Song Tu Mới Là Con Đường Thăng Cấp Chính Xác Nhất Trong Truyện Sảng Văn
Chương 32
Bất Như Xuy Cá Khẩu Tiếu
2024-09-04 00:04:50
Trọng Sắt biết là cậu bảo vệ mình nên mới như thế, hắn gượng gạo nói, “Các người đang làm gì?”
Thịnh Dương lắp bắp giải thích, “Ta thay thuốc.” Lúc này, bỗng nhiên nàng thấy hơi ngại, sợ bị Trọng Sắt hiểu lầm.
“Ngươi không tiện.” Trọng Sắt nói, “Để ta làm cho, ngươi đi nghỉ trước đi.”
“Được.” Thịnh Dương ngoan ngoãn nói, lúc ra ngoài còn đóng cửa giúp h.
Mùi hương ngọt ngào không còn nữa, Tiêu Khinh còn tưởng là Thịnh Dương sẽ thay thuốc cho mình, ai ngờ lại là một ma đầu tới đây. Tiêu Khinh liếc nhìn Trọng Sắt với ánh mắt trách móc, sống không còn gì luyến tiếc, cậu vùi đầu vào mặt, “Làm đi.”
Trọng Sắt cầm thuốc mỡ được bào chế từ Hỏa Linh Chi, điều khiến Tiêu Khinh bất ngờ là hắn thoa thuốc rất nhẹ nhàng, có lẽ là vì bị thương nhiều lần nên biết cách điều chỉnh sức mạnh.
Tiêu Khinh trúng hàn độc nên vết thương đau đớn buốt giá tận xương, sau khi thoa thuốc Hỏa Linh chi, cơn đau giảm đi nhiều, như có một dòng nước ấm chui vào cơ thể. Tiêu Khinh phát hiện trên tay của Trọng Sắt có ánh sáng lập lòe, vậy mà hắn vừa thoa thuốc vừa truyền linh lực vào.
Hình như hắn cũng chẳng đáng ghét cho lắm… Tiêu Khinh mơ màng nghĩ.
“Chuyện hôm qua, ta cảm ơn ngươi.” Trọng Sắt nói, “Nhưng ta có thể tránh được, ngươi đừng làm chuyện như vậy, rất ngu ngốc.”
Tiêu Khinh vùi đầu trong gối nằm mềm mại, cậu không phục mà than, “Ta có bảo vệ ngươi đâu, ngươi không thấy ta đẩy Thịnh Dương ra hả?”
“…”
Trọng Sắt đã thoa thuốc mỡ cho ba vết thương rồi, chẳng biết là vì mùi thơm trong phòng quá ngấy hay là tác dụng của Hỏa Linh Chi quá mạnh, Tiêu Khinh có cảm giác cơ thể dần trở nên khô nóng. Mặc dù cậu để trần nửa thân trên, gió mát ban đêm thổi vào phòng nhưng Tiêu Khinh vẫn cảm thấy nóng như trước.
Cậu nằm sấp trên giường, lăn lộn cựa quậy trong cơn thấp thỏm, thấy Trọng Sắt vẫn không định đi, cậu bèn quay đầu nhìn hắn, “Ngươi còn chuyện gì nữa sao?”
Trọng Sắt im lặng một lát rồi hỏi, “Ngươi biết bao nhiêu chuyện về ta?”
Tiêu Khinh bị hương thơm làm cho đầu óc mơ màng, người nóng ran, cậu nhìn đôi mắt màu tím kia rồi thớt ra, “Toàn bộ.”
Sắc mặt của Trọng Sắt càng có phần tăm tối, hắn túm cổ tay Tiêu Khinh, có hơi nguy hiểm, “Toàn bộ?”
Chẳng biết tại sao, có lẽ là do linh lực trong Hỏa Linh Chi quá mạnh, cộng thêm mùi thơm ngọt ngấy trong phòng, Trọng Sắt cũng cảm thấy người nóng lên.
Nhưng hắn không biết bên dưới của Tiêu Khinh đã ướt sũng.
Tiêu Khinh vẫn luôn tránh né một chuyện, chính cậu cũng chẳng biết tại sao một người qua đường giáp trong tiểu huyết võ hiệp huyền huyễn như mình, một người xuất hiện không được hai chương, miêu tả không tới ba nghìn chữ như cậu…
Lại là người song tính?
Thịnh Dương lắp bắp giải thích, “Ta thay thuốc.” Lúc này, bỗng nhiên nàng thấy hơi ngại, sợ bị Trọng Sắt hiểu lầm.
“Ngươi không tiện.” Trọng Sắt nói, “Để ta làm cho, ngươi đi nghỉ trước đi.”
“Được.” Thịnh Dương ngoan ngoãn nói, lúc ra ngoài còn đóng cửa giúp h.
Mùi hương ngọt ngào không còn nữa, Tiêu Khinh còn tưởng là Thịnh Dương sẽ thay thuốc cho mình, ai ngờ lại là một ma đầu tới đây. Tiêu Khinh liếc nhìn Trọng Sắt với ánh mắt trách móc, sống không còn gì luyến tiếc, cậu vùi đầu vào mặt, “Làm đi.”
Trọng Sắt cầm thuốc mỡ được bào chế từ Hỏa Linh Chi, điều khiến Tiêu Khinh bất ngờ là hắn thoa thuốc rất nhẹ nhàng, có lẽ là vì bị thương nhiều lần nên biết cách điều chỉnh sức mạnh.
Tiêu Khinh trúng hàn độc nên vết thương đau đớn buốt giá tận xương, sau khi thoa thuốc Hỏa Linh chi, cơn đau giảm đi nhiều, như có một dòng nước ấm chui vào cơ thể. Tiêu Khinh phát hiện trên tay của Trọng Sắt có ánh sáng lập lòe, vậy mà hắn vừa thoa thuốc vừa truyền linh lực vào.
Hình như hắn cũng chẳng đáng ghét cho lắm… Tiêu Khinh mơ màng nghĩ.
“Chuyện hôm qua, ta cảm ơn ngươi.” Trọng Sắt nói, “Nhưng ta có thể tránh được, ngươi đừng làm chuyện như vậy, rất ngu ngốc.”
Tiêu Khinh vùi đầu trong gối nằm mềm mại, cậu không phục mà than, “Ta có bảo vệ ngươi đâu, ngươi không thấy ta đẩy Thịnh Dương ra hả?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“…”
Trọng Sắt đã thoa thuốc mỡ cho ba vết thương rồi, chẳng biết là vì mùi thơm trong phòng quá ngấy hay là tác dụng của Hỏa Linh Chi quá mạnh, Tiêu Khinh có cảm giác cơ thể dần trở nên khô nóng. Mặc dù cậu để trần nửa thân trên, gió mát ban đêm thổi vào phòng nhưng Tiêu Khinh vẫn cảm thấy nóng như trước.
Cậu nằm sấp trên giường, lăn lộn cựa quậy trong cơn thấp thỏm, thấy Trọng Sắt vẫn không định đi, cậu bèn quay đầu nhìn hắn, “Ngươi còn chuyện gì nữa sao?”
Trọng Sắt im lặng một lát rồi hỏi, “Ngươi biết bao nhiêu chuyện về ta?”
Tiêu Khinh bị hương thơm làm cho đầu óc mơ màng, người nóng ran, cậu nhìn đôi mắt màu tím kia rồi thớt ra, “Toàn bộ.”
Sắc mặt của Trọng Sắt càng có phần tăm tối, hắn túm cổ tay Tiêu Khinh, có hơi nguy hiểm, “Toàn bộ?”
Chẳng biết tại sao, có lẽ là do linh lực trong Hỏa Linh Chi quá mạnh, cộng thêm mùi thơm ngọt ngấy trong phòng, Trọng Sắt cũng cảm thấy người nóng lên.
Nhưng hắn không biết bên dưới của Tiêu Khinh đã ướt sũng.
Tiêu Khinh vẫn luôn tránh né một chuyện, chính cậu cũng chẳng biết tại sao một người qua đường giáp trong tiểu huyết võ hiệp huyền huyễn như mình, một người xuất hiện không được hai chương, miêu tả không tới ba nghìn chữ như cậu…
Lại là người song tính?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro