Giỡn mặt đó hả
Verty Sariel
2024-10-31 14:30:09
Kỷ Thần Hi nhìn thầy hiệu trưởng, cô mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng mây trôi:"Chỉ là một cuộc dạo chơi thôi, vị kia nhà em rất bận, không thể vì mấy chuyện cỏn con này mà làm phiền anh ấy được."
Thầy hiệu trưởng khẽ nhíu mày, có vẻ vẫn không hoàn toàn yên tâm, nhưng cũng không thể làm gì khác ngoài việc chấp nhận sự kiên quyết của Kỷ Thần Hi. Ông gật đầu, không tiếp tục truy vấn nữa, chỉ nhắc nhở:"Vậy thì được, thầy hy vọng em đã suy nghĩ kỹ càng. Hãy nhớ kỹ, nếu có bất kỳ vấn đề gì xảy ra, thì dù là ai cũng không thể cứu được em."
Kỷ Thần Hi thản nhiên gật đầu:"Vâng, không còn việc gì thì chào thầy em đi trước nhé."
Thầy hiệu trưởng nhìn theo bóng lưng của Kỷ Thần Hi và Kỷ Dược Phàm khi họ rời khỏi văn phòng, một cảm giác lo lắng khó tả vẫn đeo bám trong lòng ông. Có lẽ ông chỉ có thể hy vọng mọi thứ sẽ diễn ra theo chiều hướng tốt nhất.
Lúc này Nhai Tệ sau khoảng thời gian lặng thinh, cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng:"Hi Thần, có vẻ đợt huấn luyện quân sự gì đó rất nguy hiểm, có nên báo lại với thiếu chủ một tiếng không?"
Nhai Tệ là thuộc hạ trung thành của Tịch Cảnh Dương, nhưng giờ phút này cô ấy lại trưng cầu ý kiến của cô trước khi báo cáo lại với chủ nhân của mình, điều này khiến cho Kỷ Thần Hi khá đỗi bất ngờ.
"Thật ra không cần làm quá lên thế đâu, nhưng đợt quân sự này kéo dài trong gần một tháng, đúng là tôi nên nói lại với anh ấy"
Nhai Tệ biết Kỷ Thần Hi sẽ tự mình nói lại với thiếu chủ nên cô không hỏi gì thêm nữa.
Kỷ Thần Hi vốn dĩ muốn nói, so với mấy tên tội phạm vượt biên thì cô mới là người nguy hiểm hơn nhiều. Mấy cái thân phận phụ cô tạo ra, hiện tại còn chễm trệ trên mấy tờ lệnh truy nã đỏ của INP kia kìa. Nhưng mà thôi vậy, mầm non của giới quân sự đang ở ngay bên cạnh, không nên doạ cậu ta thì hơn.
Trực giác Kỷ Dược Phàm cảm nhận được Kỷ Thần Hi vừa nhìn cậu bằng ánh mắt đánh giá, liền quay sang nhíu mày hỏi cô nhìn cậu làm gì?
Kỷ Thần Hi không trả lời câu hỏi đó của cậu, cười cười hỏi:"Có muốn đi chung giải trí chút không?"
"Giải trí?"
"Lái xe tốc độ cao trên đường đua có địa hình đặc biệt."
Khoé môi Kỷ Dược Phàm khẽ giật, lập tức vạch trần:"Sao chị không nói thẳng ra là đi đua xe đi, lái xe tốc độ cao là cái quỷ gì?"
Kỷ Thần Hi tỏ ra vô tội, xoa xoa thái dương đáp:"Tôi chỉ muốn mời cậu cùng đi dạo một vòng bằng xe để hóng gió, giải toả căng thẳng một chút. Nhưng ý cậu muốn mời tôi đến trường đua, vậy thì tôi cũng không tiện từ chối. Nên là...chúng ta đi thôi."
Kỷ Dược Phàm:"???" Giỡn mặt đó hả?
"Ha, chị bớt giả ngu đi! Tôi là học viên trường quân đội đấy, chị nghĩ tôi rảnh lắm hả? Muốn chơi tự đi chơi một mình đi, tạm biệt!"
Không nằm ngoài dự đoán của Kỷ Thần Hi về việc Kỷ Dược Phàm sẽ từ chối, cô cũng không hề giữ cậu lại mà mỉm cười thân thiện để tiễn người:"Vậy bye, hẹn mười hai giờ đêm chủ nhật tại địa điểm tập chung.
Kỷ Dược Phàm quay người bước đi, vẻ mặt lộ rõ sự bất mãn, nhưng cũng không nói gì thêm. Ai bảo địa vị trong nhà của cậu ta thấp, không thể đắc tội với cháu gái bảo bối của ông cụ và mấy ông bác cơ chứ.
Chào tạm biệt Kỷ Dược Phàm xong, Kỷ Thần Hi và Nhai Tệ đến thẳng trường đua mà Phụ Hí đã sắp xếp.
Rút kinh nghiệm từ đêm trước, lần này Phụ Hí đã chọn một nơi vắng vẻ hơn, ít các tay đua chuyên nghiệp lui tới, vừa đảm bảo yêu cầu địa hình khúc khuỷu của thiếu chủ phu nhân.
Thế là anh không khỏi mong đợi lời khen từ cô, nào ngờ thiếu chủ phu nhân sau khi đánh giá đường đua một lượt, vỗ vai anh khen anh làm tốt rồi trực tiếp kéo anh lên đường đua, còn Nhai Tệ sẽ đứng bên ngoài để làm trọng tài.
Phụ Hí làm sao quên được cảnh đêm qua thiếu chủ phu nhân nhà anh, một mình hành cả đám tuyển thủ chuyên nghiệp lên bờ xuống ruộng ra sao. Hiện tại bảo anh cùng đua với cô, chẳng khác nào muốn đem anh ra xử tử về mặt tinh thần không?
Anh quay sang nhìn Kỷ Thần Hi với ánh mắt khát khao sự sống, nhưng không dám cãi lời. Phụ Hí biết rằng một khi thiếu chủ phu nhân đã quyết định làm gì thì chẳng có cách nào khác ngoài việc tuân theo, cho dù cô ấy đang muốn lợi dụng việc tư để trả thù cá nhân.
Kỷ Thần Hi đeo găng tay, chỉnh sửa bộ đồ bảo hộ một cách thuần thục. Tuy cảm thấy mấy thứ này vướng víu, nhưng phòng hờ một chút cũng chẳng sao.
"Chuẩn bị xong chưa? Chúng ta bắt đầu?"
Phụ Hí hít một hơi dài, nắm lấy vô lăng, rồi khởi động xe. Anh ta đành phải tự động viên bản thân rằng chỉ cần cố gắng hết sức, có lẽ có thể không trở thành trò cười trước mặt thiếu chủ phu nhân.
Kỷ Thần Hi ngồi vào chiếc xe đua của mình, môi khẽ nhếch lên. Cô khởi động máy, cảm nhận được âm thanh của động cơ đang rền vang, một cảm giác hưng phấn dâng tràn trong lồng ngực.
Thầy hiệu trưởng khẽ nhíu mày, có vẻ vẫn không hoàn toàn yên tâm, nhưng cũng không thể làm gì khác ngoài việc chấp nhận sự kiên quyết của Kỷ Thần Hi. Ông gật đầu, không tiếp tục truy vấn nữa, chỉ nhắc nhở:"Vậy thì được, thầy hy vọng em đã suy nghĩ kỹ càng. Hãy nhớ kỹ, nếu có bất kỳ vấn đề gì xảy ra, thì dù là ai cũng không thể cứu được em."
Kỷ Thần Hi thản nhiên gật đầu:"Vâng, không còn việc gì thì chào thầy em đi trước nhé."
Thầy hiệu trưởng nhìn theo bóng lưng của Kỷ Thần Hi và Kỷ Dược Phàm khi họ rời khỏi văn phòng, một cảm giác lo lắng khó tả vẫn đeo bám trong lòng ông. Có lẽ ông chỉ có thể hy vọng mọi thứ sẽ diễn ra theo chiều hướng tốt nhất.
Lúc này Nhai Tệ sau khoảng thời gian lặng thinh, cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng:"Hi Thần, có vẻ đợt huấn luyện quân sự gì đó rất nguy hiểm, có nên báo lại với thiếu chủ một tiếng không?"
Nhai Tệ là thuộc hạ trung thành của Tịch Cảnh Dương, nhưng giờ phút này cô ấy lại trưng cầu ý kiến của cô trước khi báo cáo lại với chủ nhân của mình, điều này khiến cho Kỷ Thần Hi khá đỗi bất ngờ.
"Thật ra không cần làm quá lên thế đâu, nhưng đợt quân sự này kéo dài trong gần một tháng, đúng là tôi nên nói lại với anh ấy"
Nhai Tệ biết Kỷ Thần Hi sẽ tự mình nói lại với thiếu chủ nên cô không hỏi gì thêm nữa.
Kỷ Thần Hi vốn dĩ muốn nói, so với mấy tên tội phạm vượt biên thì cô mới là người nguy hiểm hơn nhiều. Mấy cái thân phận phụ cô tạo ra, hiện tại còn chễm trệ trên mấy tờ lệnh truy nã đỏ của INP kia kìa. Nhưng mà thôi vậy, mầm non của giới quân sự đang ở ngay bên cạnh, không nên doạ cậu ta thì hơn.
Trực giác Kỷ Dược Phàm cảm nhận được Kỷ Thần Hi vừa nhìn cậu bằng ánh mắt đánh giá, liền quay sang nhíu mày hỏi cô nhìn cậu làm gì?
Kỷ Thần Hi không trả lời câu hỏi đó của cậu, cười cười hỏi:"Có muốn đi chung giải trí chút không?"
"Giải trí?"
"Lái xe tốc độ cao trên đường đua có địa hình đặc biệt."
Khoé môi Kỷ Dược Phàm khẽ giật, lập tức vạch trần:"Sao chị không nói thẳng ra là đi đua xe đi, lái xe tốc độ cao là cái quỷ gì?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kỷ Thần Hi tỏ ra vô tội, xoa xoa thái dương đáp:"Tôi chỉ muốn mời cậu cùng đi dạo một vòng bằng xe để hóng gió, giải toả căng thẳng một chút. Nhưng ý cậu muốn mời tôi đến trường đua, vậy thì tôi cũng không tiện từ chối. Nên là...chúng ta đi thôi."
Kỷ Dược Phàm:"???" Giỡn mặt đó hả?
"Ha, chị bớt giả ngu đi! Tôi là học viên trường quân đội đấy, chị nghĩ tôi rảnh lắm hả? Muốn chơi tự đi chơi một mình đi, tạm biệt!"
Không nằm ngoài dự đoán của Kỷ Thần Hi về việc Kỷ Dược Phàm sẽ từ chối, cô cũng không hề giữ cậu lại mà mỉm cười thân thiện để tiễn người:"Vậy bye, hẹn mười hai giờ đêm chủ nhật tại địa điểm tập chung.
Kỷ Dược Phàm quay người bước đi, vẻ mặt lộ rõ sự bất mãn, nhưng cũng không nói gì thêm. Ai bảo địa vị trong nhà của cậu ta thấp, không thể đắc tội với cháu gái bảo bối của ông cụ và mấy ông bác cơ chứ.
Chào tạm biệt Kỷ Dược Phàm xong, Kỷ Thần Hi và Nhai Tệ đến thẳng trường đua mà Phụ Hí đã sắp xếp.
Rút kinh nghiệm từ đêm trước, lần này Phụ Hí đã chọn một nơi vắng vẻ hơn, ít các tay đua chuyên nghiệp lui tới, vừa đảm bảo yêu cầu địa hình khúc khuỷu của thiếu chủ phu nhân.
Thế là anh không khỏi mong đợi lời khen từ cô, nào ngờ thiếu chủ phu nhân sau khi đánh giá đường đua một lượt, vỗ vai anh khen anh làm tốt rồi trực tiếp kéo anh lên đường đua, còn Nhai Tệ sẽ đứng bên ngoài để làm trọng tài.
Phụ Hí làm sao quên được cảnh đêm qua thiếu chủ phu nhân nhà anh, một mình hành cả đám tuyển thủ chuyên nghiệp lên bờ xuống ruộng ra sao. Hiện tại bảo anh cùng đua với cô, chẳng khác nào muốn đem anh ra xử tử về mặt tinh thần không?
Anh quay sang nhìn Kỷ Thần Hi với ánh mắt khát khao sự sống, nhưng không dám cãi lời. Phụ Hí biết rằng một khi thiếu chủ phu nhân đã quyết định làm gì thì chẳng có cách nào khác ngoài việc tuân theo, cho dù cô ấy đang muốn lợi dụng việc tư để trả thù cá nhân.
Kỷ Thần Hi đeo găng tay, chỉnh sửa bộ đồ bảo hộ một cách thuần thục. Tuy cảm thấy mấy thứ này vướng víu, nhưng phòng hờ một chút cũng chẳng sao.
"Chuẩn bị xong chưa? Chúng ta bắt đầu?"
Phụ Hí hít một hơi dài, nắm lấy vô lăng, rồi khởi động xe. Anh ta đành phải tự động viên bản thân rằng chỉ cần cố gắng hết sức, có lẽ có thể không trở thành trò cười trước mặt thiếu chủ phu nhân.
Kỷ Thần Hi ngồi vào chiếc xe đua của mình, môi khẽ nhếch lên. Cô khởi động máy, cảm nhận được âm thanh của động cơ đang rền vang, một cảm giác hưng phấn dâng tràn trong lồng ngực.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro