Song Trùng

Hồi kết của phầ...

Verty Sariel

2024-10-31 14:30:09

Tịch Cảnh Dương vẫn như cũ, thái độ hoà nhã lễ phép, bình tĩnh đáp:“Cháu sinh ra ở Tịch Gia, nhưng trưởng thành ở R Quốc. Mười bảy năm tự sinh tự diệt, cháu chưa từng nhờ đến sự trợ giúp của nhà họ Tịch.”

Bởi vì nó không cần thiết, anh có thể sống độc lập, có thể tự gầy dựng cho mình đế chế riêng, chẳng cần một ai hỗ trợ. Dù anh biết mẹ anh luôn âm thầm dõi theo, nhưng bà chưa từng nhúng tay vào cuộc sống của anh, đó là sự tin tưởng mà bà dành cho đứa con trai của mình.

Tịch Cảnh Dương ngừng một lúc rồi nói tiếp:“Như cháu đã nói, mười bảy năm bọn họ không động được vào cuộc sống cá nhân của cháu, đương nhiên hiện tại cũng thế. Nếu cha cháu vẫn cư xử quá đáng với Tiểu Hi, cháu hoàn toàn có thể tách hộ khẩu khỏi Tịch Gia, cùng Tiểu Hi xây dựng gia đình mới. Bản thân cháu cũng có chút tài mọn, nhất định có thể đảm bảo được cho em ấy một cuộc sống tốt nhất. Vậy nên mong bác cứ yên tâm, cháu lấy danh dự một người đàn ông ra để đảm bảo với bác, tuyệt đối sẽ không vì người nhà của cháu mà khiến cô ấy tổn thương bất kỳ lần nào nữa.”

Bác ba còn chưa kịp phản ứng lại, thì nhìn sang đã thấy hai mắt vợ mình đỏ hoe từ lúc nào chẳng hay, cười gượng hỏi nhỏ:“Bà khóc gì chứ?”

Bác ba gái lấy tay nhẹ lau đi nước mắt trên mi, nhỏ giọng trả lời:“Đứa nhỏ này sống cũng chẳng dễ dàng gì, hào môn thế gia suy cho cùng cũng chỉ đến thế, ông đừng làm khó bọn trẻ nữa.”

Bác ba trai vốn dĩ chẳng thể phản bác được lời nào nữa, người ta đã lấy cả danh dự đàn ông ra nói, ông còn có thể gây khó dễ được sao? Cộng thêm sự khuyên nhủ của vợ, ông cũng giơ cờ trắng đầu hàng. Chuyện của bọn trẻ, tự chúng tính toán, bọn họ đều già đầu hết rồi, xen vào thì cũng chẳng hay ho gì.

Vợ chồng bác tư nhìn màn đối đáp trôi chảy của Tịch Cảnh Dương, thầm nuốt nước bọt. Nhất là bác tư trai, ông cảm thấy mấy tên sát thủ biến thái ông từng gặp còn không nguy hiểm bằng thanh niên vẻ ngoài điển trai lịch sự nhưng bụng dạ lại vô cùng thâm sâu trước mặt.

Trong giới của bọn họ, ai không biết ba người anh trai của ông đều là lão cáo già chỉ chuyên đi bẫy người, vậy mà hôm nay cả ba lại sụp hố của một tên nhóc chưa được ba mươi như Tịch Cảnh Dương. Điều đó đủ để chứng minh ông không cần phí sức làm gì, kiểu nào chẳng bị tên nhóc đó đào hố rồi thất bại ê chề. Vậy nên ông cứ thuận theo tự nhiên, tác hợp hai đứa trẻ với nhau cho rồi.

Suy nghĩ vừa mới loé lên trong đầu, vẫn còn chưa nói ra miệng thì bác tư trai bỗng cảm nhận được sống lưng lành lạnh. Không cần nghĩ cũng biết ba ông anh trai đang lườm ông, vì ông vẫn chưa hành động gì. Sau cùng bác tư trai đành thở dài đặt câu hỏi cho Tịch Cảnh Dương. Dù biết kiểu gì cũng giống như ba người đi trước, nhưng là người một nhà với nhau, có mất mặt thì cùng mất mặt vậy.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Thật ra những gì quan trọng, ba anh trai của ta cũng nói hết rồi. Ta chỉ có duy nhất một câu muốn hỏi cậu, nếu như Thần Thần vốn không phải con cháu Kỷ Gia mà thay vào đó là Nam Cung Lục Trà, cậu sẽ giải quyết mối hôn ước giữa hai nhà thế nào? Khi chính nhà họ Tịch của cậu không có quyền yêu cầu hủy hôn?”

Câu hỏi của bác tư trai là câu hỏi nhẹ nhàng nhất, từ tốn nhất, ấy thế mà cũng là câu hỏi khó nhất. Vì nói về chuyện hôn ước, nó liên quan đến cả hai gia tộc, chứ không đơn giản là chuyện riêng của ba người là Tịch Cảnh Dương, Kỷ Thần Hi và Nam Cung Lục Trà nữa.

Vậy mà Tịch Cảnh Dương lại vô cùng điềm nhiên, dứt khoát trả lời:“Không có nếu như, dù thế nào đi nữa, cháu chỉ chọn duy nhất một mình Tiểu Hi mà thôi.”

Về chuyện hôn ước là do nhà họ Tịch nợ nhà họ Kỷ, nên đúng thật là không thể chủ động hủy hôn. Nếu Tịch Cảnh Dương thật sự kiên quyết hủy bỏ, thì cậu vừa bất nghĩa với Kỷ Gia, vừa bất hiếu Tịch Gia. Có thể nói số phận của cậu từ khi sinh ra đã dính liền với hai chữ này.

Bác tư trai có thể nói chính là người có thái độ với Tịch Cảnh Dương tốt nhất, tuy nhiên không có nghĩa là ông để anh vượt qua cửa ải của ông một cách dễ dàng.

“Cậu dám chắc cậu sẽ làm thế? Cậu không sợ nhà họ Kỷ tức giận mà gây khó dễ cho ông nội cậu khi ông cụ đang ở tuổi xế chiều sao?”

Tịch Cảnh Dương đáp lại bằng thái độ đầy tự tin và quyết đoán:“Nợ ân tình không nhất thiết phải dùng cả một đời để trả, cháu nhất định sẽ tìm cách khác để trả món nợ đó, nhưng không phải là việc tự đem bản thân ra làm vật trao đổi.”

Thế kỷ hai mươi mốt rồi, sẽ không còn chuyện lấy thân báo đáp nữa, Tịch Cảnh Dương cũng sẽ không để chuyện đó xảy ra. Với năng lực của mình, anh hoàn toàn có thể giúp cho nhà họ Kỷ về nhiều mặt, nhiều lĩnh vực khác nhau mà không nhất thiết là phải trở thành thành viên của nhà họ thì mới có thể làm được. Tuy nhiên, việc may mắn như kiểu hôn thê của anh là Tiểu Hi, đương nhiên mọi chuyện sau đó đều trở nên rất dễ dàng.

…----------------…

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Song Trùng

Số ký tự: 0