Song Trùng

Thanh tra từ Bộ...

Verty Sariel

2024-10-31 14:30:09

Người đang to tiếng là một ông già tầm ngoài 50 tuổi, mang vẻ ngoài uy nghiêm và bề thế. Ông mặc một bộ vest đen sang trọng, cà vạt màu đỏ tía, toát lên khí chất của một quan chức cấp cao. Mặc dù dáng vẻ nghiêm nghị, nhưng trong mắt ông có một tia nhìn lóe lên sự khó chịu và oán giận, có lẽ do những mâu thuẫn cá nhân với thầy hiệu trưởng, mà ông ta nhân cơ hội đến điều tra này để làm khó đối phương.

Đi cùng ông là một nữ thanh tra trẻ, chỉ khoảng 30 tuổi, nhưng phong cách rất thanh lịch và chuyên nghiệp. Cô mặc một bộ vest và chần váy màu xám, tóc đen được búi gọn gàng. Trong khi người đàn ông lớn tiếng và tỏ ra khó chịu, cô luôn giữ vẻ mặt nghiêm túc, thỉnh thoảng nhíu mày khi nghe ông quát tháo. Rõ ràng, cô là người phải chịu đựng và kìm nén cơn mất bình tĩnh của đồng nghiệp lớn tuổi hơn.

"Tiêu Nhiên, tôi lặp lại lần nữa, nếu ông còn không gọi cô gái đó đến đây ngay. Cái ghế hiệu trưởng này, ông không cần phải ngồi tiếp nữa!" Người đàn ông trong bộ vest đen tức giận đập bàn quát lớn.

Thầy hiệu trưởng thầm cười khinh, ông thừa biết đối phương đang cay cú chuyện mất chức hiệu trưởng Đại học A vào tay ông, nên mới cố ý gây khó dễ. Nhưng mà anh bạn đồng nghiệp cũ này của ông có phải quá ngây thơ rồi không? Ông ta nghĩ ông là người dễ bị chèn ép thế sao?

"Bạn già...à không thanh tra Chương Cát, ông lấy đâu ra tự tin có thể bãi nhiệm chức vụ của tôi thế?"

Thầy hiệu trưởng mỉm cười thản nhiên, không có vẻ gì bị dao động bởi lời hăm dọa của người đàn ông, từ tốn hỏi lại.

Chương Cát nhếch môi đáp:"Chẳng lẻ một tên cặn bã có hành vi bất chính với nữ sinh không đứng đắn, sẽ có tự tin ngồi tiếp trên vị trí đứng đầu của trường đại học danh tiếng nhất Z Quốc?"

Thầy hiệu trưởng hơi nhíu mày:"Nữ sinh không đứng đắn? Thanh tra Chương Cát này, chúng ta dù sao cũng là bạn cũ, đừng trách tôi không khuyên ông nhé. Ăn có thể ăn bậy, nhưng lời nói thì không nên nói bậy. Một khi đã nói ra rồi, hậu quả sợ rằng ông gánh không nổi đâu."

Chương Cát hoàn toàn không nhận ra ý tứ cảnh cáo trong lời của Tiêu Nhiên, ông ta chỉ cảm thấy Tiêu Nhiên đang cố ý lãng tránh vì chột dạ, thái độ càng thêm hóng hách.

"Tôi thật sự không hiểu đấy, cô gái đó cho ông ăn bùa mê thuốc lú gì rồi mà ông cam tâm bị bãi nhiệm bất cứ lúc nào, vẫn quyết tâm bảo vệ cô ta? Ống thế này không cảm thấy có lỗi vợ con của mình sao?"

Thẩy hiệu trưởng nhún vai, ngã người ra sau ghế, cười đáp:"Tôi chẳng làm gì sai, sao lại phải cảm thấy tội lỗi?"

"Chuyện ông qua lại với sinh viên nữ đó, ắt hẳn bây giờ cũng đang đứng đầu hotsearch rồi. Nhờ ông mà danh tiếng của Đại học A, sắp thối như cái nhân cách của ông vậy." Chương Cát hừ lạnh nói.

"Qua lại với tôi thì có vấn đề gì sao?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Một giọng nữ ngọt ngào mang theo chút nghi hoặc vang lên sau lưng Chương Cát, khiến ông ta giật mình quay về sau.

Khoé môi thầy hiệu trưởng giật giật, nhìn cô sinh viên ông luôn tự hào trèo từ cửa sổ vào cũng không biết phải nói gì. Nhưng ông cũng cảm thấy may mắn vì lúc nãy cả Chương Cát và cô gái đi cạnh đều quay mặt về hướng ông, nên không trông thấy cảnh ấy, cũng không xem là quá mất mặt.

Phản ứng của Chương Cát khi lần đầu nhìn thấy Kỷ Thần Hi đó chính là bất ngờ, vì dung mạo của cô quá đổi thu hút, nhưng ngay sau đó là ánh mắt dò xét không mấy thiện chí.

"Cô là ai?"

Kỷ Thần Hi khẽ nhướng mày, ông ta mắng cô và thầy hiệu trưởng như hát nãy giờ, vậy mà lại không biết mặt của nhân vật chính bị ông ta nói đến là ai?

"Ông không biết tôi?" Kỷ Thần Hi hỏi lại với vẻ ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt xinh đẹp.

Chương Cát quát lên:"Một nhóc con như cô tôi cần phải biết à? Đang tuổi ăn học thì lo mà học, đừng xen vào chuyện người lớn, mau đi đi!"

Vừa muốn đuổi Kỷ Thần Hi đi, Chương Cát chợt nghĩ đến gì đó, trợn mắt nhìn về phía thầy hiệu trưởng, mặt đầy khinh bỉ như vừa phát hiện ra một bí mật lớn, chỉ tay vào thẳng mặt đối phương.

"Tiêu Nhiên, tôi không ngờ ông không chỉ có quan hệ bất chính với một nữ sinh, mà còn có thêm một cô từ mò đến tận phòng riêng của ông. Lần này tôi sẽ báo cáo toàn bộ lên trên, ông chết chắc rồi!"

Văn phòng hiệu trưởng là phòng riêng à? Ừ cũng xem là vậy đi. Khi lời mà Chương Cát vừa dứt, cả thầy hiệu trưởng và Kỷ Thần Hi cùng nhìn ông ta bằng ánh mắt như nhìn một tên đần.

Lúc này Kỷ Thần Hi mới nhìn đến cô gái đi cùng ông ta, bởi vì cô cảm nhận được ánh mắt của đối phương đang nhìn cô vô cùng kỳ lạ.

Nếu như Chương Cát luôn nhìn cô bằng ánh mắt dò xét một kẻ không ra gì, thì cô gái bên cạnh ông ta lại nhìn cô bằng một ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa hoài niệm như vừa gặp lại cố nhân. Chẳng lẽ cô ta quen biết cô?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Song Trùng

Số ký tự: 0