Song Tu Mới Là Con Đường Thăng Cấp Chính Xác Nhất Trong Truyện Sảng Văn
Chương 55
Bất Như Xuy Cá Khẩu Tiếu
2024-09-04 00:04:50
Tiêu Khinh không ý thức được một chuyện, cậu cứ cho rằng Trọng Sắt là nam chính u ám tàn nhẫn, ngộ sát Thịnh Dương trong [Phật Ma Thiêu Đốt Ta], nhưng bây giờ Thịnh Dương không chết, Trọng Sắt cũng chỉ là một thiếu niên có thiếu phú cao, có hơi tăm tối và đầy ngạo khí thôi.
Trọng Sắt cầm viên ngọc giữ ấm kia, hắn không cản Tiêu Khinh mặc áo khoác vào cho mình, hắn tủi thân chỉ trích cậu, “Ta vừa tới là ngươi đuổi ta đi.
Tiêu Khinh á khẩu, đúng là thế, nhưng cậu sợ mà!
Cậu không thể nói với Trọng Sắt là: ta đã xem kịch bản rồi, ngươi sẽ gặp rắn chín đầu, ta sợ nên muốn trốn chứ?
“Ta…” Tiêu Khinh vừa định giải thích, bỗng nhiên mặt đất dưới chân sụp đổ, đất đá bắn lên cao mười thước khiến tuyết bay đầy trời!
Trọng Sắt rút Cốt Nhẫn ra khỏi người, vẻ mặt lạnh lùng đầy sát khí, “Lùi ra sau lưng ta!”
Tiêu Khinh phát hiện một con rắn chín đầu màu xanh biếc chui ra khỏi nền tuyết, cậu vừa giẫm lên đầu nó, cậu sợ tới nỗi lùi về sau vài bước, làm rơi viên ngọc giữ ấm xuống đất khiến chúng rơi lộp bộp trên nền tuyết. Cậu không nhặt kịp, chỉ phải chạy ra nấp sau lưng Trọng Sắt.
Cậu biết ngay mà! Đi theo nam chính sẽ không có chuyện gì hay!
Con rắn chín đầu kia là linh thú thượng phẩm lục trọng, cơ thể có màu xanh sẫm, chỉ cần há mồm là tỏa ra mùi hôi tanh. Nó giận dữ gầm lên tạo ra gió bão ồ ạt, ập về phía bọn họ, dù Tiêu Khinh trốn sau lưng Trọng Sắt, cậu vẫn bị quật ngã.
Tiêu Khinh sống nhiều năm như thế, cộng thêm hơn hai mươi năm ở hiện đại, mặc dù không hạnh phúc là bao nhưng cậu không bị bệnh nặng, không gặp tai nạn gì lớn. Sau đó xuyên thư xong, cậu lại sống mười năm thuận buồm xuôi gió, được ăn ngon mặc đẹp, dần dần đã quên rằng đây là một thế giới võ hiệp huyền huyễn. Hẹn giờ, linh thú hung tàn hàng thật giá thật đã xuất hiện trước mặt cậu rồi…
Nói ra thì hơi mất mặt nhưng chân cậu hơi nhũn ra.
Tiêu Khinh, ngươi bình tĩnh lại nào, mặc dù thân thể của ngươi tầm thường nhưng tốt xấu gì thì ngươi cũng là cảnh ngũ trọng tuyệt hiếm có trong số các đệ tử!
Tiêu Khinh cố gắng bình tĩnh lại, cậu bối rối mò mẫm trên người mình, tốt xấu gì cậu cũng có thể rút Cốt Nhẫn ra khỏi người, không biết có giúp được gì không.
Ai ngờ Trọng Sắt lại ôm eo cậu, linh khí bao bọc bọn họ khiến bọn họ lơ lửng trên không trung rồi mới cùng đáp xuống. Hắn đưa Tiêu Khinh lên một chạc cây lớn, nói một câu, “Ngươi đừng để liên lụy tới ta.”
Sau đó, Trọng Sắt cầm Cốt Nhẫn nhảy xuống, Cốt Nhẫn vung lên khiến tuyết bay tứ tung, một mình hắn đối phó với con rắn chín đầu kia.
Tiêu Khinh: ?
Có cảm giác bị sỉ nhục.
Sau khi rời xa nguy hiểm, Tiêu Khinh cũng dần nhớ lại nội dung cốt truyện này. Thấy Trọng Sắt biến Cốt Nhẫn thành đao, liên tục lùi về sau dưới đòn tấn công mãnh liệt của rắn chín đầu, Trọng Sắt chém hụt vài đao, bỗng nhiên cậu nhớ ra một chuyện. Tiêu Khinh giữ lấy thân cây, kêu to về phía Trọng Sắt, “Chỉ có một đầu là thật!”
Trọng Sắt cầm viên ngọc giữ ấm kia, hắn không cản Tiêu Khinh mặc áo khoác vào cho mình, hắn tủi thân chỉ trích cậu, “Ta vừa tới là ngươi đuổi ta đi.
Tiêu Khinh á khẩu, đúng là thế, nhưng cậu sợ mà!
Cậu không thể nói với Trọng Sắt là: ta đã xem kịch bản rồi, ngươi sẽ gặp rắn chín đầu, ta sợ nên muốn trốn chứ?
“Ta…” Tiêu Khinh vừa định giải thích, bỗng nhiên mặt đất dưới chân sụp đổ, đất đá bắn lên cao mười thước khiến tuyết bay đầy trời!
Trọng Sắt rút Cốt Nhẫn ra khỏi người, vẻ mặt lạnh lùng đầy sát khí, “Lùi ra sau lưng ta!”
Tiêu Khinh phát hiện một con rắn chín đầu màu xanh biếc chui ra khỏi nền tuyết, cậu vừa giẫm lên đầu nó, cậu sợ tới nỗi lùi về sau vài bước, làm rơi viên ngọc giữ ấm xuống đất khiến chúng rơi lộp bộp trên nền tuyết. Cậu không nhặt kịp, chỉ phải chạy ra nấp sau lưng Trọng Sắt.
Cậu biết ngay mà! Đi theo nam chính sẽ không có chuyện gì hay!
Con rắn chín đầu kia là linh thú thượng phẩm lục trọng, cơ thể có màu xanh sẫm, chỉ cần há mồm là tỏa ra mùi hôi tanh. Nó giận dữ gầm lên tạo ra gió bão ồ ạt, ập về phía bọn họ, dù Tiêu Khinh trốn sau lưng Trọng Sắt, cậu vẫn bị quật ngã.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiêu Khinh sống nhiều năm như thế, cộng thêm hơn hai mươi năm ở hiện đại, mặc dù không hạnh phúc là bao nhưng cậu không bị bệnh nặng, không gặp tai nạn gì lớn. Sau đó xuyên thư xong, cậu lại sống mười năm thuận buồm xuôi gió, được ăn ngon mặc đẹp, dần dần đã quên rằng đây là một thế giới võ hiệp huyền huyễn. Hẹn giờ, linh thú hung tàn hàng thật giá thật đã xuất hiện trước mặt cậu rồi…
Nói ra thì hơi mất mặt nhưng chân cậu hơi nhũn ra.
Tiêu Khinh, ngươi bình tĩnh lại nào, mặc dù thân thể của ngươi tầm thường nhưng tốt xấu gì thì ngươi cũng là cảnh ngũ trọng tuyệt hiếm có trong số các đệ tử!
Tiêu Khinh cố gắng bình tĩnh lại, cậu bối rối mò mẫm trên người mình, tốt xấu gì cậu cũng có thể rút Cốt Nhẫn ra khỏi người, không biết có giúp được gì không.
Ai ngờ Trọng Sắt lại ôm eo cậu, linh khí bao bọc bọn họ khiến bọn họ lơ lửng trên không trung rồi mới cùng đáp xuống. Hắn đưa Tiêu Khinh lên một chạc cây lớn, nói một câu, “Ngươi đừng để liên lụy tới ta.”
Sau đó, Trọng Sắt cầm Cốt Nhẫn nhảy xuống, Cốt Nhẫn vung lên khiến tuyết bay tứ tung, một mình hắn đối phó với con rắn chín đầu kia.
Tiêu Khinh: ?
Có cảm giác bị sỉ nhục.
Sau khi rời xa nguy hiểm, Tiêu Khinh cũng dần nhớ lại nội dung cốt truyện này. Thấy Trọng Sắt biến Cốt Nhẫn thành đao, liên tục lùi về sau dưới đòn tấn công mãnh liệt của rắn chín đầu, Trọng Sắt chém hụt vài đao, bỗng nhiên cậu nhớ ra một chuyện. Tiêu Khinh giữ lấy thân cây, kêu to về phía Trọng Sắt, “Chỉ có một đầu là thật!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro