Song Tu Mới Là Con Đường Thăng Cấp Chính Xác Nhất Trong Truyện Sảng Văn
Chương 25
Bất Như Xuy Cá Khẩu Tiếu
2024-09-04 00:04:50
Cha mẹ của Thịnh Dương cũng không yêu thương đứa con gái này cho lắm, từ khi nàng sinh ra, bọn họ đã âm thầm coi nàng như một món hàng. Nhà này hai mươi hai, nhà kia ra năm mươi hai, à, Tiết lão nhân đã ế suốt nửa đời sống ở phía đông lấy hết số tiền tích lũy một trăm hai mươi, muốn cưới Thịnh Dương.
Thay vì nói là cưới thì nói thẳng là mua bán.
Hai vợ chồng nhà họ Thịnh đồng ý, bọn họ không quan tâm là Thịnh Dương có muốn hay không, cứ thế mà đẩy nàng vào trong kiệu. Thịnh Dương bấu chặt al16y cửa kiệu, liều mạng không chịu bước vào dù chỉ một bước.
Khi hai bên đang giằng co thì va phải Trọng Sắt với vẻ u ám.
“Mời tránh đường.” Trọng Sắt lạnh lùng nói.
Trên con đường về nhà, một cái kiểu chắn ngang đường, người ngoài không còn chỗ nào đi nữa.
Không lâu trước đó, Trọng Sắt mới vừa giết một con linh thú tam trọng thượng phẩm, bước vào giai đoạn tam trọng hóa, máu me dính bết đầy người, chỉ có đôi mắt màu tím như nhiếp hồn người ta.
Nhìn đôi mắt màu tím này, Thịnh Dương mới nhận ra đó là Trọng Sắt mà nàng từng chơi khi còn nhỏ, mình còn trích chút đồ ăn ra cho hắn. Nhưng ba năm trước sau khi cha Trọng Sắt qua đời, Trọng Sắt đã mất tích, có người trong làng đồn là Trọng Sắt giết cha, không ngờ bây giờ lại gặp được hán.
Trọng Sắt mười năm tuổi sống trong rừng tuyết suốt ba năm, ăn thú dữ suốt ba năm, hắn đã không còn yếu đuối như trước nữa. Hắn cao hơn nhiều, nhìn cũng phấn chấn hơn, tuy là da dẻ vẫn còn tái nhợt nhưng có thể thấy được đường nét cơ bắp ẩn hiện.
“A Trọng? Là ngươi sao A Trọng?” Thịnh Dương lập tức kêu lên, “Cứu ta với! ta không muốn gả cho lão già kia! Ngươi dẫn ta theo đi!”
Hình như Trọng Sắt đã nhớ ra cô gái cài đóa hoa quỳ bên tai này từng giúp đỡ mình.
Hắn về đây là vì xui xẻo chưa đột phá lên cảnh tứ trùng tu, muốn xem thi thể của cha có thể giúp mình được gì không, còn cứu Thịnh Dương chỉ là tiện tay.
Bắt đầu từ ngày đó, một cô gái xuất hiện bên cạnh Trọng Sắt, cô gái ấy chỉ nhìn một mình hắn mà thôi.
Tiêu Khinh không thể ngủ được, cậu hơi hối hận.
Cậu nằm trằn trọc trên giường, cảm thấy bản thân đúng là người thô thiển, ăn no rửng mỡ mới làm chuyện bao đồng, xen vào việc của người khác.
Có lẽ, vốn là cậu xuyên vào thế giới trong sách này để hưởng thụ cuộc sống, nhưng tất cả những điều tốt đẹp này bị phá hỏng vì cậu xen vào chuyện của n khác.
Hiện giờ nam chính của quyển sách này, tên ma đồ máu tanh tăng tu vi nhờ việc giết chóc người thân này đang ở phòng kế bên phòng mình.
Nhưng nếu cho cậu cơ hội làm lại từ đầu, cậu vẫn sẽ không chùn bước, đưa Hỏa Linh Chi cho Thịnh Dương.
Thay vì nói là cưới thì nói thẳng là mua bán.
Hai vợ chồng nhà họ Thịnh đồng ý, bọn họ không quan tâm là Thịnh Dương có muốn hay không, cứ thế mà đẩy nàng vào trong kiệu. Thịnh Dương bấu chặt al16y cửa kiệu, liều mạng không chịu bước vào dù chỉ một bước.
Khi hai bên đang giằng co thì va phải Trọng Sắt với vẻ u ám.
“Mời tránh đường.” Trọng Sắt lạnh lùng nói.
Trên con đường về nhà, một cái kiểu chắn ngang đường, người ngoài không còn chỗ nào đi nữa.
Không lâu trước đó, Trọng Sắt mới vừa giết một con linh thú tam trọng thượng phẩm, bước vào giai đoạn tam trọng hóa, máu me dính bết đầy người, chỉ có đôi mắt màu tím như nhiếp hồn người ta.
Nhìn đôi mắt màu tím này, Thịnh Dương mới nhận ra đó là Trọng Sắt mà nàng từng chơi khi còn nhỏ, mình còn trích chút đồ ăn ra cho hắn. Nhưng ba năm trước sau khi cha Trọng Sắt qua đời, Trọng Sắt đã mất tích, có người trong làng đồn là Trọng Sắt giết cha, không ngờ bây giờ lại gặp được hán.
Trọng Sắt mười năm tuổi sống trong rừng tuyết suốt ba năm, ăn thú dữ suốt ba năm, hắn đã không còn yếu đuối như trước nữa. Hắn cao hơn nhiều, nhìn cũng phấn chấn hơn, tuy là da dẻ vẫn còn tái nhợt nhưng có thể thấy được đường nét cơ bắp ẩn hiện.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“A Trọng? Là ngươi sao A Trọng?” Thịnh Dương lập tức kêu lên, “Cứu ta với! ta không muốn gả cho lão già kia! Ngươi dẫn ta theo đi!”
Hình như Trọng Sắt đã nhớ ra cô gái cài đóa hoa quỳ bên tai này từng giúp đỡ mình.
Hắn về đây là vì xui xẻo chưa đột phá lên cảnh tứ trùng tu, muốn xem thi thể của cha có thể giúp mình được gì không, còn cứu Thịnh Dương chỉ là tiện tay.
Bắt đầu từ ngày đó, một cô gái xuất hiện bên cạnh Trọng Sắt, cô gái ấy chỉ nhìn một mình hắn mà thôi.
Tiêu Khinh không thể ngủ được, cậu hơi hối hận.
Cậu nằm trằn trọc trên giường, cảm thấy bản thân đúng là người thô thiển, ăn no rửng mỡ mới làm chuyện bao đồng, xen vào việc của người khác.
Có lẽ, vốn là cậu xuyên vào thế giới trong sách này để hưởng thụ cuộc sống, nhưng tất cả những điều tốt đẹp này bị phá hỏng vì cậu xen vào chuyện của n khác.
Hiện giờ nam chính của quyển sách này, tên ma đồ máu tanh tăng tu vi nhờ việc giết chóc người thân này đang ở phòng kế bên phòng mình.
Nhưng nếu cho cậu cơ hội làm lại từ đầu, cậu vẫn sẽ không chùn bước, đưa Hỏa Linh Chi cho Thịnh Dương.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro