Không có tiền đ...
Verty Sariel
2024-10-31 14:30:09
Bách Du đơ người đứng yên bất động ngoài cửa thang máy, anh cứ nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô gái đối diện với vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.
Giây cuối cùng trước khi cửa thang máy đóng lại, Kỷ Thần Hi đưa tay nhấn giữ nút mở cửa, quay sang mỉm cười với người đàn ông:“Đùa anh thôi, không vào à?”
Bách Du chợt bừng tỉnh nhanh chóng đi vào thang máy. Kỷ Thần Hi nhìn anh rồi lại cười khẽ lần nữa, bấm vào tầng B trên thang máy.
“Cô…là người của hoàng gia sao?” Bách Du không nhịn được mà lên tiếng hỏi.
Kỷ Thần Hi bật cười:“Anh thật sự là người Nước R sao? Không ngờ có thể gặp được đồng hương ở đây đấy.”
Bách Du lén đưa mắt quan sát cô gái. Mái tóc trắng bạch kim xinh đẹp, đôi mắt xanh đầy huyền bí, cả người cũng toát lên một loại khí chất vương giả hiếm có, đặc biệt nếu cô cũng là người Nước R…vậy thì chẳng phải…
Trước ánh mắt dò xét của người đàn ông, Kỷ Thần Hi tự nhiên ngẩng đầu lên rồi nhẹ nhàng lấy một vật gì đó từ trong tròng mắt ra, quơ quơ trước mặt anh.
“Là lens mắt, doạ anh tý thôi.”
Ngay khi vừa bước chân vào thang máy, nhân lúc còn đang quay lưng với đối phương, cô đã lén đeo lens mắt lên. Dù sao cô cũng không ngốc đến mức vì thăm dò một người không rõ lai lịch mà làm lộ thân phận của mình.
Bách Du đơ người lần nữa, đến khi anh phản ứng lại thì bật cười thành tiếng, sau đó lên tiếng nhắc nhở:“Cô Kỷ, cô đáng yêu thật đấy. Có điều…nếu ở Nước R, hành động nhuộm tóc màu này và đeo lens mắt xanh của cô, rất dễ gặp phiền phức đấy.”
Kỷ Thần Hi cất lens mắt đi, bình thản như không mà đáp:“Tôi biết chứ, nhưng đây là Nước Z.”
R Quốc có quy luật riêng, nhưng cũng không có quyền áp đặt luật lệ đó lên các quốc gia khác, chưa kể Nước Z cũng là một cường quốc lớn.
Cùng lúc đó cửa thang máy đã mở ra tại tầng hầm gửi xe.
Bách Du đi trước tìm xe của mình, Kỷ Thần Hi im lặng đi sau anh.
Nếu mọi người nói cô dễ dãi cũng được, nói cô mới quen người ta chưa đầy vài tiếng đã lên xe người ta cũng được, ai bảo người đàn ông của cô chọc giận cô làm gì! Anh ấy đã không dỗ cô thì thôi, lại còn dám cử người theo dõi cô! Đừng nghĩ rằng cô không nhìn thấy hai tên đang núp sau bức tường bên trái ở khu C của garage nhé.
“Cô Kỷ.” Bách Du cất tiếng gọi.
Kỷ Thần Hi quay sang nhìn anh thì thấy anh đã mở cửa ghế lái phụ và làm động tác mời với cô.
Thoáng chốc cô có chút e ngại. Không nói đến việc anh có bạn gái hay chưa, nhưng cô là người có bạn trai rồi, lại đi ngồi ghế lái phụ của người đàn ông khác, có vẻ không hay lắm. Còn nếu ngồi ở ghế sau thì chẳng khác nào xem người ta thành tài xế đâu.
Bách Du thấy cô không trả lời, khẽ gọi lần nữa:“Cô Kỷ.”
Kỷ Thần Hi thầm thở dài rồi mỉm cười đáp:“Thật ngại quá, có lẻ tôi vẫn bắt xe đi thì tốt hơn, xin lỗi nhé, anh cứ đi công việc của anh đi, hôm nay làm phiền anh nhiều rồi.”
Bách Du mặt đầy khó hiểu, cười gượng:“Quý cô, tôi đã làm gì chọc giận cô sao?”
Kỷ Thần Hi vội xua tay giải thích:“Xin lỗi, nhưng tôi nhớ ra gần đây cũng có một phố ăn vặt, tôi nghĩ mình có thể đi bộ đến đó. Chúng ta cũng vừa quen biết, làm phiền anh…tôi thật sự rất ngại.”
Cô cũng không thể nói ban nãy do tức giận nên mới lợi dụng anh để chọc tức lại ai kia.
Bách Du mím môi, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại:“Đành vậy thôi, cô đi đường cẩn thận nhé, ban đêm đừng đi đường quá vắng vẻ đấy. Tôi đi trước đây, tạm biệt.”
Kỷ Thần Hi vẫy tay chào anh:“Tôi biết rồi, cảm ơn anh. Tạm biệt.”
Hai người chào nhau xong thì mạnh ai đi đường người đó.
Kỷ Thần Hi vừa đi vừa thở dài.
Xem xem, bản thân cô thật không có chút tiền đồ nào mà. Rõ ràng còn đang giận dỗi, nhưng lại nghĩ đến cảm nhận của người ta, cô đúng thật là… hết thuốc cứu rồi.
Ra tới đường lớn, cô nhìn trái ngó phải, may mắn có một chiếc taxi đang đi đến, cô liền đưa tay ra gọi xe lại.
Ha, đúng thật là ở gần chung cư cũng có phố ăn vặt, nhưng làm sao so được với phố ăn vặt ở Thành Đông.
Kỷ Thần Hi ngồi vào taxi và chỉ định cho tài xế điều hướng đến phố ăn vặt ở Thành Đông. Trong khi đó, cô nghĩ về cuộc gặp gỡ với Bách Du. Cảm giác thân quen khó tả, nhưng cô lại không muốn dính líu quá nhiều đến anh. Dù không muốn tìm hiểu sâu, thế nhưng có lẻ cô phải điều tra thêm về người đàn ông này.
Sau một chặng đường ngắn, taxi dừng lại trước một khu phố đông đúc. Kỷ Thần Hi trả tiền cho tài xế và bước xuống xe. Cô đặt chân lên phố, đi qua các quầy hàng đa dạng về đồ ăn như bánh tráng trộn, thịt nướng cay, đậu hũ thuối, trà sữa và rất nhiều loại đồ ăn khác. Cô vui vẻ đi từ quầy này sang quầy khác và cũng không quên mua một ít đồ ăn để ăn khuya.
Béo sao? Ha, cô chính là kiểu người có ăn bao nhiêu cũng không béo được đấy.
…----------------…
Giây cuối cùng trước khi cửa thang máy đóng lại, Kỷ Thần Hi đưa tay nhấn giữ nút mở cửa, quay sang mỉm cười với người đàn ông:“Đùa anh thôi, không vào à?”
Bách Du chợt bừng tỉnh nhanh chóng đi vào thang máy. Kỷ Thần Hi nhìn anh rồi lại cười khẽ lần nữa, bấm vào tầng B trên thang máy.
“Cô…là người của hoàng gia sao?” Bách Du không nhịn được mà lên tiếng hỏi.
Kỷ Thần Hi bật cười:“Anh thật sự là người Nước R sao? Không ngờ có thể gặp được đồng hương ở đây đấy.”
Bách Du lén đưa mắt quan sát cô gái. Mái tóc trắng bạch kim xinh đẹp, đôi mắt xanh đầy huyền bí, cả người cũng toát lên một loại khí chất vương giả hiếm có, đặc biệt nếu cô cũng là người Nước R…vậy thì chẳng phải…
Trước ánh mắt dò xét của người đàn ông, Kỷ Thần Hi tự nhiên ngẩng đầu lên rồi nhẹ nhàng lấy một vật gì đó từ trong tròng mắt ra, quơ quơ trước mặt anh.
“Là lens mắt, doạ anh tý thôi.”
Ngay khi vừa bước chân vào thang máy, nhân lúc còn đang quay lưng với đối phương, cô đã lén đeo lens mắt lên. Dù sao cô cũng không ngốc đến mức vì thăm dò một người không rõ lai lịch mà làm lộ thân phận của mình.
Bách Du đơ người lần nữa, đến khi anh phản ứng lại thì bật cười thành tiếng, sau đó lên tiếng nhắc nhở:“Cô Kỷ, cô đáng yêu thật đấy. Có điều…nếu ở Nước R, hành động nhuộm tóc màu này và đeo lens mắt xanh của cô, rất dễ gặp phiền phức đấy.”
Kỷ Thần Hi cất lens mắt đi, bình thản như không mà đáp:“Tôi biết chứ, nhưng đây là Nước Z.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
R Quốc có quy luật riêng, nhưng cũng không có quyền áp đặt luật lệ đó lên các quốc gia khác, chưa kể Nước Z cũng là một cường quốc lớn.
Cùng lúc đó cửa thang máy đã mở ra tại tầng hầm gửi xe.
Bách Du đi trước tìm xe của mình, Kỷ Thần Hi im lặng đi sau anh.
Nếu mọi người nói cô dễ dãi cũng được, nói cô mới quen người ta chưa đầy vài tiếng đã lên xe người ta cũng được, ai bảo người đàn ông của cô chọc giận cô làm gì! Anh ấy đã không dỗ cô thì thôi, lại còn dám cử người theo dõi cô! Đừng nghĩ rằng cô không nhìn thấy hai tên đang núp sau bức tường bên trái ở khu C của garage nhé.
“Cô Kỷ.” Bách Du cất tiếng gọi.
Kỷ Thần Hi quay sang nhìn anh thì thấy anh đã mở cửa ghế lái phụ và làm động tác mời với cô.
Thoáng chốc cô có chút e ngại. Không nói đến việc anh có bạn gái hay chưa, nhưng cô là người có bạn trai rồi, lại đi ngồi ghế lái phụ của người đàn ông khác, có vẻ không hay lắm. Còn nếu ngồi ở ghế sau thì chẳng khác nào xem người ta thành tài xế đâu.
Bách Du thấy cô không trả lời, khẽ gọi lần nữa:“Cô Kỷ.”
Kỷ Thần Hi thầm thở dài rồi mỉm cười đáp:“Thật ngại quá, có lẻ tôi vẫn bắt xe đi thì tốt hơn, xin lỗi nhé, anh cứ đi công việc của anh đi, hôm nay làm phiền anh nhiều rồi.”
Bách Du mặt đầy khó hiểu, cười gượng:“Quý cô, tôi đã làm gì chọc giận cô sao?”
Kỷ Thần Hi vội xua tay giải thích:“Xin lỗi, nhưng tôi nhớ ra gần đây cũng có một phố ăn vặt, tôi nghĩ mình có thể đi bộ đến đó. Chúng ta cũng vừa quen biết, làm phiền anh…tôi thật sự rất ngại.”
Cô cũng không thể nói ban nãy do tức giận nên mới lợi dụng anh để chọc tức lại ai kia.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bách Du mím môi, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại:“Đành vậy thôi, cô đi đường cẩn thận nhé, ban đêm đừng đi đường quá vắng vẻ đấy. Tôi đi trước đây, tạm biệt.”
Kỷ Thần Hi vẫy tay chào anh:“Tôi biết rồi, cảm ơn anh. Tạm biệt.”
Hai người chào nhau xong thì mạnh ai đi đường người đó.
Kỷ Thần Hi vừa đi vừa thở dài.
Xem xem, bản thân cô thật không có chút tiền đồ nào mà. Rõ ràng còn đang giận dỗi, nhưng lại nghĩ đến cảm nhận của người ta, cô đúng thật là… hết thuốc cứu rồi.
Ra tới đường lớn, cô nhìn trái ngó phải, may mắn có một chiếc taxi đang đi đến, cô liền đưa tay ra gọi xe lại.
Ha, đúng thật là ở gần chung cư cũng có phố ăn vặt, nhưng làm sao so được với phố ăn vặt ở Thành Đông.
Kỷ Thần Hi ngồi vào taxi và chỉ định cho tài xế điều hướng đến phố ăn vặt ở Thành Đông. Trong khi đó, cô nghĩ về cuộc gặp gỡ với Bách Du. Cảm giác thân quen khó tả, nhưng cô lại không muốn dính líu quá nhiều đến anh. Dù không muốn tìm hiểu sâu, thế nhưng có lẻ cô phải điều tra thêm về người đàn ông này.
Sau một chặng đường ngắn, taxi dừng lại trước một khu phố đông đúc. Kỷ Thần Hi trả tiền cho tài xế và bước xuống xe. Cô đặt chân lên phố, đi qua các quầy hàng đa dạng về đồ ăn như bánh tráng trộn, thịt nướng cay, đậu hũ thuối, trà sữa và rất nhiều loại đồ ăn khác. Cô vui vẻ đi từ quầy này sang quầy khác và cũng không quên mua một ít đồ ăn để ăn khuya.
Béo sao? Ha, cô chính là kiểu người có ăn bao nhiêu cũng không béo được đấy.
…----------------…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro