Song Trùng

Kỹ năng trang đ...

Verty Sariel

2024-10-31 14:30:09

Buổi sáng, trên hành lang ký túc xá có rất đông sinh viên qua lại để chuẩn bị lên giảng đường hoặc đến căn tin để ăn sáng. Ngay lúc Kỷ Thần Hi trong bộ dạng đã được hoá trang để tránh gây sự chú ý, nhưng lại kéo theo một cô nàng pink girl đi thẳng về phòng, vẫn thu hút vô số ánh nhìn cùng tiếng cười khúc khích ở xung quanh.

Đã đến mức này rồi Nhai Tệ còn có thể chưa nhận ra vấn đề hay sao. Gương mặt cô khẽ tối sầm, cúi đầu mà đi.

Kỷ Thần Hi nhận ra biểu cảm khác lạ của Nhai Tệ, cô thở dài an ủi:"Không phải cô xấu, chẳng qua cách phối đồ của cô có chút vấn đề. Không phải nữ sinh là cứ phải đem một đống đồ màu hồng phấn treo lên người như cái giá treo quần áo thế kia."

Nhai Tệ lúc này không còn tâm trạng nghe Kỷ Thần Hi an ủi nữa, cô chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ và tủi thân. Là một người sống với cá tính mạnh suốt gần hai mươi lăm năm, đây là lần đầu cô thay đổi phong cách một cách mới mẻ như thế, nào ngờ lại biến bản thân thành một con hề trong mắt người khác.

Khi Kỷ Thần Hi đưa Nhai Tệ về đến phòng của cô, Đường Tử và Mục Duyệt Hồ chỉ đang chuẩn bị rời đi, bọn họ chạm mặt nhau ngay tại cửa ra vào. Trong đó, Đường Tử đã giật mình lùi về sau mấy bước khi nhìn thấy phong cách pink girl của cô gái đi theo sau Kỷ Thần Hi, thậm chí còn vô thức nói:"Hi Thần, chưa đến Halloween mà các cậu chơi cosplay sớm thế?"

Mục Duyệt Hề cũng bị phong cách thời trang độc lạ của pink girl làm cho bất ngờ, nhưng cô nhìn ra đối phương đã xấu hổ đến mức cúi gầm mặt nên cũng không nhắc gì đến, chỉ hỏi Kỷ Thần Hi sao lại quay lại, không sợ trễ giờ học hay sao.

Kỷ Thần Hi trao đổi một vài câu với Đường Tử và Mục Duyệt Hề, bảo họ không cần lo lắng cho cô, cứ đến bệnh viện thăm Triều Nguyệt và giúp cô gửi lời hỏi thăm với cô ấy. Đường Tử và Mục Duyệt Hề gật đầu, chào tạm biệt rồi rời đi.

Căn phòng ký túc xá chỉ còn lại Kỷ Thần Hi và Nhai Tệ.

Nhai Tệ vẫn cúi gầm mặt, đôi vai hơi khụy xuống như đang chịu đựng một cơn giông bão cảm xúc. Cô nhỏ giọng xin lỗi:"Xin lỗi thiếu chủ phu nhân...vì tôi mà khiến thiếu chủ phu nhân cũng bị cười chê khi đi cùng"

Kỷ Thần Hi thở dài, cảm nhận được sự tủi thân của Nhai Tệ. Cô tiến lại gần, lôi từ trong tủ đồ ra một bộ quần áo của mình – một chiếc áo sơ mi trắng sọc đen phối cùng quần jean xanh nhạt, đơn giản nhưng rất tinh tế. Cô chỉ tay về phía nhà vệ sinh, nhẹ nhàng nói:"Trước mắt, cô hãy nhanh chóng tẩy trang, thay quần áo của tôi vào rồi chúng ta tính tiếp. Đây đều là quần áo mới tôi chưa mặc lần nào, không cần phải ngại."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Dù Kỷ Thần Hi nói vậy, Nhai Tệ vẫn xua tay từ chối:"Cảm ơn lòng tốt của thiếu chủ phu nhân, nhưng quần áo của thiếu chủ phu nhân chắc chắn đều là do thiếu chủ chuẩn bị, tôi không thể."

"Không sao cả!" Kỷ Thần Hi kiên quyết cắt ngang lời Nhai Tệ:"Nếu cô còn gọi tôi là thiếu chủ phu nhân thì phải nghe lời tôi, cầm lấy nó và thay vào ngay lập tức!"

Cuối cùng, Nhai Tệ cũng không thể chống lại sự kiên quyết của Kỷ Thần Hi và đành phải vào nhà vệ sinh để thay đồ. Một lúc sau, khi cô bước ra với bộ quần áo của Kỷ Thần Hi, cô trông đã khác hẳn. Áo sơ mi và quần jean làm tôn lên vóc dáng thanh thoát của Nhai Tệ, khiến cô trở nên gọn gàng và thanh tao hơn nhiều.

Kỷ Thần Hi lấy ra một bộ đồ trang điểm cơ bản và các dụng cụ tạo kiểu tóc từ trong tủ quần áo. Dù cô không cần phải trang điểm thường xuyên, nhưng đồ nghề thì vẫn luôn có đủ, thuận tiện cho việc hoá trang của cô.

Kỷ Thần Hi nhẹ nhàng giúp Nhai Tệ tẩy bỏ lớp trang điểm cũ, rồi dùng một lớp phấn nền nhẹ nhàng để làm đều màu da. Kỷ Thần Hi tỉ mỉ tô một chút phấn má hồng nhẹ nhàng, đánh bóng môi với màu đỏ nâu nhạt. Sau đó, cô chải tóc cho Nhai Tệ thành một kiểu tóc xoăn lọn nhẹ, tạo cảm giác vừa trẻ trung vừa tự nhiên.

Kỷ Thần Hi nhìn vào gương, hài lòng với kết quả:"Như vậy đã tốt hơn nhiều rồi. Mọi người sẽ chẳng còn cười cô đâu."

Nhai Tệ ngước lên nhìn mình trong gương, sự tự ti và xấu hổ đã giảm bớt. Cô mỉm cười nhẹ, cảm ơn Kỷ Thần Hi bằng cả lòng biết ơn:"Cảm ơn thiếu chủ phu nhân..."

Kỷ Thần Hi vừa thu dọn hộp trang điểm vừa mỉm cười nói:"Thật ra cô không cần phải câu nệ như thế với tôi, cứ như lúc nãy gọi bạn học Kỷ là được."

Nhai Tệ chần chừ mấy giây rồi mím môi gật gật đầu. Thiếu chủ phu nhân thật tốt, vì sao trước kia cô lại mù mắt có thành kiến với cô ấy cơ chứ?

Lúc này Kỷ Thần Hi nhìn lại đồng hồ treo tường, đã trễ tiết học hơn ba mươi phút, cô nghiến răng thầm ghi thù lần này. Xem ra đêm nay lại phải đến trường đua một chuyến nữa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Song Trùng

Số ký tự: 0