Song Tu Mới Là Con Đường Thăng Cấp Chính Xác Nhất Trong Truyện Sảng Văn
Chương 56
Bất Như Xuy Cá Khẩu Tiếu
2024-09-04 00:04:50
Cơ thể Trọng Sắt khựng lại, hắn lập tức tin những gì Tiêu Khinh nói mà không hề do dự, thanh đao lớn trong tay hóa thành chín phi kiếm, nhanh chóng đâm vào chín cái đầu rắn.
Chín cái đầu rắn cùng ngửa lên trời, giận dữ gầm rống, thân rắn chấn động kịch liệt, những cái đầu rắn như ảo ảnh tan nát.
Chỉ có một cái đầu rắn duy nhất còn lại, thấy đao sắp đâm vào đầu nó, Trọng Sắt thu hồi linh lực khiến chín phi kiếm nhập lại thành một, đâm thẳng vào đầu rắn.
Con rắn khổng lồ giãy giụa vùng vẫy không ngừng, lớp vảy cứng cáp và thân rắn to lớn liên tục cọ xát với mặt đất, quét khắp tất cả những cây cối xung quanh. Trọng Sắt dồn linh lực hai tay rót vào Cốt Nhẫn, hai tay hắn giữ chặt chuôi kiếm, hấp thu chút tu vi của con linh thú này một cách tham lam khi nó đang kéo dài hơi tàn.
Thân rắn màu xanh đậm kia dầm mất đi ánh sáng, ngay khi Trọng Sắt hấp thu hết tu vi, rút Cốt Nhẫn ra, thân rắn ngã ầm xuống bằng chút sức lực cuối cùng, đúng lúc đập phải thân cây mà Tiêu Khinh đang ngồi.
Trong phút chốc, thân cây rung động mãnh liệt, khiến Tiêu Khinh sợ tới mức ôm lấy thân cây, tuyết đọng nằm trên tán cây rơi ào ào xuống khắp cả người cậu.
Cậu ngồi trên chạc cây cao ít nhất bằng tám tầng lầu, tuyết đọng bên dưới không hề dày, nếu ngã xuống, có lẽ đủ để Tiêu Khinh xuyên vào một bộ tiểu thuyết khác. May mà đòn đánh cuối cùng của con rắn chỉ khiến thân cây chấn động mãnh liệt rồi thôi, gốc cây không bị bật gốc.
Tiêu Khinh vội vàng phủi tuyết trên người mình, cậu phát hiện Trọng Sắt còn đang đứng dưới tán cây, nhìn cậu bằng đôi mắt màu tím bình thản, Tiêu Khinh kêu to, “Trọng Sắt, ngươi đưa ta xuống đi!”
Trọng Sắt quay người lấy một cây Cốt Nhẫn trong đống tuyết rơi xuống, mặt Tiêu Khinh đỏ bừng lên. Hay quá, vừa rồi chấn động mãnh liệt, cậu không cầm chắc nên làm rơi cả Cốt Nhẫn của chính mình.
“Ngươi có biết sử dụng không?” Trọng Sắt lắc lắc Cốt Nhẫn của Tiêu Khinh, hắn mỉm cười, nụ cười này khiến gương mặt diễm lệ xinh đẹp của hắn càng làm lòng người say đắm, như nổi bật giữa nền tuyết trắng. Khi Tiêu Khinh cụp mắt nhìn hắn, cảm thấy chói mắt vì đôi mắt màu tím kia, “Chắc không phải ngươi rút Cốt Nhẫn ra vì giúp ta chứ?”
“Đúng thế!” Tiêu Khinh cảm thấy không có gì cần che lấp, thoải mái nói, “Ta muốn giúp ngươi mà! Ngươi quên rồi sao? Ta là một “ngươi” khác trên thế giới này, nếu ngươi chết thì ta phải làm sao đây?”
Trọng Sắt sửng sốt, rồi chợt hắn đỏ mặt.
Cuối cùng, Tiêu Khinh bò xuống xuống khỏi chạc cây bằng tất cả sức mình. Mà mà trước khi đám người Mạc Kỳ tới nơi, cậu đã cất Cốt Nhẫn của mình đi rồi.
Mạc Kỳ nhìn xung quanh, rất tò mò trước xác chết của con rắn chín đầu, “Nếu nuôi thêm mười năm, nó sẽ có thêm một cái đầu thật nữa, sao hai người may mắn giẫm lên cái đầu đang ngủ đông của nó vậy?”
Tiêu Khinh, “May mắn hả? Huynh nhìn ta này!”
Cậu cực kỳ thê thảm, quần áo bị nhánh cây cắt đứt vài đường.
Chín cái đầu rắn cùng ngửa lên trời, giận dữ gầm rống, thân rắn chấn động kịch liệt, những cái đầu rắn như ảo ảnh tan nát.
Chỉ có một cái đầu rắn duy nhất còn lại, thấy đao sắp đâm vào đầu nó, Trọng Sắt thu hồi linh lực khiến chín phi kiếm nhập lại thành một, đâm thẳng vào đầu rắn.
Con rắn khổng lồ giãy giụa vùng vẫy không ngừng, lớp vảy cứng cáp và thân rắn to lớn liên tục cọ xát với mặt đất, quét khắp tất cả những cây cối xung quanh. Trọng Sắt dồn linh lực hai tay rót vào Cốt Nhẫn, hai tay hắn giữ chặt chuôi kiếm, hấp thu chút tu vi của con linh thú này một cách tham lam khi nó đang kéo dài hơi tàn.
Thân rắn màu xanh đậm kia dầm mất đi ánh sáng, ngay khi Trọng Sắt hấp thu hết tu vi, rút Cốt Nhẫn ra, thân rắn ngã ầm xuống bằng chút sức lực cuối cùng, đúng lúc đập phải thân cây mà Tiêu Khinh đang ngồi.
Trong phút chốc, thân cây rung động mãnh liệt, khiến Tiêu Khinh sợ tới mức ôm lấy thân cây, tuyết đọng nằm trên tán cây rơi ào ào xuống khắp cả người cậu.
Cậu ngồi trên chạc cây cao ít nhất bằng tám tầng lầu, tuyết đọng bên dưới không hề dày, nếu ngã xuống, có lẽ đủ để Tiêu Khinh xuyên vào một bộ tiểu thuyết khác. May mà đòn đánh cuối cùng của con rắn chỉ khiến thân cây chấn động mãnh liệt rồi thôi, gốc cây không bị bật gốc.
Tiêu Khinh vội vàng phủi tuyết trên người mình, cậu phát hiện Trọng Sắt còn đang đứng dưới tán cây, nhìn cậu bằng đôi mắt màu tím bình thản, Tiêu Khinh kêu to, “Trọng Sắt, ngươi đưa ta xuống đi!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trọng Sắt quay người lấy một cây Cốt Nhẫn trong đống tuyết rơi xuống, mặt Tiêu Khinh đỏ bừng lên. Hay quá, vừa rồi chấn động mãnh liệt, cậu không cầm chắc nên làm rơi cả Cốt Nhẫn của chính mình.
“Ngươi có biết sử dụng không?” Trọng Sắt lắc lắc Cốt Nhẫn của Tiêu Khinh, hắn mỉm cười, nụ cười này khiến gương mặt diễm lệ xinh đẹp của hắn càng làm lòng người say đắm, như nổi bật giữa nền tuyết trắng. Khi Tiêu Khinh cụp mắt nhìn hắn, cảm thấy chói mắt vì đôi mắt màu tím kia, “Chắc không phải ngươi rút Cốt Nhẫn ra vì giúp ta chứ?”
“Đúng thế!” Tiêu Khinh cảm thấy không có gì cần che lấp, thoải mái nói, “Ta muốn giúp ngươi mà! Ngươi quên rồi sao? Ta là một “ngươi” khác trên thế giới này, nếu ngươi chết thì ta phải làm sao đây?”
Trọng Sắt sửng sốt, rồi chợt hắn đỏ mặt.
Cuối cùng, Tiêu Khinh bò xuống xuống khỏi chạc cây bằng tất cả sức mình. Mà mà trước khi đám người Mạc Kỳ tới nơi, cậu đã cất Cốt Nhẫn của mình đi rồi.
Mạc Kỳ nhìn xung quanh, rất tò mò trước xác chết của con rắn chín đầu, “Nếu nuôi thêm mười năm, nó sẽ có thêm một cái đầu thật nữa, sao hai người may mắn giẫm lên cái đầu đang ngủ đông của nó vậy?”
Tiêu Khinh, “May mắn hả? Huynh nhìn ta này!”
Cậu cực kỳ thê thảm, quần áo bị nhánh cây cắt đứt vài đường.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro