Song Tu Mới Là Con Đường Thăng Cấp Chính Xác Nhất Trong Truyện Sảng Văn
Chương 26
Bất Như Xuy Cá Khẩu Tiếu
2024-09-04 00:04:50
Tên đàn ông khốn này không đáng!
Tiêu Khinh vuốt ve eo mình, chẳng biết có phải vì ở phòng bên có một thanh Cốt Nhẫn ngũ trọng thượng phẩm giống nó, khiến hai bên cảm ứng hay không, cậu cảm thấy bên eo nóng ran.
Tiêu Khinh xoay người đứng dậy, cậu cởi quần áo rút Cốt Nhẫn ra từ bên eo, muốn đánh nó hai cái để nó ngoan ngoãn lại rồi nhét vào người. Ai ngờ cậu chỉ vừa mới rút ra, thì một thanh Cốt Nhẫn trắng hếu chứa sát khí vô tận đâm ra từ bóng tối, kề sát cổ họng cậu.
Chỉ cần đâm thêm một chút nữa là có thể dễ dàng lấy mạng cậu.
Trọng Sắt xuất hiện mà không gây ra tiếng động gì.
“Trùng hợp quá, ta cũng có thanh đao này.” Trọng Sắt bước ra khỏi bóng tối, đôi mắt màu tím như lóe sáng, nhìn chăm chú vào thanh Cốt Nhẫn giống hệt Cốt Nhẫn của mình mà Tiêu Khinh đang cầm.
Đâu chỉ là giống nhau, ngay cả phẩm cấp và cả sức mạnh cũng như nhau.
Tiêu Khinh khựng lại, huyết khí trên Cốt Nhẫn tỏa ra gây áp lực cực độ, nó kề sát vào cổ mình khiến cậu sợ hãi. Tiêu Khinh muốn thức tỉnh chút lương tâm ít ỏi trong lòng Trọng Sắt, “Trọng Sắt, dẫu có thế nào, ta cũng được coi như ân nhân cứu mạng của ngươi nhỉ?”
“Ta không có ân nhân cứu mạng.” Trọng Sắt cụp mắt, “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Muốn làm người tốt tích đức thay cho ngươi?
Chiếc áo trên người Tiêu Khinh trượt xuống, lộ ra lồng ngực mảnh khảnh không phải của người luyện võ, nhìn không giống người tu luyện, cậu vô tội nói; “Ta không muốn cái gì.”
Cốt Nhẫn lại đâm tới gần, Tiêu Khinh không dám nuốt nước bọt. Trọng Sắt tàn nhẫn nói, “Ngươi tưởng ta tin ngươi à?”
Hắn đã biết rõ lòng người ấm lạnh, tự biết trên đời này không có người tốt nào vô duyên vô cớ cứu mình.
“Thôi được rồi, thôi được rồi.” Tiêu Khinh giơ tay lên, “Ta thừa nhận là ta có ý đồ.”
“Nói.”
“Vì Thịnh Dương.” Tiêu Khinh nói, “Ta không chịu được nàng ngủ chung với ngươi trong miếu hoang!”
Trọng Sắt nửa tin nửa ngờ, “Lúc trước các ngươi đã từng quen biết sao?”
“Không, nhưng cái này gọi là vừa gặp như đã thân từ lâu, ngươi hiểu không?”
Thanh Cốt Nhẫn rời xa cổ Tiêu Khinh, nhưng Trọng Sắt lại tới gần Tiêu Khinh, nắm lên bàn tay cầm Cốt Nhẫn của Tiêu Khinh. Hơi thở ấm nóng phả lên mặt cậu, ngón tay của Trọng Sắt thon dài xinh đẹp nhưng lòng bàn tay lại thô ráp, ở hổ khẩu có vết chai, khi chạm vào bàn tay nõn nà không dính nước xuân của Tiêu Khinh, khiến mu bàn tay cậu hơi ngứa ngáy. Hắn hỏi, “Vậy còn Cốt Nhẫn của ngươi là sao? Ngươi cũng là người của bộ tộc Săn Nhẫn?”
Đôi mắt màu tím kia quá xinh đẹp, dù biết rõ Trọng Sắt là tên ma đầu giết người không chớp mắt, nhưng Tiêu Khinh vẫn nỗ lực để không bị gương mặt tuyệt mỹ kia thu hút, cậu lắp bắp, “Đúng, đúng thế…”
Tiêu Khinh vuốt ve eo mình, chẳng biết có phải vì ở phòng bên có một thanh Cốt Nhẫn ngũ trọng thượng phẩm giống nó, khiến hai bên cảm ứng hay không, cậu cảm thấy bên eo nóng ran.
Tiêu Khinh xoay người đứng dậy, cậu cởi quần áo rút Cốt Nhẫn ra từ bên eo, muốn đánh nó hai cái để nó ngoan ngoãn lại rồi nhét vào người. Ai ngờ cậu chỉ vừa mới rút ra, thì một thanh Cốt Nhẫn trắng hếu chứa sát khí vô tận đâm ra từ bóng tối, kề sát cổ họng cậu.
Chỉ cần đâm thêm một chút nữa là có thể dễ dàng lấy mạng cậu.
Trọng Sắt xuất hiện mà không gây ra tiếng động gì.
“Trùng hợp quá, ta cũng có thanh đao này.” Trọng Sắt bước ra khỏi bóng tối, đôi mắt màu tím như lóe sáng, nhìn chăm chú vào thanh Cốt Nhẫn giống hệt Cốt Nhẫn của mình mà Tiêu Khinh đang cầm.
Đâu chỉ là giống nhau, ngay cả phẩm cấp và cả sức mạnh cũng như nhau.
Tiêu Khinh khựng lại, huyết khí trên Cốt Nhẫn tỏa ra gây áp lực cực độ, nó kề sát vào cổ mình khiến cậu sợ hãi. Tiêu Khinh muốn thức tỉnh chút lương tâm ít ỏi trong lòng Trọng Sắt, “Trọng Sắt, dẫu có thế nào, ta cũng được coi như ân nhân cứu mạng của ngươi nhỉ?”
“Ta không có ân nhân cứu mạng.” Trọng Sắt cụp mắt, “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Muốn làm người tốt tích đức thay cho ngươi?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chiếc áo trên người Tiêu Khinh trượt xuống, lộ ra lồng ngực mảnh khảnh không phải của người luyện võ, nhìn không giống người tu luyện, cậu vô tội nói; “Ta không muốn cái gì.”
Cốt Nhẫn lại đâm tới gần, Tiêu Khinh không dám nuốt nước bọt. Trọng Sắt tàn nhẫn nói, “Ngươi tưởng ta tin ngươi à?”
Hắn đã biết rõ lòng người ấm lạnh, tự biết trên đời này không có người tốt nào vô duyên vô cớ cứu mình.
“Thôi được rồi, thôi được rồi.” Tiêu Khinh giơ tay lên, “Ta thừa nhận là ta có ý đồ.”
“Nói.”
“Vì Thịnh Dương.” Tiêu Khinh nói, “Ta không chịu được nàng ngủ chung với ngươi trong miếu hoang!”
Trọng Sắt nửa tin nửa ngờ, “Lúc trước các ngươi đã từng quen biết sao?”
“Không, nhưng cái này gọi là vừa gặp như đã thân từ lâu, ngươi hiểu không?”
Thanh Cốt Nhẫn rời xa cổ Tiêu Khinh, nhưng Trọng Sắt lại tới gần Tiêu Khinh, nắm lên bàn tay cầm Cốt Nhẫn của Tiêu Khinh. Hơi thở ấm nóng phả lên mặt cậu, ngón tay của Trọng Sắt thon dài xinh đẹp nhưng lòng bàn tay lại thô ráp, ở hổ khẩu có vết chai, khi chạm vào bàn tay nõn nà không dính nước xuân của Tiêu Khinh, khiến mu bàn tay cậu hơi ngứa ngáy. Hắn hỏi, “Vậy còn Cốt Nhẫn của ngươi là sao? Ngươi cũng là người của bộ tộc Săn Nhẫn?”
Đôi mắt màu tím kia quá xinh đẹp, dù biết rõ Trọng Sắt là tên ma đầu giết người không chớp mắt, nhưng Tiêu Khinh vẫn nỗ lực để không bị gương mặt tuyệt mỹ kia thu hút, cậu lắp bắp, “Đúng, đúng thế…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro