Sân tập bắn
Verty Sariel
2024-10-31 14:30:09
“Thần Thần, các bác làm khó cậu ta nãy giờ, cháu không định nói giúp cho cậu ta sao?” Bác tư trai đột nhiên chuyển hướng sang Kỷ Thần Hi. Tuy nhiên cô không lấy làm bất ngờ mà chỉ nhoẻn miệng đáp:“Người đàn ông của cháu, sao có thể kém cỏi đến mức cần cháu phải bảo vệ chứ.”
Tịch Cảnh Dương vốn không cần và đương nhiên cô cũng không phải làm việc dư thừa ấy. Nếu ngay cả sự tín nhiệm cơ bản thế này cũng chẳng thể dành cho nhau, cô và anh vốn đã không đi được đến ngày hôm nay.
Bác tư trai quay sang nhìn vợ vẫn im lặng nãy giờ, chỉ thấy bà vỗ vỗ vài mu bàn tay ông cùng một nụ cười hoà nhã. Lúc này ông biết ông đã làm hết trách nhiệm của một người bác nên làm rồi, vì vậy ông không tiếp tục gây khó dễ cho hai đứa trẻ nữa, mà thành tâm chúc phúc cho cả hai.
Ông cụ Kỷ nhìn bốn đứa con trai của mình mà bất lực đỡ trán, vậy mà sáng nay còn hùng hổ nói với ông khi nào Tịch Cảnh Dương đến phải gọi cho chúng nó về, để chúng nó dạy dỗ tên nhóc này một bài học, nhưng hiện tại là tình hình gì đây?
Đúng là cuộc sống khó lường, luôn biến đổi theo cách chẳng ai có thể nghĩ tới được.
Ông cụ nghiêm mặt khẽ ho nhẹ vài tiếng sau đó nói:“Người cũng đến rồi, ở lại ăn tốt rồi về.”
Kỷ Thần Hi mừng rỡ ra mặt, nháy mắt với Tịch Cảnh Dương. Anh cũng hiểu ý lễ phép đáp:“Vâng ạ, cảm ơn ông ngoại.”
Ông cụ khẽ chậc một tiếng, tên nhóc này gọi ông ngoại cũng thuận miệng thật đấy!
Đến lúc này Kỷ Thần Hi mới nói ra nỗi thắc mắc của mình:“Mà phải rồi, các bác trai và bác gái, chẳng phải công việc của mọi người đều rất bận sao? Hôm nay lại có thể về sớm vậy?”
Đang là ngày thường, dựa vào tính chất công việc của mọi người, e là không thể tự ý rời khỏi vị trí được, ấy thế mà hôm nay lại tề tụ đông đủ ở biệt viện, thật sự vô cùng hiếm thấy.
Một câu nói của Kỷ Thần Hi bỗng khiến cho căn phòng rơi vào im lặng, nét mặt các bác của cô cũng thoáng thay đổi.
Ông cụ Kỷ thở dài rồi nói:“Đi đi, mấy tên vô dụng các con cũng chẳng giúp được gì cả, ở lại đây cũng chỉ lãng phí thời gian.”
Thật ra ông cụ đã sớm để ý thấy đứa con trai cả của ông nhiều lần tắt máy khi có người gọi đến, còn ba đứa con trai còn lại thì tắt luôn nguồn điện thoại. Không cần nghĩ cũng biết bên đơn vị của chúng nó đang khủng bố điện thoại đến mức nào để gọi tụi nó về, mà hiện tại mấy thằng con này của ông thật sự chẳng giúp được gì nữa, nên ông cụ lên tiếng đuổi thẳng.
Dù có chút khó xử nhưng vì công việc có phần đặc thù, cả bốn người cùng với phu nhân của mình chào tạm biệt ông cụ rồi lập tức rời đi. Bọn họ cũng đã cố gắng hết sức rồi, ai bảo tên nhóc nhà họ Tịch kia mồm mép khôn ngoan, lại có thực lực thâm sâu khó lường, cho nên dù họ là kẻ lão làng đến đâu đi nữa cũng không thể dễ dàng đối phó được.
Nhìn các bác của mình đi hết, Kỷ Thần Hi liền nghĩ cách giúp ông cụ nhà mình và Tịch Cảnh Dương kéo gần quan hệ hơn. Tuy trước đó cô có nói anh không cần đến sự trợ giúp của cô, nhưng việc làm của cô cũng không tính là hoàn toàn vì anh, mà còn là vì chính bản thân cô.
“Ông ngoại, mấy lần trước cháu đều đến trễ về sớm, vẫn chưa có dịp tham quan toàn bộ đại viện. Hôm nay vừa hay có thời gian, ông có thể dẫn cháu đi được không?”
Ông cụ ngay lập tức vui vẻ đồng ý, đối với ông có thể ở gần cháu gái là việc hạnh phúc nhất lúc bấy giờ.
Ngay sau đó cả ba cùng nhau rời khỏi biệt viện riêng của nhà họ Kỷ và bước ra ngoài. Trước mắt họ là khung cảnh rộng lớn của Quân khu đại viện, nơi được xây dựng không chỉ là chỗ ở cho các vị lãnh đạo quân khu, mà còn có các sân luyện binh và sân tập bắn vô cùng lớn.
Hàng cây xanh tươi mát xếp thành hàng ngang, tạo nên những lối đi rộng rãi và mát mẻ. Hoa và cỏ xanh tươi nở rực rỡ trên đường đi, tạo nên một khung cảnh thật sự rực rỡ và thú vị.
Ông cụ Kỷ dẫn dắt Kỷ Thần Hi đi dọc theo các con đường trong khu đại viện, Tịch Cảnh Dương thì lặng lẽ theo sau. Họ thấy những binh sĩ đang luyện tập võ thuật, với sự tập trung cao độ và sự khéo léo trong mỗi động tác. Tiếng tiếp xúc của vũ khí và tiếng hô lệnh của chỉ huy truyền đi khắp nơi, tạo nên một bầu không khí quân sự nghiêm túc và kỷ luật.
Tiếp theo, ông cụ Kỷ dẫn Kỷ Thần Hi đến một sân tập bắn. Trên sân đó, các binh sĩ đang luyện tập bắn súng với cường độ mạnh. Tiếng súng nổ vang lên từ xa khi đạn đi vào mục tiêu, tạo nên âm thanh mạnh mẽ và đầy quyết đoán.
Kỷ Thần Hi hai mắt sáng rực và vô cùng thích thú trước khung cảnh trước mắt. Trước đêm bị ám sát tại bệnh viện thì đã lâu cô không động vào súng, mà đêm đó cũng chẳng bắn được mấy phát, nhìn khung cảnh trước mắt hiện tại, thật không khỏi khiến cô ngứa tay.
…----------------…
Tịch Cảnh Dương vốn không cần và đương nhiên cô cũng không phải làm việc dư thừa ấy. Nếu ngay cả sự tín nhiệm cơ bản thế này cũng chẳng thể dành cho nhau, cô và anh vốn đã không đi được đến ngày hôm nay.
Bác tư trai quay sang nhìn vợ vẫn im lặng nãy giờ, chỉ thấy bà vỗ vỗ vài mu bàn tay ông cùng một nụ cười hoà nhã. Lúc này ông biết ông đã làm hết trách nhiệm của một người bác nên làm rồi, vì vậy ông không tiếp tục gây khó dễ cho hai đứa trẻ nữa, mà thành tâm chúc phúc cho cả hai.
Ông cụ Kỷ nhìn bốn đứa con trai của mình mà bất lực đỡ trán, vậy mà sáng nay còn hùng hổ nói với ông khi nào Tịch Cảnh Dương đến phải gọi cho chúng nó về, để chúng nó dạy dỗ tên nhóc này một bài học, nhưng hiện tại là tình hình gì đây?
Đúng là cuộc sống khó lường, luôn biến đổi theo cách chẳng ai có thể nghĩ tới được.
Ông cụ nghiêm mặt khẽ ho nhẹ vài tiếng sau đó nói:“Người cũng đến rồi, ở lại ăn tốt rồi về.”
Kỷ Thần Hi mừng rỡ ra mặt, nháy mắt với Tịch Cảnh Dương. Anh cũng hiểu ý lễ phép đáp:“Vâng ạ, cảm ơn ông ngoại.”
Ông cụ khẽ chậc một tiếng, tên nhóc này gọi ông ngoại cũng thuận miệng thật đấy!
Đến lúc này Kỷ Thần Hi mới nói ra nỗi thắc mắc của mình:“Mà phải rồi, các bác trai và bác gái, chẳng phải công việc của mọi người đều rất bận sao? Hôm nay lại có thể về sớm vậy?”
Đang là ngày thường, dựa vào tính chất công việc của mọi người, e là không thể tự ý rời khỏi vị trí được, ấy thế mà hôm nay lại tề tụ đông đủ ở biệt viện, thật sự vô cùng hiếm thấy.
Một câu nói của Kỷ Thần Hi bỗng khiến cho căn phòng rơi vào im lặng, nét mặt các bác của cô cũng thoáng thay đổi.
Ông cụ Kỷ thở dài rồi nói:“Đi đi, mấy tên vô dụng các con cũng chẳng giúp được gì cả, ở lại đây cũng chỉ lãng phí thời gian.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thật ra ông cụ đã sớm để ý thấy đứa con trai cả của ông nhiều lần tắt máy khi có người gọi đến, còn ba đứa con trai còn lại thì tắt luôn nguồn điện thoại. Không cần nghĩ cũng biết bên đơn vị của chúng nó đang khủng bố điện thoại đến mức nào để gọi tụi nó về, mà hiện tại mấy thằng con này của ông thật sự chẳng giúp được gì nữa, nên ông cụ lên tiếng đuổi thẳng.
Dù có chút khó xử nhưng vì công việc có phần đặc thù, cả bốn người cùng với phu nhân của mình chào tạm biệt ông cụ rồi lập tức rời đi. Bọn họ cũng đã cố gắng hết sức rồi, ai bảo tên nhóc nhà họ Tịch kia mồm mép khôn ngoan, lại có thực lực thâm sâu khó lường, cho nên dù họ là kẻ lão làng đến đâu đi nữa cũng không thể dễ dàng đối phó được.
Nhìn các bác của mình đi hết, Kỷ Thần Hi liền nghĩ cách giúp ông cụ nhà mình và Tịch Cảnh Dương kéo gần quan hệ hơn. Tuy trước đó cô có nói anh không cần đến sự trợ giúp của cô, nhưng việc làm của cô cũng không tính là hoàn toàn vì anh, mà còn là vì chính bản thân cô.
“Ông ngoại, mấy lần trước cháu đều đến trễ về sớm, vẫn chưa có dịp tham quan toàn bộ đại viện. Hôm nay vừa hay có thời gian, ông có thể dẫn cháu đi được không?”
Ông cụ ngay lập tức vui vẻ đồng ý, đối với ông có thể ở gần cháu gái là việc hạnh phúc nhất lúc bấy giờ.
Ngay sau đó cả ba cùng nhau rời khỏi biệt viện riêng của nhà họ Kỷ và bước ra ngoài. Trước mắt họ là khung cảnh rộng lớn của Quân khu đại viện, nơi được xây dựng không chỉ là chỗ ở cho các vị lãnh đạo quân khu, mà còn có các sân luyện binh và sân tập bắn vô cùng lớn.
Hàng cây xanh tươi mát xếp thành hàng ngang, tạo nên những lối đi rộng rãi và mát mẻ. Hoa và cỏ xanh tươi nở rực rỡ trên đường đi, tạo nên một khung cảnh thật sự rực rỡ và thú vị.
Ông cụ Kỷ dẫn dắt Kỷ Thần Hi đi dọc theo các con đường trong khu đại viện, Tịch Cảnh Dương thì lặng lẽ theo sau. Họ thấy những binh sĩ đang luyện tập võ thuật, với sự tập trung cao độ và sự khéo léo trong mỗi động tác. Tiếng tiếp xúc của vũ khí và tiếng hô lệnh của chỉ huy truyền đi khắp nơi, tạo nên một bầu không khí quân sự nghiêm túc và kỷ luật.
Tiếp theo, ông cụ Kỷ dẫn Kỷ Thần Hi đến một sân tập bắn. Trên sân đó, các binh sĩ đang luyện tập bắn súng với cường độ mạnh. Tiếng súng nổ vang lên từ xa khi đạn đi vào mục tiêu, tạo nên âm thanh mạnh mẽ và đầy quyết đoán.
Kỷ Thần Hi hai mắt sáng rực và vô cùng thích thú trước khung cảnh trước mắt. Trước đêm bị ám sát tại bệnh viện thì đã lâu cô không động vào súng, mà đêm đó cũng chẳng bắn được mấy phát, nhìn khung cảnh trước mắt hiện tại, thật không khỏi khiến cô ngứa tay.
…----------------…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro