Song Trùng

Đừng để vẻ ngoà...

Verty Sariel

2024-10-31 14:30:09

Khi cuộc trò chuyện cười đùa trong phòng bệnh dần lắng xuống, Đường Tử quyết định ra ngoài một lát. Cô nhanh chóng tìm được một chiếc xe lăn và đẩy nó trở lại phòng bệnh của Triều Nguyệt.

Triều Nguyệt nhìn thấy chiếc xe lăn và lắc đầu liên hồi:"Không không không! Tớ bị choáng do thiếu máu thôi, tớ không có bị tật, không cần phải ngồi xe lăn!"

Người bình thường đi ngồi xê lăn, thật sự hơi làm quá rồi!

Tuy nhiên, ba người bạn của cô đã quyết định rằng việc để Triều Nguyệt đi bộ, có thể khiến cô gái mặt trắng còn hơn chuột bạch như cô té xỉu bất cứ lúc nào, liền kịch liệt phản đối.

"Không được, cậu ngoan ngoãn chút đi, cậu mà ngất giữa đường, chúng tớ đỡ không kịp đâu." Mục Duyệt Hể kiên quyết nói.

"Cậu không nhìn lại mình hả? Cứ như cọng cỏ trước gió lớn, cậu đứng vững được sao?" Đường Tử thêm vào, giọng nói thể hiện sự lo lắng.

Triều Nguyệt cố gắng phản đối, cô cố giải thích rằng bản thân chỉ là bị thiếu máu một chút, lại còn không phải lần đầu, không cần nghiêm trọng hóa vấn đề như thế.

Nhưng ba người bạn của cô đã thuyết phục Triều Nguyệt bằng những lý do hợp lý và không thể cãi lại. Cô đành bất lực ngồi vào chiếc xe lăn, để họ đẩy đi. Trong lòng Triều Nguyệt cảm thấy xấu hổ và bất lực không thôi.

Nhóm bốn cô gái rời phòng bệnh của Triều Nguyệt và di chuyển đến phòng bệnh của mẹ cô. Khi họ đến gần, tình cờ một người đàn ông bước ra từ bên trong, gây sự chú ý ngay lập tức.

Kỷ Thần Hi khi nhìn thấy người đó, lập tức thay đổi biểu cảm trên mặt. Đôi mắt cô ánh lên vẻ nghi ngờ và lạnh

lung.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Người đàn ông đó không ai khác chính là Mặc Bắc Hàn, người mà cô không muốn nhìn thấy nhất từ thời điểm cô lấy lại được ký ức.

Kỷ Thần Hi bước lên phía trước, giọng điệu lạnh nhạt: "Sao anh ở đây?"

Thật ra cô hoàn toàn đoán được đối phương lại cố ý tiếp cận Evan, trong lòng ngày một khó chịu.

Mặc Bắc Hàn có chút chột dạ khi bị Kỷ Thần Hi chặn lại, nhưng ngay lập tức anh ta ra vẻ nghiêm chỉnh nói:"Cậu ta vừa vào bệnh viện quân y liền bị mấy lão già trong đó bốc lột sức lao động, sao còn có sức mà lái xe. Anh trai chỉ là giúp cậu ta làm tài xế tôi, không được à?"

Kỷ Thần Hi không mấy quan tâm đến lời giải thích của Mặc Bắc Hàn. Cô lạnh lùng nhìn anh ta bằng ánh mắt đầy sát ý: "Thật ngại quá, tôi chỉ có một thằng anh ruột thôi, đừng tùy tiện nhận thân thích như thế."

Mặc Bắc Hàn nhận ra rằng anh ta không được hoan nghênh ở đây và cũng không có ý định ở lại lâu. Anh liếc nhìn vào phòng bệnh, rồi mỉm cười trước rời đi, không đề lại dấu vết gì đáng lưu tâm.

Khi Mặc Bắc Hàn đã khuất dạng, các bạn của Kỷ Thần Hi tò mò nhìn nhau.

"Người đàn ông đó là ai vậy? Thực sự trông rất đẹp trai đó, một chín một mười với giáo sư Bách. Có điều một người phong cách hiền lành, người thì quá là cool luôn." Đường Tử không thể không hỏi, ánh mắt cứ như phát sáng

"Đừng bị vẻ ngoài của anh ta lừa!" Kỷ Thần Hi nói tiếp với vẻ nghiêm túc:"Anh ta không phải kẻ tốt đẹp gì đâu, chính là một tên biến thái đấy!"

Ấn tượng Kỷ Thần Hi đối với Mặc Bắc Hàn có thể nói là tệ đến mức không thể nào cứu vãn được nữa. Nhóm bạn của cô nhìn nhau với vẻ khó hiểu. Họ không thể hiểu tại sao Kỷ Thần Hi lại có phản ứng mạnh mẽ như vậy đối với

Mặc Bắc Hàn, nhưng cũng không hỏi gì thêm.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Khi nhóm bốn cô gái vào đến phòng bệnh, Evan vừa hoàn tất việc kiểm tra cho mẹ Triều Nguyệt, thấy Kỷ Thần Hi bước vào, cậu vui vẻ gọi:"Chị."

Kỷ Thần Hi gật đầu chào lại, rồi hỏi:"Tình hình bà ấy thế nào rồi?"

Evan nhìn cô gái đang ngồi trên xe lăn và ngay lập tức nhận ra cô là người bạn mà Kỷ Thần Hi từng nhắc đến.

Cậu nhanh chóng khái quát tình hình sức khỏe của mẹ Triều Nguyệt.

"Sức khỏe của bà ấy không ổn trong thời gian qua. Đáng lo ngại là bà ấy đã bị tiêm một loại thuốc tê liệt thần kinh với liều lượng nhỏ. Tuy nhiên, nếu loại thuốc này được sử dụng lâu dài, nó sẽ trở thành độc tố nguy hiểm và ảnh hưởng trực tiếp đến cơ quan nội tạng, đặc biệt là tim."

Triều Nguyệt nghe xong, sắc mặt càng trở nên trắng bệch. Cô ngay lập tức hiểu ra rằng đây là tác phẩm của người phụ nữ xấu xa kia.

"Là bà ta... bà ta đã hại mẹ tớ. Bà ta không chỉ muốn làm tổn thương mẹ tớ, mà còn làm bà ấy chịu đựng những cơn đau đớn này."

Kỷ Thần Hi vỗ vai Triều Nguyệt, cảm nhận được nỗi đau và sự tức giận đang bùng lên trong cô.

"Không cần tức giận vì những kẻ đó, họ sớm muộn cũng phải nhận lấy hậu quả thích đáng."

Triều Nguyệt mím chặt môi, gấp gáp hỏi Evan:"Bác sĩ, mẹ tôi...bà ấy sẽ không chết đâu đúng không?"

Evan đầy tự tin gật đầu:"Nếu thời gian còn kéo dài, quả thật có chút khó nói. Còn hiện tại cô cứ yên tâm, chỉ cần loại bỏ độc tố trong người, làm các trị liệu phục hồi, mẹ cô sẽ sớm trở lại như bình thường."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Song Trùng

Số ký tự: 0