Song Tu Mới Là Con Đường Thăng Cấp Chính Xác Nhất Trong Truyện Sảng Văn
Chương 33
Bất Như Xuy Cá Khẩu Tiếu
2024-09-04 00:04:50
Ai tới nói cho cậu biết tại sao giữa hai chân cậu còn có một cái miệng huyệt đi?
Giờ phút này, xuân tình tràn ra khỏi miệng huyệt, chất lỏng chảy ra thấm ướt một mảng vì Hỏa Linh Chi.
Tiêu Khinh bị Trọng Sắt năm cổ tay, cả người như muốn rơi khỏi giường, khi cậu nhìn đôi mắt màu tím kia, Tiêu Khinh lại nghĩ rằng cặp mắt này lạnh lùng như băng, chắc là môi cũng lạnh nhỉ? Nếu mình hôn lên thì có thể giảm bớt cơn nóng được không?
Nghĩ thế, cậu từ từ rướn người tới gần.
Trọng Sắt cứ tưởng là cậu định nói gì với mình, hắn không tránh né, cho tới khi người trước mắt từ từ tới gần, càng lúc càng gần, sau đó… cậu hôn lên môi mình.
Cái gì chứ, cũng nóng thôi.
Tiêu Khinh mơ màng nghĩ, bỗng nhiên bị Trọng Sắt buông ra, đẩy mạnh ra xa.
Bờ lưng bị thương va thẳng vào giường, cơn đau khiến cậu tỉnh táo hơn vài phần, cậu mới ý thức được mình vừa làm gì.
Làm gì đây?
Mẹ kiếp, đây là tiểu thuyết nghiêm túc mà, mình vừa làm gì thế này?
Mình bị bỏ thuốc à?
Hay là bị mê hoặc vì sắc đẹp của nam chính?
Chẳng lẽ sức hút của nam chính cũng có tác dụng với mình?
Cậu vội vàng giải thích, “Xin lỗi, ta… ta không cố ý.”
Nụ hôn khiến đầu óc Trọng Sắt cũng hoảng theo, hắn nghiến răng ken két, “Ngươi định làm gì?”
“Ta… chỉ là bị ma xui quỷ khiến…” Lời giải thích của Tiêu Khinh chẳng hề thuyết phục chút nào, cậu cố gắng vô ích, “Quá nóng.”
Cậu nhớ là nam chính còn thẳng hơn cả mình, mà còn ghét đàn ông.
“Đúng là rất nóng.” Trọng Sắt gằn từng chữ.
Quả thật là thế, thiếu niên mười tám tuổi, huyết khí phương cương, nụ hôn này khiến Trọng Sắt cảm giác được đũng quần đã thay đổi, cộng thêm một đống Hỏa Linh Chi trong phòng thúc đẩy nên hai người đều khó kìm nén.
Đúng là hắn rất ghét đàn ông, nhưng Tiêu Khinh cho hắn một cảm giác rất kì diệu, hệt như một người đột nhiên xuất hiện trên đời, người này có cùng nhịp thở với mình.
Mùi hương ngọt ngào phát ngấy được làn gió đưa tới, Tiêu Khinh chầm chậm ngồi dậy, nửa người trên trần trụi, ửng hồng vì cơn nóng. Cơ thể trở nên hồng hào, hai quả anh đào dựng thẳng lên trước lồng ngực bằng phẳng, hệt như hai nhụy hoa đỏ tươi đang nở rộ rực rỡ nhất, chờ người hái xuống.
Chẳng lẽ… Tiêu Khinh cũng như Liên Quyết, cậu giúp hắn là vì…
Ngay sau đó, Tiêu Khinh đã bị hắn đè lên giường, “Ngươi muốn làm gì?”
Vết thương bị đụng vào, Tiêu Khinh sợ hãi kêu lên, nhưng giọng cậu lại khàn khàn làm lòng người run rẩy, “A…”
Trọng Sắt tưởng cậu còn muốn dụ dỗ hắn, hắn lặp lại lần nữa, “Ngươi muốn cái gì hả?”
Tiêu Khinh đau đến mức không nói nên lời, cậu ấm ức vô cùng, “Ta muốn lật lại, vết thương đau quá hu hu…”
Giờ phút này, xuân tình tràn ra khỏi miệng huyệt, chất lỏng chảy ra thấm ướt một mảng vì Hỏa Linh Chi.
Tiêu Khinh bị Trọng Sắt năm cổ tay, cả người như muốn rơi khỏi giường, khi cậu nhìn đôi mắt màu tím kia, Tiêu Khinh lại nghĩ rằng cặp mắt này lạnh lùng như băng, chắc là môi cũng lạnh nhỉ? Nếu mình hôn lên thì có thể giảm bớt cơn nóng được không?
Nghĩ thế, cậu từ từ rướn người tới gần.
Trọng Sắt cứ tưởng là cậu định nói gì với mình, hắn không tránh né, cho tới khi người trước mắt từ từ tới gần, càng lúc càng gần, sau đó… cậu hôn lên môi mình.
Cái gì chứ, cũng nóng thôi.
Tiêu Khinh mơ màng nghĩ, bỗng nhiên bị Trọng Sắt buông ra, đẩy mạnh ra xa.
Bờ lưng bị thương va thẳng vào giường, cơn đau khiến cậu tỉnh táo hơn vài phần, cậu mới ý thức được mình vừa làm gì.
Làm gì đây?
Mẹ kiếp, đây là tiểu thuyết nghiêm túc mà, mình vừa làm gì thế này?
Mình bị bỏ thuốc à?
Hay là bị mê hoặc vì sắc đẹp của nam chính?
Chẳng lẽ sức hút của nam chính cũng có tác dụng với mình?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu vội vàng giải thích, “Xin lỗi, ta… ta không cố ý.”
Nụ hôn khiến đầu óc Trọng Sắt cũng hoảng theo, hắn nghiến răng ken két, “Ngươi định làm gì?”
“Ta… chỉ là bị ma xui quỷ khiến…” Lời giải thích của Tiêu Khinh chẳng hề thuyết phục chút nào, cậu cố gắng vô ích, “Quá nóng.”
Cậu nhớ là nam chính còn thẳng hơn cả mình, mà còn ghét đàn ông.
“Đúng là rất nóng.” Trọng Sắt gằn từng chữ.
Quả thật là thế, thiếu niên mười tám tuổi, huyết khí phương cương, nụ hôn này khiến Trọng Sắt cảm giác được đũng quần đã thay đổi, cộng thêm một đống Hỏa Linh Chi trong phòng thúc đẩy nên hai người đều khó kìm nén.
Đúng là hắn rất ghét đàn ông, nhưng Tiêu Khinh cho hắn một cảm giác rất kì diệu, hệt như một người đột nhiên xuất hiện trên đời, người này có cùng nhịp thở với mình.
Mùi hương ngọt ngào phát ngấy được làn gió đưa tới, Tiêu Khinh chầm chậm ngồi dậy, nửa người trên trần trụi, ửng hồng vì cơn nóng. Cơ thể trở nên hồng hào, hai quả anh đào dựng thẳng lên trước lồng ngực bằng phẳng, hệt như hai nhụy hoa đỏ tươi đang nở rộ rực rỡ nhất, chờ người hái xuống.
Chẳng lẽ… Tiêu Khinh cũng như Liên Quyết, cậu giúp hắn là vì…
Ngay sau đó, Tiêu Khinh đã bị hắn đè lên giường, “Ngươi muốn làm gì?”
Vết thương bị đụng vào, Tiêu Khinh sợ hãi kêu lên, nhưng giọng cậu lại khàn khàn làm lòng người run rẩy, “A…”
Trọng Sắt tưởng cậu còn muốn dụ dỗ hắn, hắn lặp lại lần nữa, “Ngươi muốn cái gì hả?”
Tiêu Khinh đau đến mức không nói nên lời, cậu ấm ức vô cùng, “Ta muốn lật lại, vết thương đau quá hu hu…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro