Pink girl
Verty Sariel
2024-10-31 14:30:09
Ăn sáng xong, chỉ mỗi Kỷ Thần Hi có tiết buổi sáng nên cô phải đến giảng đường C ở phía Nam trường học. Còn Đường Tử và Mục Duyệt Hề thì bàn nhau mua gì để đến bệnh viện thăm mẹ con Triều Nguyệt. Vì thế Kỷ Thần Hi chào tạm biệt hai người bạn của mình rồi rời khỏi ký túc xá.
Giống như cũ, để tránh gây chú ý với người khác, Kỷ Thần Hi vẫn hoá trang đơn giản và đội thêm mái tóc giả màu đen.
Lúc này Đường Tử vẫn chưa rời phòng liền tò mò hỏi:"Hi Thần, tớ biết là màu tóc trắng bạch kim này rất hợp với cậu, nhưng người ghét phiền phức như cậu sao lại không nhuộm lại màu tóc khác, thay vì cứ ngày ngày phải đội tóc giả như thế?"
Kỷ Thần Hi ngẩng đầu nhìn bản thân trong gương, cười khổ. Không phải cô không muốn nhuộm, mà là không thể.
"Tóc của tớ yếu, mười năm chỉ có thể tẩy tóc một lần thôi, nếu không sẽ bị hói." Kỷ Thần Hi mỉm cười nói, mặc kệ lí do cô nói có vô lý đến đâu thì biểu cảm trên gương mặt vẫn vô cùng nghiêm túc, khiến người nghe bất giác tin theo.
Đường Tử ồ một tiếng thầm nghĩ, nhuộm tóc phiền phức đến thế à? Quan trọng hơn là Hi Thần tìm được loại thuốc nhuộm mười năm không phải màu này ở đâu thế? Thật thần kỳ!
Mục Duyệt Hề cũng bất giác sờ mái tóc của mình, trong đầu cũng có suy nghĩ riêng. Cô nhớ rõ ràng tóc của Kỷ Thần Hi vừa dày vừa dài, rõ ràng là tóc rất khoẻ mới đúng. Nếu tóc của cô ấy là tóc yếu, vậy thì người thật sự sắp hói đầu như cô, lại là cái dạng gì đây?
Trong lúc cả hai người còn đang mơ hồ suy nghĩ, Kỷ Thần Hi đã rời khỏi phòng từ lúc nào chẳng hay. Cô vừa xuống đến sân trước thì đằng sau đã vang lên tiếng gọi vừa lạ vừa quen.
"Bạn học Kỷ!"
Ngay lúc này, tiếng bước chân đã đến rất gần và có thể nói người vừa gọi cô đã đứng ngay phía sau lưng, Kỷ Thần Hi liền nhíu mày quay đầu nhìn lại, sau đó suýt bị doạ sợ mà lùi về sau mấy bước.
"Yêu quái!" Kỷ Thần Hi không thể kiềm chế được phản ứng của mình, ánh mắt chăm chú vào cô gái đứng trước mặt, người đang mặc toàn đồ hồng. Từ chiếc váy hồng bồng bềnh, đến nơ hồng thắt ngang lưng, kẹo tóc hồng, ba lô hồng và đặc biệt là màu son môi hồng cánh sen, tất cả đều nổi bật đến mức khó nhìn.
Nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của Kỷ Thần Hi, Nhai Tệ nở nụ cười có chút ngượng ngùng. Đây là lần đầu tiên cô mặc loại trang phục thế này, không ngờ nó lại gây ra phản ứng như vậy. Mặc dù có chút không quen, nhưng Phụ Hí nói chỉ khi ăn mặc thế này thì trông cô mới giống nữ sinh bình thường.
"Chào bạn học Kỷ!" Nhai Tệ vui vẻ nói, bước tới gần hơn, hoàn toàn nhập vai một người bạn học đạt chuẩn:"Mình có thể đi cùng cậu đến giảng đường C không? Mình cũng có tiết học ở khu vực đó."
Kỷ Thần Hi vẫn còn chút bối rối, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Cô chỉ biết đến Nhai Tệ, một cô gái nổi bật với phong cách tomboy mạnh mẽ, thế nhưng giờ đây, cô gái đó lại xuất hiện trong một bộ trang phục hồng rực rỡ, hoàn toàn trái ngược với hình ảnh mà Kỷ Thần Hi từng hình dung.
Nhìn đến anh chàng bên cạnh, anh ta đúng là cũng ăn mặc khác với thường ngày, khi không còn khoác trên mình mấy bộ đồ màu đen tẻ nhạt mà phong cách đã có phần trẻ trung và năng động hơn. Chỉ có điều, gương mặt hơi đỏ cùng đôi môi mím chặt vì nhịn cười kia, Kỷ Thần Hi liền hiểu nhà thiết kế của thời trang pink girl mà Nhai Tệ đang mặc từ đâu mà ra.
"Phụ! Hí!" Kỷ Thần Hi gằn giọng nói từng chữ.
Sống lưng Phụ Hí chợt lạnh, anh ta ho nhẹ mấy tiếng, vẻ mặt như người bị hại giải thích:"Bạn học Kỷ, thật sự không phải do mình. Hôm qua bạn học Nhai Tệ đến hỏi mình làm thế nào để trông giống nữ sinh bình thường, mình chỉ bảo bạn ấy đeo vào món màu hồng lên người là được. Không ngờ là...
Phụ Hí liếc mắt nhìn sang Nhai Tệ một cái, lập tức che miệng quay mặt đi hướng khác, nhịn cười một cách đầy khổ sở.
Kỷ Thần Hi bất lực đỡ trán, vậy xem ta là cô nàng này tự mình ăn mặc thành ra cái dạng này rồi.
Nhai Tệ ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra. Rõ ràng lúc sáng khi cô đến căn tin, mọi người đều phải ngước nhìn cô không chỉ một lần, đặc biệt là mấy nam sinh kia, chẳng phải là do cô ăn mặc xinh đẹp sao? Nhưng nhìn biểu cảm như thấy quỷ của thiếu chủ phu nhân, cộng thêm việc Phụ Hí cứ luôn tránh né nhìn cô thế kia là có ý gì đây?
Kỷ Thần Hi hít một hơi thật sâu, cô kéo tay Nhai Tệ đi trở vào ký túc xá, giận dữ lườm Phụ Hí một cái rồi hạ giọng cảnh cáo:"Hôm nay tôi mà lên lớp trễ, tính hết lên đầu của anh đấy!"
Phụ Hí mới giây trước còn nhịn cười đến mức suýt rơi nước mắt, giờ đây khoé miệng cứng đờ không thốt nên lời.
Giống như cũ, để tránh gây chú ý với người khác, Kỷ Thần Hi vẫn hoá trang đơn giản và đội thêm mái tóc giả màu đen.
Lúc này Đường Tử vẫn chưa rời phòng liền tò mò hỏi:"Hi Thần, tớ biết là màu tóc trắng bạch kim này rất hợp với cậu, nhưng người ghét phiền phức như cậu sao lại không nhuộm lại màu tóc khác, thay vì cứ ngày ngày phải đội tóc giả như thế?"
Kỷ Thần Hi ngẩng đầu nhìn bản thân trong gương, cười khổ. Không phải cô không muốn nhuộm, mà là không thể.
"Tóc của tớ yếu, mười năm chỉ có thể tẩy tóc một lần thôi, nếu không sẽ bị hói." Kỷ Thần Hi mỉm cười nói, mặc kệ lí do cô nói có vô lý đến đâu thì biểu cảm trên gương mặt vẫn vô cùng nghiêm túc, khiến người nghe bất giác tin theo.
Đường Tử ồ một tiếng thầm nghĩ, nhuộm tóc phiền phức đến thế à? Quan trọng hơn là Hi Thần tìm được loại thuốc nhuộm mười năm không phải màu này ở đâu thế? Thật thần kỳ!
Mục Duyệt Hề cũng bất giác sờ mái tóc của mình, trong đầu cũng có suy nghĩ riêng. Cô nhớ rõ ràng tóc của Kỷ Thần Hi vừa dày vừa dài, rõ ràng là tóc rất khoẻ mới đúng. Nếu tóc của cô ấy là tóc yếu, vậy thì người thật sự sắp hói đầu như cô, lại là cái dạng gì đây?
Trong lúc cả hai người còn đang mơ hồ suy nghĩ, Kỷ Thần Hi đã rời khỏi phòng từ lúc nào chẳng hay. Cô vừa xuống đến sân trước thì đằng sau đã vang lên tiếng gọi vừa lạ vừa quen.
"Bạn học Kỷ!"
Ngay lúc này, tiếng bước chân đã đến rất gần và có thể nói người vừa gọi cô đã đứng ngay phía sau lưng, Kỷ Thần Hi liền nhíu mày quay đầu nhìn lại, sau đó suýt bị doạ sợ mà lùi về sau mấy bước.
"Yêu quái!" Kỷ Thần Hi không thể kiềm chế được phản ứng của mình, ánh mắt chăm chú vào cô gái đứng trước mặt, người đang mặc toàn đồ hồng. Từ chiếc váy hồng bồng bềnh, đến nơ hồng thắt ngang lưng, kẹo tóc hồng, ba lô hồng và đặc biệt là màu son môi hồng cánh sen, tất cả đều nổi bật đến mức khó nhìn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của Kỷ Thần Hi, Nhai Tệ nở nụ cười có chút ngượng ngùng. Đây là lần đầu tiên cô mặc loại trang phục thế này, không ngờ nó lại gây ra phản ứng như vậy. Mặc dù có chút không quen, nhưng Phụ Hí nói chỉ khi ăn mặc thế này thì trông cô mới giống nữ sinh bình thường.
"Chào bạn học Kỷ!" Nhai Tệ vui vẻ nói, bước tới gần hơn, hoàn toàn nhập vai một người bạn học đạt chuẩn:"Mình có thể đi cùng cậu đến giảng đường C không? Mình cũng có tiết học ở khu vực đó."
Kỷ Thần Hi vẫn còn chút bối rối, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Cô chỉ biết đến Nhai Tệ, một cô gái nổi bật với phong cách tomboy mạnh mẽ, thế nhưng giờ đây, cô gái đó lại xuất hiện trong một bộ trang phục hồng rực rỡ, hoàn toàn trái ngược với hình ảnh mà Kỷ Thần Hi từng hình dung.
Nhìn đến anh chàng bên cạnh, anh ta đúng là cũng ăn mặc khác với thường ngày, khi không còn khoác trên mình mấy bộ đồ màu đen tẻ nhạt mà phong cách đã có phần trẻ trung và năng động hơn. Chỉ có điều, gương mặt hơi đỏ cùng đôi môi mím chặt vì nhịn cười kia, Kỷ Thần Hi liền hiểu nhà thiết kế của thời trang pink girl mà Nhai Tệ đang mặc từ đâu mà ra.
"Phụ! Hí!" Kỷ Thần Hi gằn giọng nói từng chữ.
Sống lưng Phụ Hí chợt lạnh, anh ta ho nhẹ mấy tiếng, vẻ mặt như người bị hại giải thích:"Bạn học Kỷ, thật sự không phải do mình. Hôm qua bạn học Nhai Tệ đến hỏi mình làm thế nào để trông giống nữ sinh bình thường, mình chỉ bảo bạn ấy đeo vào món màu hồng lên người là được. Không ngờ là...
Phụ Hí liếc mắt nhìn sang Nhai Tệ một cái, lập tức che miệng quay mặt đi hướng khác, nhịn cười một cách đầy khổ sở.
Kỷ Thần Hi bất lực đỡ trán, vậy xem ta là cô nàng này tự mình ăn mặc thành ra cái dạng này rồi.
Nhai Tệ ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra. Rõ ràng lúc sáng khi cô đến căn tin, mọi người đều phải ngước nhìn cô không chỉ một lần, đặc biệt là mấy nam sinh kia, chẳng phải là do cô ăn mặc xinh đẹp sao? Nhưng nhìn biểu cảm như thấy quỷ của thiếu chủ phu nhân, cộng thêm việc Phụ Hí cứ luôn tránh né nhìn cô thế kia là có ý gì đây?
Kỷ Thần Hi hít một hơi thật sâu, cô kéo tay Nhai Tệ đi trở vào ký túc xá, giận dữ lườm Phụ Hí một cái rồi hạ giọng cảnh cáo:"Hôm nay tôi mà lên lớp trễ, tính hết lên đầu của anh đấy!"
Phụ Hí mới giây trước còn nhịn cười đến mức suýt rơi nước mắt, giờ đây khoé miệng cứng đờ không thốt nên lời.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro