Âm thầm thúc đẩ...
Verty Sariel
2024-10-31 14:30:09
Suốt hơn năm mươi hai vòng đua liên tục, đến mức nhiên liệu của hai chiếc xe gần như cạn kiệt, Kỷ Thần Hi mới buông tha cho Phụ Hí. Anh chàng lê thân
xác rã rời xuống xe, hai tay cứng đờ không thể xiết lại được vì giữ chặt vô lăng trong thời gian dài.
Kỷ Thần Hi bước xuống xe, nhẹ nhàng chỉnh lại lớp bụi trên bộ đồ bảo hộ, rồi hướng ánh mắt về phía Phụ Hí đang lắc lư mệt mỏi. Cô không thể không cười khi thấy bộ dạng của anh ta.
"Thật sự rất ấn tượng đó!" Kỷ Thần Hi nói với giọng điệu vui vẻ:"Mặc dù tôi đã nghĩ rằng anh sẽ gục từ vòng ba mươi, nhưng anh đã khiến tôi phải tự vả mặt mình đấy.
Phụ Hí thở dài, cố gắng tạo một nụ cười yếu ớt:"Cảm ơn thiếu chủ phu nhân đã đánh giá cao. Lần sau, tôi sẽ làm tốt hơn."
Kỷ Thần Hi nhìn sang Nhai Tệ, người đứng bên lề đường đua, đang quan sát với vẻ chăm chú:"Ngẩng người gì thế?"
Nhai Tệ từ từ bước lại gần, trong lòng cô đang có một khúc mắc nhưng lại không biết phải nên hỏi thế nào. Khi là người đứng bên ngoài quan sát, cô có cái nhìn và phán đoán toàn diện hơn nhiều so với người bị hành hạ trên đường đua như Phụ Hí.
Với kỹ năng lái xe của họ thực chất chỉ có thể thắng được mấy tay đua từ nghiệp dư đến chuyên nghiệp, vì dù sao lái xe tốc độ cao trên địa hình hiểm trở từng là khoá huấn luyện ma quỷ ai cũng phải vượt qua tại Hắc Diệm. Tuy nhiên khi đứng trước Kỷ Thần Hi, bọn họ cứ như đứa trẻ mới tập xe lần đầu vậy.
Cả quá trình đua có thể thấy rõ Phụ Hí bị áp đảo hoàn toàn, muốn vượt không thể vượt muốn lui cũng không thể lui, hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của thiếu chủ phu nhân.
Đối với Phụ Hí mà nói đó quả thực là ăn hành đúng nghĩa, vì chẳng khác nào đang tra tấn tâm lý và thể lực của anh ta. Nhưng Nhai Tệ lại có cách nhìn hoàn toàn khác, bởi vì cô nhìn ra càng về những vòng đua sau, cách Phụ Hí ôm cua drift bánh hay những pha tăng tốc ở những khúc địa hình nguy hiểm, càng lúc càng mượt, càng lúc càng thành thục hơn rất nhiều. Nếu nói thiếu chủ phu nhân không liên quan, cô thật sự không tin.
Nhai Tệ tiến lại bên cạnh Kỷ Thần Hi, đôi mắt vẫn còn ánh lên sự nghi hoặc xen lẫn ngưỡng mộ:"Thiếu chủ phu nhân, tôi có thể hỏi cô một câu không?"
Kỷ Thần Hi tháo găng tay, nghiêng đầu về phía Nhai Tệ với vẻ mặt hiếu kỳ:"Thật ra cách gọi nào tôi cũng thấy có chút ô dề làm lố, nhưng nếu được tôi thấy cô vẫn nên gọi tôi là Hi Thần đi. Sao, có điều gì thắc mắc?"
"Cô cùng Phụ Hí đua hơn năm mươi vòng, và trong suốt quá trình đó, tôi có thể thấy rằng kỹ năng lái của Phụ Hí đã cải thiện rõ rệt.." Nhai Tệ nói, ánh mắt chăm chú.
Kỷ Thần Hi cười nhẹ, không dấu nổi sự hài lòng:"Không sai, thực ra mục tiêu của tôi không chỉ là trả đũa cậu ta. Tôi muốn xem khả năng thích ứng và phản xạ của Phụ Hí trong điều kiện cực đoan. Bằng cách này, anh ta có thể nhận ra những điểm yếu của mình và cải thiện chúng nhanh chóng.
Phụ Hí dù mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng lắng nghe, lẩm bẩm:"Tôi cảm thấy như mình vừa trải qua một cuộc chiến sinh tử thì đúng hơn... Nhưng ngẫm lại một lúc, Phụ Hí thật sự cảm thấy đúng là kỹ năng lái xe của anh ta đã được nâng cấp lên.
Kỷ Thần Hi cười nhạt:"Nếu không phải sợ trình lái xe gà mờ đó của cậu sẽ kéo chân Bảo Bảo nhà tôi lúc nguy cấp, tôi cũng không rảnh rỗi kéo level cậu lên đâu."
Phụ Hí dù đang kiệt sức nhìn Kỷ Thần Hi với sự biết ơn:"Tôi sẽ không quên những gì đã học được hôm nay và cũng tuyệt đối không trở thành tên vô dụng kéo chân thiếu chủ, xin cô cứ yên tâm.
Kỷ Thần Hi gật đầu, ánh mắt lướt qua vẻ mặt mệt mỏi của anh ta, bộ dạng như không quan tâm mà còn ghét bỏ đáp:"Mọi việc đều có lý do của nó. Tôi không bao giờ làm điều gì không có mục đích. Hai người cũng mau cất bộ dạng sùng bái đó lại đi, đến lúc phải đi rồi."
Phụ Hí và Nhai Tệ liền trở về bộ dạng nghiêm túc, đồng thanh hỏi:"Thiếu chủ phu nhân muốn đi đâu?"
Kỷ Thần Hi thật sự cảm thấy rất cạn lời với hai con người này, rõ ràng khó khăn lắm cô mới dụ dỗ được Nhai Tệ thay đổi cách xưng hô, nào ngờ vừa đi với tên Phụ Hí chưa lâu thì liền mở miệng là thiếu chủ phu nhân này, thiếu chủ phu nhân nọ, bộ bọn họ không cảm thấy rất phiền sao? Cô khẽ thở dài, cảm thấy hơi mệt mỏi với sự tuân thủ nguyên tắc quá mức nghiêm ngặt đến độ thái quá của Phụ Hí và Nhai Tệ.
"Hoặc là hai người thay đổi cách xưng hô, hoặc là tôi để tên Tiêu Đồ kia chết mất xác ở vùng cực lạnh lẽo kia, chọn đi."
Phụ Hí và Nhai Tệ nhanh chóng nhận ra vấn đề, nhìn Kỷ Thần Hi bằng ánh mắt mừng rỡ như muốn phát điên.
"Hi Thần, cô định sẽ nói giúp cho Tiêu Đồ sao?"
"Phải đó Hi Thần, vậy nên nơi cô muốn đến tiếp theo là chỗ của thiếu chủ?"
Kỷ Thần Hi:"..."
Sốc thật đó! Hai người lật mặt cần nhanh thế không?
xác rã rời xuống xe, hai tay cứng đờ không thể xiết lại được vì giữ chặt vô lăng trong thời gian dài.
Kỷ Thần Hi bước xuống xe, nhẹ nhàng chỉnh lại lớp bụi trên bộ đồ bảo hộ, rồi hướng ánh mắt về phía Phụ Hí đang lắc lư mệt mỏi. Cô không thể không cười khi thấy bộ dạng của anh ta.
"Thật sự rất ấn tượng đó!" Kỷ Thần Hi nói với giọng điệu vui vẻ:"Mặc dù tôi đã nghĩ rằng anh sẽ gục từ vòng ba mươi, nhưng anh đã khiến tôi phải tự vả mặt mình đấy.
Phụ Hí thở dài, cố gắng tạo một nụ cười yếu ớt:"Cảm ơn thiếu chủ phu nhân đã đánh giá cao. Lần sau, tôi sẽ làm tốt hơn."
Kỷ Thần Hi nhìn sang Nhai Tệ, người đứng bên lề đường đua, đang quan sát với vẻ chăm chú:"Ngẩng người gì thế?"
Nhai Tệ từ từ bước lại gần, trong lòng cô đang có một khúc mắc nhưng lại không biết phải nên hỏi thế nào. Khi là người đứng bên ngoài quan sát, cô có cái nhìn và phán đoán toàn diện hơn nhiều so với người bị hành hạ trên đường đua như Phụ Hí.
Với kỹ năng lái xe của họ thực chất chỉ có thể thắng được mấy tay đua từ nghiệp dư đến chuyên nghiệp, vì dù sao lái xe tốc độ cao trên địa hình hiểm trở từng là khoá huấn luyện ma quỷ ai cũng phải vượt qua tại Hắc Diệm. Tuy nhiên khi đứng trước Kỷ Thần Hi, bọn họ cứ như đứa trẻ mới tập xe lần đầu vậy.
Cả quá trình đua có thể thấy rõ Phụ Hí bị áp đảo hoàn toàn, muốn vượt không thể vượt muốn lui cũng không thể lui, hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của thiếu chủ phu nhân.
Đối với Phụ Hí mà nói đó quả thực là ăn hành đúng nghĩa, vì chẳng khác nào đang tra tấn tâm lý và thể lực của anh ta. Nhưng Nhai Tệ lại có cách nhìn hoàn toàn khác, bởi vì cô nhìn ra càng về những vòng đua sau, cách Phụ Hí ôm cua drift bánh hay những pha tăng tốc ở những khúc địa hình nguy hiểm, càng lúc càng mượt, càng lúc càng thành thục hơn rất nhiều. Nếu nói thiếu chủ phu nhân không liên quan, cô thật sự không tin.
Nhai Tệ tiến lại bên cạnh Kỷ Thần Hi, đôi mắt vẫn còn ánh lên sự nghi hoặc xen lẫn ngưỡng mộ:"Thiếu chủ phu nhân, tôi có thể hỏi cô một câu không?"
Kỷ Thần Hi tháo găng tay, nghiêng đầu về phía Nhai Tệ với vẻ mặt hiếu kỳ:"Thật ra cách gọi nào tôi cũng thấy có chút ô dề làm lố, nhưng nếu được tôi thấy cô vẫn nên gọi tôi là Hi Thần đi. Sao, có điều gì thắc mắc?"
"Cô cùng Phụ Hí đua hơn năm mươi vòng, và trong suốt quá trình đó, tôi có thể thấy rằng kỹ năng lái của Phụ Hí đã cải thiện rõ rệt.." Nhai Tệ nói, ánh mắt chăm chú.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kỷ Thần Hi cười nhẹ, không dấu nổi sự hài lòng:"Không sai, thực ra mục tiêu của tôi không chỉ là trả đũa cậu ta. Tôi muốn xem khả năng thích ứng và phản xạ của Phụ Hí trong điều kiện cực đoan. Bằng cách này, anh ta có thể nhận ra những điểm yếu của mình và cải thiện chúng nhanh chóng.
Phụ Hí dù mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng lắng nghe, lẩm bẩm:"Tôi cảm thấy như mình vừa trải qua một cuộc chiến sinh tử thì đúng hơn... Nhưng ngẫm lại một lúc, Phụ Hí thật sự cảm thấy đúng là kỹ năng lái xe của anh ta đã được nâng cấp lên.
Kỷ Thần Hi cười nhạt:"Nếu không phải sợ trình lái xe gà mờ đó của cậu sẽ kéo chân Bảo Bảo nhà tôi lúc nguy cấp, tôi cũng không rảnh rỗi kéo level cậu lên đâu."
Phụ Hí dù đang kiệt sức nhìn Kỷ Thần Hi với sự biết ơn:"Tôi sẽ không quên những gì đã học được hôm nay và cũng tuyệt đối không trở thành tên vô dụng kéo chân thiếu chủ, xin cô cứ yên tâm.
Kỷ Thần Hi gật đầu, ánh mắt lướt qua vẻ mặt mệt mỏi của anh ta, bộ dạng như không quan tâm mà còn ghét bỏ đáp:"Mọi việc đều có lý do của nó. Tôi không bao giờ làm điều gì không có mục đích. Hai người cũng mau cất bộ dạng sùng bái đó lại đi, đến lúc phải đi rồi."
Phụ Hí và Nhai Tệ liền trở về bộ dạng nghiêm túc, đồng thanh hỏi:"Thiếu chủ phu nhân muốn đi đâu?"
Kỷ Thần Hi thật sự cảm thấy rất cạn lời với hai con người này, rõ ràng khó khăn lắm cô mới dụ dỗ được Nhai Tệ thay đổi cách xưng hô, nào ngờ vừa đi với tên Phụ Hí chưa lâu thì liền mở miệng là thiếu chủ phu nhân này, thiếu chủ phu nhân nọ, bộ bọn họ không cảm thấy rất phiền sao? Cô khẽ thở dài, cảm thấy hơi mệt mỏi với sự tuân thủ nguyên tắc quá mức nghiêm ngặt đến độ thái quá của Phụ Hí và Nhai Tệ.
"Hoặc là hai người thay đổi cách xưng hô, hoặc là tôi để tên Tiêu Đồ kia chết mất xác ở vùng cực lạnh lẽo kia, chọn đi."
Phụ Hí và Nhai Tệ nhanh chóng nhận ra vấn đề, nhìn Kỷ Thần Hi bằng ánh mắt mừng rỡ như muốn phát điên.
"Hi Thần, cô định sẽ nói giúp cho Tiêu Đồ sao?"
"Phải đó Hi Thần, vậy nên nơi cô muốn đến tiếp theo là chỗ của thiếu chủ?"
Kỷ Thần Hi:"..."
Sốc thật đó! Hai người lật mặt cần nhanh thế không?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro