Song Trùng

Overthinking

Verty Sariel

2024-10-31 14:30:09

[Tôi là nô lệ tư bản: Nói cả ngày trời, cuối cùng việc cậu @Hoa Hoa Dụ Dụ muốn nói là gì? Không nói thì lượn đi chỗ khác, ông đây còn bận bán mình cho tư bản!]

[Hoa Hoa Dụ Dụ: Ấy ấy bình tĩnh nào! Thật ra cũng không có gì, mọi người nhớ nữa tháng sau công ty chúng ta có sự kiện gì không?]

[Đại Boss là đại tổ tông của tôi: Tiệc công ty hằng năm đúng không? Tôi đang sắp xếp khâu khách mời và vé máy bay cho họ đến Thủ Đô đây.]

[Hoa Hoa Dụ Dụ: Bingo! Tiệc công ty lần này…boss của chúng ta cũng sẽ tham gia đấy!]

Bình thường vào mọi năm, Tịch Cảnh Dương đều sẽ ủy quyền toàn bộ cho Mục Hành, để cậu đại diện tham gia thay, nên tin tức Tịch Cảnh Dương tự mình tham gia tiệc công ty với thân phận gia chủ nhà họ Tịch kim chủ tịch cả tập đoàn Tịch Thị, khiến cho toàn công ty được phen chấn động lần nữa.

Kỷ Thần Hi nhìn dòng tin nhắn mà nhíu mày suy nghĩ, đến nỗi mì trong bát đã trương lên hết cũng chẳng để ý.

Tiệc công ty? Hình như anh ấy chưa bao giờ nhắc đến nó với cô. Bình thường tham gia mấy bữa tiệc kiểu này thì đàn ông thường dẫn theo một người phụ nữ sao? Anh ấy không nói gì với cô hết là do chưa nói hay là không muốn đưa cô theo?

Kỷ Thần Hi rùng mình một cái rồi đặt đôi đũa trong tay xuống, đi đến bên cửa sổ đóng cửa lại.

Dạo này thời tiết lạnh rồi, khiến cô cũng *overthinking hơi quá, phải tĩnh tâm lại mới được.

*Overthinking: được hiểu là tình trạng mà não bộ suy nghĩ quá nhiều, vượt quá giới hạn cho phép. Bộ não liên tục phân tích, đánh giá và cảm thấy chưa thật sự hài lòng, cảm giác đau khổ với những suy nghĩ mà bạn có. Những vấn đề mà bạn suy nghĩ nhiều, lặp đi lặp lại, xoay quanh trong tâm trí bạn, hậu quả của việc đó là chúng gây ảnh hưởng tiêu cực đến cuộc sống thường nhật của bạn.

Nhưng mà anh ấy không đưa theo cô thật thì sao? Ha! Vậy thì cô tự mình đi! Dù sao không có anh ấy, cô vẫn sống rất tốt đấy thôi!

Kỷ Thần Hi nhìn bát mì đã trương lên mà nói không chớp mắt:“Không ăn mì nữa, ra ngoài ăn, tiền là thứ bà đây không thiếu nhất!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nói rồi cô đổ bát mì còn hơn một nữa đi, sau đó thay một chiếc váy dài màu trắng, chuẩn bị ra ngoài tìm đồ ăn ngon. Ít ra cô không thể để bản thân sụt mấy kg sau thời gian không có anh bên cạnh được, vậy chẳng khác nào nói với anh rằng, xa anh cô ăn không ngon ngủ không yên.

Nhưng ma xui quỷ khiến thế nào khi cô vừa mở cửa nhà ra thì lại đụng mặt anh hàng xóm đẹp tựa thiên thần kia, đây đúng là có duyên quá mức rồi.

“Quý cô, cô định ra ngoài sao?” Người đàn ông cũng có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy Kỷ Thần Hi, anh vẫn mỉm cười lịch sự bắt chuyện trước.

Khoé môi Kỷ Thần Hi lần nữa giật liên hồi đáp:“A, trùng hợp thật.”

Người đàn ông đi đến trước mặt cô thân thiện hỏi:“Cô đi đâu? Nếu thuận đường tôi đưa cô đi.”

Kỷ Thần Hi hơi khó xử trước người hàng xóm nhiệt tình này, đang định khéo léo từ chối thì bỗng nhận ra hướng chín giờ phía sau bức tường có bóng dáng ai đó đang lấp ló, khoé môi cô liền nhếch lên vui vẻ đồng ý lời đề nghị.

“Vậy thì ngại quá, không biết anh có đi ngang phố ăn vặt không? Tôi muốn đến đó, nếu không phiền thì…anh có thể cho tôi đi nhờ không?”

Người đàn ông ngay lập tức đồng ý:“Được chứ. Vừa hay chỗ tôi muốn đi cũng gần phố ăn vặt, đi cùng nhé.”

Nói xong anh ta chìa tay ra lịch sự làm động tác mời.

Trước hành động lịch thiệp của quý ông, Kỷ Thần Hi cũng không khách sáo nữa mà đi trước. Trên đường xuống garage, để tránh ngại ngùng hai người bắt đầu trò chuyện.

“Không biết xưng hô với anh thế nào?”

“Hửm? Ừm…tôi họ Bách tên Du tự là Mộ Hi”

Bước chân của Kỷ Thần Hi thoáng khựng lại.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bách Mộ Hi…

Bách Du nhìn thấy Kỷ Thần Hi sững người thì cũng dừng bước hỏi:“Sao thế? Tên tôi có gì kỳ cục lắm à?”

Kỷ Thần Hi lập tức định thần lại đi tiếp, cô mỉm cười lắc đầu:“Không có gì, chẳng qua…tên anh cũng có chút liên quan đến tên tôi, thấy trùng hợp thế nên tôi hơi ngạc nhiên.”

Bách Du khẽ gật đầu rồi hỏi lại:“Vậy tên cô là gì?”

“Kỷ Thần Hi.”

“À hoá ra là thế, đúng là trùng hợp thật, nếu cô ngại cứ gọi tôi là Bách Du.”

“Ừm tôi biết rồi. Anh là người nước nào thế?”

Bách Du thoáng ngạc nhiên:“Sao cô nghĩ tôi không phải là người Nước Z?”

Kỷ Thần Hi không nhìn anh mà cứ đi thẳng vào thang máy.

“Cách anh đối xử với phái nữ rõ ràng không phải là phong cách của người Nước Z, mà giống như…đến từ cùng một nơi với tôi vậy.”

Bách Du không đi vào thang máy, bởi vì anh hơi sửng sốt trước ánh mắt của Kỷ Thần Hi. Đôi mắt cô đã biến thành màu xanh từ lúc nào, đang nhìn anh chằm chằm như có thể nhìn thấu mọi thứ của anh.

Khoé môi Kỷ Thần Hi khẽ cong lên:“Hay tôi đổi cách nói khác nhé. Anh Bách, chúng ta quen nhau từ trước rồi đúng không?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Song Trùng

Số ký tự: 0