Trực giác
Verty Sariel
2024-10-31 14:30:09
Nhưng Bách Du đang chạy ở một khoảng cách khá xa, nên sẽ không nhận ra bọn họ đang chạy phía sau, điều đó cũng khiến Kỷ Thần Hi thở phào nhẹ nhõm. Chỉ có điều, người bạn đang kiệt sức thở dốc bên cạnh cô, từ bao giờ lại có sức hô một tiếng "Giáo sư Bách" thế kia?
Cả người Kỷ Thần Hi phút chốc cứng đờ, sao cô cảm thấy cô bạn bên cạnh như đang cố ý thế kia? Cô quay sang Đường Tử, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh như không biết gì rồi hỏi:"Cậu vừa gọi ai vậy?"
Đường Tử thở hổn hển, mặt mũi đỏ bừng vì chạy lâu, mắt mở to:"Tớ...không biết sao lại nói thế. Nhưng đó chính là Giáo sư Bách!"
Ngay khi Đường Tử gọi tên, Bách Du đã dừng lại, quay đầu về phía họ. Kỷ Thần Hi cảm thấy một cơn rùng mình. Bách Du là một người có thể nói là rất đẹp trai, với nụ cười như nắng ban mai, luôn ôn hòa và dịu dàng khi giao tiếp với người khác. Nhưng sự xuất hiện của anh ta luôn khiến Kỷ Thần Hi cảm thấy bất an và khó chịu. Cô không hề có cảm xúc thân thiết gì với Bách Du, mà chỉ đơn giản cảm thấy cần phải tránh xa anh ta càng xa càng tốt.
Bách Du đứng yên một lúc, ánh mắt sáng lên với nụ cười nhẹ nhàng, nhưng Kỷ Thần Hi chỉ cảm thấy thêm phần bứt rứt. Anh gật đầu nhẹ và tiếp tục chạy, như thể không hề để tâm đến sự xuất hiện của họ.
Kỷ Thần Hi thở phào khi Bách Du đã chạy đi tiếp, và cô ngay lập tức ra dấu cho Đường Tử tiếp tục chạy, không nói thêm lời nào. Khi Kỷ Thần Hi và Đường Tử trở về ký túc xá, cảm giác khó chịu vẫn đeo bám cô. Dù Bách Du đã nhanh chóng quay đi, nụ cười và sự hiện diện của anh ta vẫn khiến cô không thể dễ chịu được. Cô không biết tại sao sự xuất hiện của Bách Du lại có tác động lớn đến mình như vậy, nhưng cảm giác bất an và căng thẳng là không thể tránh khỏi.
Khi Kỷ Thần Hi và Đường Tử trở về phòng ký túc xá, Mục Duyệt Hồ đã tỉnh dậy. Cô nhìn thấy hai người bạn bước vào với vẻ mặt mệt mỏi và ngạc nhiên hỏi:"Sao hai cậu dậy sớm thế? Đã xảy ra chuyện gì à?"
Kỷ Thần Hi gỡ bỏ vẻ khó chịu trên mặt, cố gắng tỏ ra bình thường.
"Chỉ là muốn ra ngoài chạy bộ một chút thôi. Cậu có muốn ăn sáng không?" Cô đưa mấy túi đồ ăn sáng đã mua trên đường về lên, miệng nở một nụ cười tươi để che giấu sự mệt mỏi và bực bội.
Mục Duyệt Hề nhìn vào túi đồ ăn, cảm giác thèm thuồng dâng lên:"Có có, đợi tớ đánh răng đã!"
Ba người cùng ngồi xuống bàn, vừa ăn, vừa trò chuyện. Đường Tử và Mục Duyệt Hề trao đổi ánh mắt, dường như có điều gì đó khiến họ phải tò mò. Cuối cùng, Mục Duyệt Hề không kiềm chế nổi, lên tiếng hỏi:"Hi Thần, chuyện hôm qua...rốt cuộc là thế nào vậy? Vì sao cậu biết Triều Nguyệt xảy ra chuyện, còn nữa...mấy người bạn kia của cậu...không đơn giản thì phải?"
Bọn họ không phải kẻ muốn xen vào chuyện riêng tư của người khác, nhưng họ lo lắng Kỷ Thần Hi sẽ gặp chuyện không nay, dù sao bên cạnh của cô có quá nhiều người kỳ lạ.
Kỷ Thần Hi khựng lại một chút, mỉm cười nói:"Dựa vào trực giác."
Đường Tử mở to mắt hỏi lại:"Trực... trực giác?"
Kỷ Thần Hi gật đầu và không nói gì thêm.
Mục Duyệt Hề lúng túng lại hỏi:"Phải rồi, điện thoại của cậu hết pin đúng không? Chị tớ nói gọi cho cậu cả đêm qua mà không được, còn nhờ tớ chuyển lời cho cậu khi nào cậu về phòng. Nhưng hôm qua mệt quá nên tớ ngủ quên mất..."
Kỷ Thần Hi nhớ đến mấy tin nhắn chờ đêm qua, khoé môi khẽ giựt mạnh. Nhiều người nhắn như thế, cô biết ai với ai cơ chứ.
"À, đúng là hết pin...Cậu nhắn lại với chị ấy giúp tớ, hôm nay tớ sẽ đi tìm chị ấy, không cần phải lo lắng gì đâu, cứ làm tốt những việc có thể làm là được."
Hôm qua vì gấp xử lý chuyện của Triều Nguyệt, nên cô đúng là có chút giống *"bỏ con giữa chợ" đối với Clara. Lần này là cô nợ đối phương, vậy cô cũng nên xuất hiện chống lưng cho cô ấy một chút vậy.
(*bỏ con giữa chợ: thành ngữ phê phán những người vô trách nhiệm, nhận lời hứa giúp ai đó nhưng cuối cùng lại bỏ mặc họ giữa chừng, khiến người được giúp đỡ trở nên bơ vơ, lạc lõng, không có chỗ bám víu.*)
Mục Duyệt Hề gật đầu, nhìn Kỷ Thần Hi với vẻ lo lắng không che giấu được:"Được rồi, tớ sẽ nhắn lại với chị ấy. Nhưng mà...nếu có chuyện gì cần giúp đỡ, đừng ngại chia sẻ với chúng tớ nhé."
Kỷ Thần Hi cảm ơn và mỉm cười, nhưng bên trong cô vẫn không cảm thấy dễ chịu hơn. Chuyện mà cô cần người khác giúp, đương nhiên đều là chuyện liên quan đến mạng người. Vì thế, cô không thể kéo những người bạn này của mình vào vũng bùn không lối thoát được.
Đường Tử cũng cố gắng thay đổi chủ đề, nói về một lớp học sắp tới mà cô vừa đăng ký. Cả nhóm cố gắng duy trì một bầu không khí nhẹ nhàng, nhưng Kỷ Thần Hi vẫn cảm thấy như có một lớp màn u ám bao phủ tâm trí mình.
Cả người Kỷ Thần Hi phút chốc cứng đờ, sao cô cảm thấy cô bạn bên cạnh như đang cố ý thế kia? Cô quay sang Đường Tử, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh như không biết gì rồi hỏi:"Cậu vừa gọi ai vậy?"
Đường Tử thở hổn hển, mặt mũi đỏ bừng vì chạy lâu, mắt mở to:"Tớ...không biết sao lại nói thế. Nhưng đó chính là Giáo sư Bách!"
Ngay khi Đường Tử gọi tên, Bách Du đã dừng lại, quay đầu về phía họ. Kỷ Thần Hi cảm thấy một cơn rùng mình. Bách Du là một người có thể nói là rất đẹp trai, với nụ cười như nắng ban mai, luôn ôn hòa và dịu dàng khi giao tiếp với người khác. Nhưng sự xuất hiện của anh ta luôn khiến Kỷ Thần Hi cảm thấy bất an và khó chịu. Cô không hề có cảm xúc thân thiết gì với Bách Du, mà chỉ đơn giản cảm thấy cần phải tránh xa anh ta càng xa càng tốt.
Bách Du đứng yên một lúc, ánh mắt sáng lên với nụ cười nhẹ nhàng, nhưng Kỷ Thần Hi chỉ cảm thấy thêm phần bứt rứt. Anh gật đầu nhẹ và tiếp tục chạy, như thể không hề để tâm đến sự xuất hiện của họ.
Kỷ Thần Hi thở phào khi Bách Du đã chạy đi tiếp, và cô ngay lập tức ra dấu cho Đường Tử tiếp tục chạy, không nói thêm lời nào. Khi Kỷ Thần Hi và Đường Tử trở về ký túc xá, cảm giác khó chịu vẫn đeo bám cô. Dù Bách Du đã nhanh chóng quay đi, nụ cười và sự hiện diện của anh ta vẫn khiến cô không thể dễ chịu được. Cô không biết tại sao sự xuất hiện của Bách Du lại có tác động lớn đến mình như vậy, nhưng cảm giác bất an và căng thẳng là không thể tránh khỏi.
Khi Kỷ Thần Hi và Đường Tử trở về phòng ký túc xá, Mục Duyệt Hồ đã tỉnh dậy. Cô nhìn thấy hai người bạn bước vào với vẻ mặt mệt mỏi và ngạc nhiên hỏi:"Sao hai cậu dậy sớm thế? Đã xảy ra chuyện gì à?"
Kỷ Thần Hi gỡ bỏ vẻ khó chịu trên mặt, cố gắng tỏ ra bình thường.
"Chỉ là muốn ra ngoài chạy bộ một chút thôi. Cậu có muốn ăn sáng không?" Cô đưa mấy túi đồ ăn sáng đã mua trên đường về lên, miệng nở một nụ cười tươi để che giấu sự mệt mỏi và bực bội.
Mục Duyệt Hề nhìn vào túi đồ ăn, cảm giác thèm thuồng dâng lên:"Có có, đợi tớ đánh răng đã!"
Ba người cùng ngồi xuống bàn, vừa ăn, vừa trò chuyện. Đường Tử và Mục Duyệt Hề trao đổi ánh mắt, dường như có điều gì đó khiến họ phải tò mò. Cuối cùng, Mục Duyệt Hề không kiềm chế nổi, lên tiếng hỏi:"Hi Thần, chuyện hôm qua...rốt cuộc là thế nào vậy? Vì sao cậu biết Triều Nguyệt xảy ra chuyện, còn nữa...mấy người bạn kia của cậu...không đơn giản thì phải?"
Bọn họ không phải kẻ muốn xen vào chuyện riêng tư của người khác, nhưng họ lo lắng Kỷ Thần Hi sẽ gặp chuyện không nay, dù sao bên cạnh của cô có quá nhiều người kỳ lạ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kỷ Thần Hi khựng lại một chút, mỉm cười nói:"Dựa vào trực giác."
Đường Tử mở to mắt hỏi lại:"Trực... trực giác?"
Kỷ Thần Hi gật đầu và không nói gì thêm.
Mục Duyệt Hề lúng túng lại hỏi:"Phải rồi, điện thoại của cậu hết pin đúng không? Chị tớ nói gọi cho cậu cả đêm qua mà không được, còn nhờ tớ chuyển lời cho cậu khi nào cậu về phòng. Nhưng hôm qua mệt quá nên tớ ngủ quên mất..."
Kỷ Thần Hi nhớ đến mấy tin nhắn chờ đêm qua, khoé môi khẽ giựt mạnh. Nhiều người nhắn như thế, cô biết ai với ai cơ chứ.
"À, đúng là hết pin...Cậu nhắn lại với chị ấy giúp tớ, hôm nay tớ sẽ đi tìm chị ấy, không cần phải lo lắng gì đâu, cứ làm tốt những việc có thể làm là được."
Hôm qua vì gấp xử lý chuyện của Triều Nguyệt, nên cô đúng là có chút giống *"bỏ con giữa chợ" đối với Clara. Lần này là cô nợ đối phương, vậy cô cũng nên xuất hiện chống lưng cho cô ấy một chút vậy.
(*bỏ con giữa chợ: thành ngữ phê phán những người vô trách nhiệm, nhận lời hứa giúp ai đó nhưng cuối cùng lại bỏ mặc họ giữa chừng, khiến người được giúp đỡ trở nên bơ vơ, lạc lõng, không có chỗ bám víu.*)
Mục Duyệt Hề gật đầu, nhìn Kỷ Thần Hi với vẻ lo lắng không che giấu được:"Được rồi, tớ sẽ nhắn lại với chị ấy. Nhưng mà...nếu có chuyện gì cần giúp đỡ, đừng ngại chia sẻ với chúng tớ nhé."
Kỷ Thần Hi cảm ơn và mỉm cười, nhưng bên trong cô vẫn không cảm thấy dễ chịu hơn. Chuyện mà cô cần người khác giúp, đương nhiên đều là chuyện liên quan đến mạng người. Vì thế, cô không thể kéo những người bạn này của mình vào vũng bùn không lối thoát được.
Đường Tử cũng cố gắng thay đổi chủ đề, nói về một lớp học sắp tới mà cô vừa đăng ký. Cả nhóm cố gắng duy trì một bầu không khí nhẹ nhàng, nhưng Kỷ Thần Hi vẫn cảm thấy như có một lớp màn u ám bao phủ tâm trí mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro