Song Trùng

Thân phận không...

Verty Sariel

2024-10-31 14:30:09

Thầy hiệu trưởng nhìn cả hai người rồi trầm tư. Kỷ Thần Hi, Kỷ Dược Phàm, cả hai đều họ Kỷ lại còn quen biết nhau...Chẳng lẻ Kỷ Thần Hi cũng có quan hệ gì đó với nhà họ Kỷ?

Nhưng chẳng phải cái nhà đó dương thịnh âm suy hay sao? Từ trước đến nay trừ mấy vị phu nhân được gả vào, chưa từng nghe nói trong nhà họ Kỷ xuất hiện một bóng hồng nào khác, nếu không tin tức nhà họ đặc biệt yêu thích con cháu là con gái, cũng đã không lan truyền trong giới hào môn Thủ Đô suốt ngần ấy năm qua.

Chắc chỉ là do ông nghĩ nhiều mà thôi, chắc chắn là như thế. Bản thân Kỷ Thần Hi đã có lai lịch không nhỏ, lỡ như cô còn là con cháu nhà họ Kỷ thật...e là cả cái đất Thủ Đô, à không, phải nói là cả Nước Z, chẳng một ai có thân phận cao quý vượt qua cô được, nói gì đến một nhà họ Vạn nhỏ nhoi.

"Khụ khụ, học viên Kỷ này.." Thầy hiệu trưởng lần nữa gọi.

Kỷ Dược Phàm một bộ dáng thiếu kiên nhẫn quay đầu sang nhìn ông, nói:"Có chuyện gì hiệu trưởng Tiêu cứ việc nói, không cần dài dòng"

"Hôm nay để cậu trong thấy cảnh tượng không mấy vui vẻ này là lỗi của tôi. Hiện tại, cậu và Thần Hi có thể đến văn phòng khoa máy tính ở khu B cách đây không xa, chờ tôi thêm mười lăm phút nữa được không? Đợi tôi giải quyết chuyện của mình xong, lập tức qua tìm hai người ngay.

Vạn Kỳ Nguyệt vẫn còn giữ được bình tĩnh nhiều hơn Vạn Kỳ Ngọc, cô ta lập tức nhận ra thái độ của thầy hiệu trưởng rất không đúng. Bởi vì khi nói chuyện với một học viên hay sinh viên, việc giữ lịch sự là điều tất yếu, nhưng tỏ ra e dè và có phần cung kính thế này...rõ ràng là không bình thường. Trừ khi thân phận của chàng thiếu niên kia...không tầm thường.

Vạn Kỳ Nguyệt nhớ lại những lời nói cùng hành động đầy kiêu ngạo của chàng thiếu niên nãy giờ, cộng thêm khí chất có phần đặc biệt so với những người cùng tuổi, cảm giác ưu việt hơn rất nhiều.

Việc thầy hiệu trưởng năm lần bảy lượt bênh vực cho Kỷ Thần Hi, họ có thể lấy lí do là vì cô ta có quan hệ mập mờ với thầy hiệu trưởng, nhưng hình như chẳng có lí do gì để thầy hiệu trưởng phải nhún nhường trước một chàng học viên trẻ tuổi.

Càng nghĩ, Vạn Kỳ Nguyệt càng bị chính suy nghĩ của mình làm cho sợ hãi. Cánh tay đang giữ lấy Vạn Kỳ Ngọc cũng bất giác run lên, khiến bà ta nhíu mày quay sang nhìn cô hỏi:"Cháu làm sao thế?"

Vạn Kỳ Nguyệt mấp máy môi cả buổi cũng không thốt nên lời, vì đó cũng mới chỉ là suy đoán của cô mà thôi. Nhưng ngoại trừ việc thân phận của chàng thiếu niên còn ghê gớm hơn cả cô của cô ra, đến mức khiến thầy hiệu trưởng cũng phải dè chừng e sợ, thì Vạn Kỳ Nguyệt chẳng còn nghĩ ra được lí do nào khác hợp lí nữa.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Cô à, hay là thôi đi, cậu trai kia...có vẻ không đơn giản đâu." Vạn Kỳ Nguyệt nhỏ giọng nhắc nhở cô mình. Ban nãy cô cũng rất mạnh miệng, nên giờ muốn giữ mặt mũi thì không thể để mấy người Kỷ Thần Hi nghe thấy mấy lời này được.

Vạn Kỳ Ngọc còn đang lăn tăn không biết phải làm gì, dù sao việc báo cảnh sát vì mấy cái xô xát cỏn con này cũng rất mất mặt. Và khi nghe Vạn Kỳ Nguyệt khuyên nhủ, bà ta hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh lại tâm lý, rồi nhíu mày, quay lại nhìn Kỷ Thần Hi và Kỷ Dược Phàm, tựa như đang đánh giá hai người thêm lần nữa.

Kỷ Thần Hi giữ vẻ mặt bình thản, dường như không bị ảnh hưởng bởi tình hình căng thẳng hiện tại. Cô lặng lẽ nhìn về phía thầy hiệu trưởng, không tỏ ra gấp gáp hay khẩn trương. Thái độ của cô khiến người khác cảm thấy cô đã quá quen thuộc với những tình huống như thế này.

Thầy hiệu trưởng hơi thở dài, liếc nhìn Vạn Kỳ Ngọc và Vạn Kỳ Nguyệt một cái nữa, rồi quay sang Kỷ Thần Hi và Kỷ Dược Phàm, đưa tay về phía bên ngoài:"Xin lỗi vì sự bất tiện này. Hướng bên kia, mời."

Kỷ Dược Phàm chỉ nhẹ nhàng nói:"Chúng tôi sẽ đợi."

Kỷ Thần Hi liền nhướng mày. Thằng nhóc này còn không thèm hỏi ý của cô luôn kìa. Cô âm thầm thở dài, nhưng rồi cũng không phản đối. Bởi vì cô tin, thầy hiệu trưởng sẽ không tiếp tục nương tay với hai cô cháu Vạn Kỳ Ngọc nữa.

Sau đó cô mỉm cười đầy thân thiện nói với Kỷ Dược Phàm:"Bạn học này, mình là người của khoa máy tính xem như cũng biết đường, để mình đi trước dẫn đường cho cậu nhé?"

Kỷ Dược Phàm nhìn cô, thầm chửi thề trong lòng: Con mịa nó, bà chị đừng có cười như thế nữa được không, rất doạ người đấy!

Kỷ Thần Hi cũng không để tâm đến biểu cảm của cậu ta, ung dung đi ở phía trước. Nói thật cô cũng có vài câu hỏi muốn hỏi Kỷ Dược Phàm.

Thầy hiệu trưởng nhìn hai vị tổ tông đã rời đi xa, mới yên tâm thở ra. Muốn giải quyết vấn đề, trước tiên phải tác bọn họ ra trước, nếu không cứ để mọi thứ diễn ra theo tự nhiên, sợ là cha của Kỷ Dược Phàm sẽ đem xe tăng từ quân đội đến, san phẳng Đại học A luôn mất.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Song Trùng

Số ký tự: 0