Nam nữ thụ thụ...
Verty Sariel
2024-10-31 14:30:09
Kỷ Thần Hi nheo mắt nhìn Kỷ Dược Phàm bằng ánh mắt đánh giá.
Bị nhìn chằm chằm như thế, chàng thiếu niên không cảm thấy ngượng ngùng, lớn tiếng:"Chị nhìn tôi cái gì chứ, còn gì muốn hỏi thì hỏi đi!"
"Sao cậu biết nhiều thế?" Kỷ Thần Hi không hề khách sáo mà hỏi thật.
Đã là huấn luyện quân sự, lại còn là khoá đặc biệt, cấp độ bảo mật phải vô cùng cao mới đúng. Vậy mà Kỷ Dược Phàm có thể biết rõ địa điểm và hình thức hoạt động khi tham gia, còn có thể không có điều mờ ám gì hay sao?
Kỷ Dược Phàm bị chấp vấn liền di chuyển tầm mắt đi nơi khác, bĩu môi phàn nàn:"Chị nghĩ tôi cần gian lận để đạt thành tích cao lắm chắc! Nhưng lão cha của tôi lại lợi dụng quyền hạn để hỏi thăm địa điểm trước, rồi liên tục lải nhải bên tai, tôi có thể làm gì đây?"
"Ồ, hoá ra là do bác cả, bác ấy chu đáo thật." Kỷ Thần Hi gật gù cảm thán.
Kỷ Dược Phàm:"... Đồ phụ nữ tiêu chuẩn kép! Cha anh đi cửa sau là chu đáo, còn anh mà đi cửa sau là mờ ám đúng không! Hức!
"Chỉ có điều...biết rõ nơi huấn luyện nguy hiểm, bác cả vẫn đồng ý để cậu tham gia?"
"Đồng ý? Cô nghĩ tôi tự nguyện đăng ký chắc! Là do chính cha tôi đăng ký thay tôi đấy! Cũng là ông ấy sắp xếp hết mọi thứ, việc của tôi chỉ là nhận thư giới thiệu, thời gian và địa điểm tập trung từ hiệu trưởng Tiêu. Thậm chí khi biết được nơi diễn ra tập huấn là biên giới phía Tây, ông ấy còn hào hứng muốn ném tôi đến nơi đó càng sớm càng tốt, để có thêm thời gian rèn luyện nữa kia!"
Nhai Tệ đột nhiên đi lên vỗ vỗ vai của Kỷ Dược Phàm, vẻ mặt đồng cảm của cô khiến Kỷ Dược Phàm nổi hết da gà vội tránh đi.
"Cô làm gì vậy hả? *Nam nữ thụ thụ bất thân có biết không?"
(* Nam nữ thụ thụ bất thân: là một câu tục ngữ, có thể dịch nôm na là "Nam nũ không nên quá gần gũi." Nguyên tắc này nhấn mạnh sự cần thiết phải giữ khoảng cách và tôn trọng trong các mối quan hệ giữa nam và nữ, nhằm tránh những tình huống không phù hợp hoặc hiểu lầm. Câu này thường được dùng để nhắc nhở về việc duy trì giới hạn và quy tắc ứng xử trong các tình huống liên quan đến giới tính.*)
"Không có gì, chỉ là tôi cảm thấy, ông ấy đúng là cha ruột của cậu."
Trong lúc Kỷ Dược Phàm đang sầu não khi bị Nhai Tệ châm chọc, Kỷ Thần Hi lại bắt đầu suy nghĩ.
Nếu cô nhớ không nhằm, vùng biên giới phía Tây là là nơi đóng quân của quân khu Xích Diệm, hay nói cách khác đó chính là địa bàn của Mặc Bắc Hàn. Nên đừng nói là, anh ta cũng sẽ có vết răng trong khoá huấn luyện này đấy nhé?
"Nè, Kỷ Dược Phàm!" Kỷ Thần Hi phải làm cho rõ chuyện này trước, lỡ như anh ta thật sự cũng góp mặt, vậy thì cô không tham gia nữa. Tên cầm thú biến thái như anh ta ở nơi nào, cô liền cảm thấy chỗ đó mới được gọi là nguy hiểm!
Kỷ Dược Phàm hừ lạnh với Nhai Tệ rồi quay sang nhìn Kỷ Thần Hi:"Có chuyện gì?"
"Thông tin của cậu rất nhiều nhỉ?"
"Ha, chị bị ảo à? Bí mật quân sự dễ để đào ra thông tin lắm sao? Cha tôi hỏi trước được địa điểm thì cũng thấy được quyền hạn ông ấy không nhỏ rồi. Sợ là chính những giáo quan huấn luyện cho chúng ta, còn không rõ phải làm những gì nữa kìa. Chỉ khi đến địa điểm tập chung, các sĩ quan lãnh đạo cấp cao mới bắt đầu thông báo."
"Không, tôi không nói về mấy thông tin mật đó, tôi chỉ muốn biết, ở khoá huấn luyện này, tên họ Mặc kia...có khả năng sẽ trở thành giáo quan hướng dẫn hay không?"
"Cô nói anh Bắc Hàn à? Hừm...biên giới phía Tây quả thật chính là địa bàn của anh ấy, nhưng có lẽ là không đâu."
"Có lẽ?"
"Còn không phải sao, ở cái vị trí của anh ấy sẽ dư giả thời gian lắm chắc.
Kỷ Thần Hi thầm cười lạnh, cô nghĩ là có đó, nếu không hôm qua anh ta cũng không rảnh rỗi đến mức đưa đón Evan rồi.
Nhìn biểu cảm có phần khác lạ của Kỷ Thần Hi khi nhắc đến tên của Mặc Bắc Hàn, Kỷ Dược Phàm khó hiểu hỏi:"Chị và anh ấy có khúc mắc gì à?"
"Khúc mắc...tôi không nghĩ nó là khúc mắc. Chẳng qua nơi nào có anh ta, tôi không muốn đặt chân đến đó."
Vì sao à? Vì cô ngại bẩn.
"Chậc, anh Bắc Hàn tuy hơi nghiêm khắc với cấp dưới, nhưng anh ấy cũng được xem là một người tốt tính, vậy mà lại đắc tội với chị à?"
Kỷ Thần Hi không trả lời câu hỏi của Kỷ Dược Phàm, cô quay người và tiếp tục bước đi về phía văn phòng khoa máy tính. Nhai Tệ lập tức theo sau, ánh mắt cô ta vẫn dán chặt vào Kỷ Dược Phàm với vẻ đồng cảm vô cùng hài hước.
"Khoan đã, đợi tôi với!" Kỷ Dược Phàm chạy theo sau gọi to, nhưng Kỷ Thần Hi và Nhai Tệ dường như không mảy may để ý.
"Tôi tò mò nên mới muốn hỏi cho rõ thôi mà. Tại sao lại phải né tránh như thế?"
Kỷ Thần Hi vẫn giữ im lặng, không phản hồi, Kỷ Dược Phàm cũng đành cho qua chuyện này, không cố chấp hỏi thêm nữa.
Bị nhìn chằm chằm như thế, chàng thiếu niên không cảm thấy ngượng ngùng, lớn tiếng:"Chị nhìn tôi cái gì chứ, còn gì muốn hỏi thì hỏi đi!"
"Sao cậu biết nhiều thế?" Kỷ Thần Hi không hề khách sáo mà hỏi thật.
Đã là huấn luyện quân sự, lại còn là khoá đặc biệt, cấp độ bảo mật phải vô cùng cao mới đúng. Vậy mà Kỷ Dược Phàm có thể biết rõ địa điểm và hình thức hoạt động khi tham gia, còn có thể không có điều mờ ám gì hay sao?
Kỷ Dược Phàm bị chấp vấn liền di chuyển tầm mắt đi nơi khác, bĩu môi phàn nàn:"Chị nghĩ tôi cần gian lận để đạt thành tích cao lắm chắc! Nhưng lão cha của tôi lại lợi dụng quyền hạn để hỏi thăm địa điểm trước, rồi liên tục lải nhải bên tai, tôi có thể làm gì đây?"
"Ồ, hoá ra là do bác cả, bác ấy chu đáo thật." Kỷ Thần Hi gật gù cảm thán.
Kỷ Dược Phàm:"... Đồ phụ nữ tiêu chuẩn kép! Cha anh đi cửa sau là chu đáo, còn anh mà đi cửa sau là mờ ám đúng không! Hức!
"Chỉ có điều...biết rõ nơi huấn luyện nguy hiểm, bác cả vẫn đồng ý để cậu tham gia?"
"Đồng ý? Cô nghĩ tôi tự nguyện đăng ký chắc! Là do chính cha tôi đăng ký thay tôi đấy! Cũng là ông ấy sắp xếp hết mọi thứ, việc của tôi chỉ là nhận thư giới thiệu, thời gian và địa điểm tập trung từ hiệu trưởng Tiêu. Thậm chí khi biết được nơi diễn ra tập huấn là biên giới phía Tây, ông ấy còn hào hứng muốn ném tôi đến nơi đó càng sớm càng tốt, để có thêm thời gian rèn luyện nữa kia!"
Nhai Tệ đột nhiên đi lên vỗ vỗ vai của Kỷ Dược Phàm, vẻ mặt đồng cảm của cô khiến Kỷ Dược Phàm nổi hết da gà vội tránh đi.
"Cô làm gì vậy hả? *Nam nữ thụ thụ bất thân có biết không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
(* Nam nữ thụ thụ bất thân: là một câu tục ngữ, có thể dịch nôm na là "Nam nũ không nên quá gần gũi." Nguyên tắc này nhấn mạnh sự cần thiết phải giữ khoảng cách và tôn trọng trong các mối quan hệ giữa nam và nữ, nhằm tránh những tình huống không phù hợp hoặc hiểu lầm. Câu này thường được dùng để nhắc nhở về việc duy trì giới hạn và quy tắc ứng xử trong các tình huống liên quan đến giới tính.*)
"Không có gì, chỉ là tôi cảm thấy, ông ấy đúng là cha ruột của cậu."
Trong lúc Kỷ Dược Phàm đang sầu não khi bị Nhai Tệ châm chọc, Kỷ Thần Hi lại bắt đầu suy nghĩ.
Nếu cô nhớ không nhằm, vùng biên giới phía Tây là là nơi đóng quân của quân khu Xích Diệm, hay nói cách khác đó chính là địa bàn của Mặc Bắc Hàn. Nên đừng nói là, anh ta cũng sẽ có vết răng trong khoá huấn luyện này đấy nhé?
"Nè, Kỷ Dược Phàm!" Kỷ Thần Hi phải làm cho rõ chuyện này trước, lỡ như anh ta thật sự cũng góp mặt, vậy thì cô không tham gia nữa. Tên cầm thú biến thái như anh ta ở nơi nào, cô liền cảm thấy chỗ đó mới được gọi là nguy hiểm!
Kỷ Dược Phàm hừ lạnh với Nhai Tệ rồi quay sang nhìn Kỷ Thần Hi:"Có chuyện gì?"
"Thông tin của cậu rất nhiều nhỉ?"
"Ha, chị bị ảo à? Bí mật quân sự dễ để đào ra thông tin lắm sao? Cha tôi hỏi trước được địa điểm thì cũng thấy được quyền hạn ông ấy không nhỏ rồi. Sợ là chính những giáo quan huấn luyện cho chúng ta, còn không rõ phải làm những gì nữa kìa. Chỉ khi đến địa điểm tập chung, các sĩ quan lãnh đạo cấp cao mới bắt đầu thông báo."
"Không, tôi không nói về mấy thông tin mật đó, tôi chỉ muốn biết, ở khoá huấn luyện này, tên họ Mặc kia...có khả năng sẽ trở thành giáo quan hướng dẫn hay không?"
"Cô nói anh Bắc Hàn à? Hừm...biên giới phía Tây quả thật chính là địa bàn của anh ấy, nhưng có lẽ là không đâu."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Có lẽ?"
"Còn không phải sao, ở cái vị trí của anh ấy sẽ dư giả thời gian lắm chắc.
Kỷ Thần Hi thầm cười lạnh, cô nghĩ là có đó, nếu không hôm qua anh ta cũng không rảnh rỗi đến mức đưa đón Evan rồi.
Nhìn biểu cảm có phần khác lạ của Kỷ Thần Hi khi nhắc đến tên của Mặc Bắc Hàn, Kỷ Dược Phàm khó hiểu hỏi:"Chị và anh ấy có khúc mắc gì à?"
"Khúc mắc...tôi không nghĩ nó là khúc mắc. Chẳng qua nơi nào có anh ta, tôi không muốn đặt chân đến đó."
Vì sao à? Vì cô ngại bẩn.
"Chậc, anh Bắc Hàn tuy hơi nghiêm khắc với cấp dưới, nhưng anh ấy cũng được xem là một người tốt tính, vậy mà lại đắc tội với chị à?"
Kỷ Thần Hi không trả lời câu hỏi của Kỷ Dược Phàm, cô quay người và tiếp tục bước đi về phía văn phòng khoa máy tính. Nhai Tệ lập tức theo sau, ánh mắt cô ta vẫn dán chặt vào Kỷ Dược Phàm với vẻ đồng cảm vô cùng hài hước.
"Khoan đã, đợi tôi với!" Kỷ Dược Phàm chạy theo sau gọi to, nhưng Kỷ Thần Hi và Nhai Tệ dường như không mảy may để ý.
"Tôi tò mò nên mới muốn hỏi cho rõ thôi mà. Tại sao lại phải né tránh như thế?"
Kỷ Thần Hi vẫn giữ im lặng, không phản hồi, Kỷ Dược Phàm cũng đành cho qua chuyện này, không cố chấp hỏi thêm nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro