng hứng thú gì với đua xe. Tuy từng được học qua một khoá huấn luyện đặc biệt, để có thể lái trong những trường hợp bất khả kháng như bị truy bắt, nhưng thực chiến trên đường đua thì anh chưa từng thử qua.
Lúc Phụ Hí định lên tiếng từ chối, dù sao anh cũng chỉ tham gia vì để tiểu tổ tông bên kia vui vẻ mà thôi. Nhưng còn chưa kịp mở lời, giọng nói ngọt như rót mật vào tai kia lại lên tiếng lần nữa.
"Vậy nếu anh ấy thua thì sao?" Kỷ Thần Hi hơi nghiêng đầu mỉm cười hỏi.
Đám người có mặc ngoại trừ Phụ Hí ra, không ai không ngơ người. Mạnh Hào muốn tiến lại gần Kỷ Thần Hi, nhưng Phụ Hí nhanh chóng phát hiện ra điều không đúng, lập tức đứng chắn trước mặt của cô, giọng điệu cũng thay đổi.
"Muốn gì?"
Mạnh Hào cười hì hì tỏ vẻ bản thân thất lễ, vội vàng giải thích:"Người anh em đừng hiểu lầm, chẳng qua tôi muốn nói vài câu với em gái cậu thôi."
"Cô ấy không phải em gái tôi." Phụ Hí lạnh lùng giải thích, thái độ xa cách, khác biệt hoàn toàn với trước đó.
Dương Khải vô ý hỏi:"Vậy là bạn gái cậu sao?"
Phụ Hí liền trừng anh ta, giọng điệu càng lúc càng lạnh:"Nếu không biết dùng lưỡi nói chuyện thì nên cắt bỏ nó đi."
Mọi người xung quanh đều đang nghĩ Phụ Hí nói đùa và họ lại tò mò về mối quan hệ giữa anh và cô gái tóc bạch kim phía sau. Không phải em gái cũng chẳng phải người yêu, vì sao Phụ Hí lại làm quá lên như thế?
Kỷ Thần Hi âm thầm nhếch môi cười lạnh, nhưng vì có lớp khẩu trang bên ngoài nên không ai nhìn thấy. Cô đẩy bả vai Phụ Hí ra, thái độ vô cùng ôn hoà hỏi lại: "Các anh chưa trả lời câu hỏi của tôi đấy. Nếu phía chúng tôi thua thì sao?"
Mạnh Hào lại tiếp tục cười hì hì nói:"Nếu cậu ta thua, em chỉ cần quét mã Zchat mọi người ở đây là được, cô gái nhỏ"
Lần này không chỉ Phụ Hí, ngay cả Kỷ Thần Hi cũng không duy trì được nụ cười giả tạo của bản thân nữa.
Thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa lại muốn xong vào.
Phụ Hí siết chặt nắm đấm nhưng còn chưa kịp làm gì thì đã nghe thấy người bên cạnh sảng khoái đồng ý.
"Được, không thành vấn đề. Chỉ có điều..nếu kết quả cá cược liên quan đến em, vậy nên để em là người tham gia thi đấu nhỉ?" Kỷ Thần Hi giữ lấy cổ tay Phụ Hí, để anh ta đừng manh động.
Mà Phụ Hí cũng nhìn thấy ánh mắt xấu xa của cô, thầm nuốt nước bọt lui về sau. Thiếu chủ phu nhân đã muốn tính kế ai đó rồi, bọn họ sẽ bị chơi rất thảm cho xem.
Những người xung quanh nghe được cô gái nhỏ muốn thay người anh em kia đua cùng họ, cả đám cố nhịn để không cười phá lên, chỉ riêng Mạnh Hào thì không nhịn được mà cười lớn.
"Em gái này, đây là đường đua, dùng mạng để đua, không phải nơi để trẻ con chơi đâu."
"Nhưng em lại thích chơi, cũng thích dùng mạng để chơi, biết làm sao giờ?"
"Bọn anh không bắt nạt con gái, lại còn là một cô gái nhỏ, tuyệt đối không được."
"Vậy ư...Vậy thì cứ tăng phần thưởng lên đi, xem như công bằng rồi."
"Haha, được, nói nghe xem, em muốn tăng thế nào?" Mạnh Hào vẫn không ngừng cười cất tiếng hỏi.
Kỷ Thần Hi chống cằm suy nghĩ một lúc, rồi nói:"Nếu em thắng, em muốn được chọn hai chiếc xe đua, ngoài ra tiền mà anh Phụ Hí dùng để thuê chiếc SSC ban nãy cũng phải được trả lại. Còn nếu em thua, em sẽ mời mọi người có mặt ở trường đua một bữa cơm, ngoài ra em cũng sẽ quét mã kết bạn của mấy anh. Thế nào?"
Câu nói nửa đùa nửa thật của Kỷ Thần Hi như một mũi dao sắc bén đâm vào lòng Phụ Hí. Anh ta hiểu rõ, đây không chỉ là lời nói vui vẻ, mà là một lời cảnh cáo ngầm và cũng như cho anh ta thêm một sự lựa chọn.
Bị dồn vào chân tường, Phụ Hí nuốt nước bọt, cười gượng gạo rồi quay lại nói với những đội trưởng đua xe trước mặt:"Được thôi, tôi nhận lời"
Thà đua với mấy người còn hơn là đua với hung thần.
Mạnh Hào và Dương Khải nhìn nhau cười khẽ, cả hai đi lên vai bá cổ Phụ Hí thì thầm.
"Anh bạn này, đua không thì nhạt nhẽo lắm, làm chút cá cược đi."
Phụ Hí khéo léo đẩy tay họ ra khỏi người mình, anh không thích thân thiết với người lạ, nếu không phải trước mặt thiếu chủ phu nhân, anh cho mỗi tên một cú nằm ra đất rồi.
"Được, muốn cá bao nhiêu?"
Dương Khải nháy mắt với Mạnh Hào, sau đó nói:"Tiền bạc gì chứ, đừng nói mấy lời mất lòng anh em như thế. Như vậy đi, nếu cậu thắng, trong số xe của chúng tôi, tùy ý cho cậu chọn một chiếc.
Phụ Hí hơi cau mày thầm nghĩ mấy tên này có thật là tay đua chuyên nghiệp không? Sao lại có thể tùy tiện như thế? Bản thân anh cũng chẳng hứng thú gì với đua xe. Tuy từng được học qua một khoá huấn luyện đặc biệt, để có thể lái trong những trường hợp bất khả kháng như bị truy bắt, nhưng thực chiến trên đường đua thì anh chưa từng thử qua.
Lúc Phụ Hí định lên tiếng từ chối, dù sao anh cũng chỉ tham gia vì để tiểu tổ tông bên kia vui vẻ mà thôi. Nhưng còn chưa kịp mở lời, giọng nói ngọt như rót mật vào tai kia lại lên tiếng lần nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Vậy nếu anh ấy thua thì sao?" Kỷ Thần Hi hơi nghiêng đầu mỉm cười hỏi.
Đám người có mặc ngoại trừ Phụ Hí ra, không ai không ngơ người. Mạnh Hào muốn tiến lại gần Kỷ Thần Hi, nhưng Phụ Hí nhanh chóng phát hiện ra điều không đúng, lập tức đứng chắn trước mặt của cô, giọng điệu cũng thay đổi.
"Muốn gì?"
Mạnh Hào cười hì hì tỏ vẻ bản thân thất lễ, vội vàng giải thích:"Người anh em đừng hiểu lầm, chẳng qua tôi muốn nói vài câu với em gái cậu thôi."
"Cô ấy không phải em gái tôi." Phụ Hí lạnh lùng giải thích, thái độ xa cách, khác biệt hoàn toàn với trước đó.
Dương Khải vô ý hỏi:"Vậy là bạn gái cậu sao?"
Phụ Hí liền trừng anh ta, giọng điệu càng lúc càng lạnh:"Nếu không biết dùng lưỡi nói chuyện thì nên cắt bỏ nó đi."
Mọi người xung quanh đều đang nghĩ Phụ Hí nói đùa và họ lại tò mò về mối quan hệ giữa anh và cô gái tóc bạch kim phía sau. Không phải em gái cũng chẳng phải người yêu, vì sao Phụ Hí lại làm quá lên như thế?
Kỷ Thần Hi âm thầm nhếch môi cười lạnh, nhưng vì có lớp khẩu trang bên ngoài nên không ai nhìn thấy. Cô đẩy bả vai Phụ Hí ra, thái độ vô cùng ôn hoà hỏi lại: "Các anh chưa trả lời câu hỏi của tôi đấy. Nếu phía chúng tôi thua thì sao?"
Mạnh Hào lại tiếp tục cười hì hì nói:"Nếu cậu ta thua, em chỉ cần quét mã Zchat mọi người ở đây là được, cô gái nhỏ"
Lần này không chỉ Phụ Hí, ngay cả Kỷ Thần Hi cũng không duy trì được nụ cười giả tạo của bản thân nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa lại muốn xong vào.
Phụ Hí siết chặt nắm đấm nhưng còn chưa kịp làm gì thì đã nghe thấy người bên cạnh sảng khoái đồng ý.
"Được, không thành vấn đề. Chỉ có điều..nếu kết quả cá cược liên quan đến em, vậy nên để em là người tham gia thi đấu nhỉ?" Kỷ Thần Hi giữ lấy cổ tay Phụ Hí, để anh ta đừng manh động.
Mà Phụ Hí cũng nhìn thấy ánh mắt xấu xa của cô, thầm nuốt nước bọt lui về sau. Thiếu chủ phu nhân đã muốn tính kế ai đó rồi, bọn họ sẽ bị chơi rất thảm cho xem.
Những người xung quanh nghe được cô gái nhỏ muốn thay người anh em kia đua cùng họ, cả đám cố nhịn để không cười phá lên, chỉ riêng Mạnh Hào thì không nhịn được mà cười lớn.
"Em gái này, đây là đường đua, dùng mạng để đua, không phải nơi để trẻ con chơi đâu."
"Nhưng em lại thích chơi, cũng thích dùng mạng để chơi, biết làm sao giờ?"
"Bọn anh không bắt nạt con gái, lại còn là một cô gái nhỏ, tuyệt đối không được."
"Vậy ư...Vậy thì cứ tăng phần thưởng lên đi, xem như công bằng rồi."
"Haha, được, nói nghe xem, em muốn tăng thế nào?" Mạnh Hào vẫn không ngừng cười cất tiếng hỏi.
Kỷ Thần Hi chống cằm suy nghĩ một lúc, rồi nói:"Nếu em thắng, em muốn được chọn hai chiếc xe đua, ngoài ra tiền mà anh Phụ Hí dùng để thuê chiếc SSC ban nãy cũng phải được trả lại. Còn nếu em thua, em sẽ mời mọi người có mặt ở trường đua một bữa cơm, ngoài ra em cũng sẽ quét mã kết bạn của mấy anh. Thế nào?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro