Song Tu Mới Là Con Đường Thăng Cấp Chính Xác Nhất Trong Truyện Sảng Văn
Chương 58
Bất Như Xuy Cá Khẩu Tiếu
2024-09-04 00:04:50
“À…” Tiêu Khinh bác sĩ bóng tối bừa, “Ta đoán.”
“Ồ.” Trọng Sắt không hỏi nữa.
Chỉ còn có ba viên ngọc giữ ấm nằm trong quần áo của Tiêu Khinh sau khi bảy viên còn lại đã rơi mất, mỗi tay cậu cầu một cái, nhét cái cuối cùng vào ngực áo. Càng đi sâu vào rừng Cực Cảnh thì sẽ càng thấy lạnh.
Sau khi rắn chín đầu bị hút hết linh lực, nó phân hủy cực nhanh, cho dù trong thời gian lạnh lẽo như thế thì mùi hôi kia cũng khiến người ta không thể ở gần xác chết lâu được. Tiêu Khinh hơi hối hận, nếu biết thế thì cậu sẽ nhịn mùi hôi để tìm ngọc giữ ấm.
Cậu hít cái mũi bị đông cứng ngắc.
Bỗng nhiên Trọng Sắt giơ tay ra, một viên ngọc giữ ấm phát ra ánh sáng đỏ nằm trong lòng bàn tay hắn, đó là ngọc giữ ấm mà cậu vừa đưa cho hắn. Trọng Sắt lẳng lặng đưa choc ậu, tay còn lại cũng đang cầm một viên ngọc giữ ấm.
Người này nhặt lên từ khi nào thế?
Tiêu Khinh nhận lấy viên ngọc, cậu nhét nó vào ngực áo, hình như là nhờ có linh lực của Trọng Sắt nên viên ngọc này ấm hơn ba viên còn lại.
Cậu đưa ba viên ngọc trên người mình, nheo mắt ra hiệu cho hắn rót linh lực vào.
Trọng Sắt cũng chẳng nói gì thêm, hắn ngoan ngoãn cầm lấy những viên ngọc này rồi sưởi ấm chúng, trông hắn có hơi sầu, “Ta chỉ nhặt được một viên.”
“Không sao.” Tiêu Khinh đã cảm thấy ấm hơn nhiều.
Trọng Sắt lại hỏi, “Ngươi cũng đã là cảnh ngũ trọng tuyệt rồi, sao lại không dùng linh lực?”
Tiêu Khinh cũng biết muốn lý do vì đâu.
Thật ra cậu cũng biết chút chút, ví dụ như trước đó, cậu giúp Mạc Kỳ giữ tách trà, nhưng nếu nhiều hơn nữa thì cậu không biết. Có lẽ là vì chưa từng được học hành chính thống.
Hơn nữa, cũng chỉ có một mình Trọng Sắt nhìn ra được cảnh giới của mình, những người khác không thể phát hiện ra.
Tiêu Khinh ho khan, “Ta biết.”
Dứt lời, cậu ngoắc ngón tay, linh lực mong manh cuộn một nắm tuyết dưới đất lên, định đập vào người tới, nhưng khi nó bay tới nơi gần mặt Trọng Sắt ba thước, tuyết bị đánh tan, mà Trọng Sắt còn chưa nhúc nhích một chút nào.
Tẻ nhạt.
Bọn họ lại đốt củi, thắp lửa, Trình Lễ kiên nhẫn nướng số lương khô mà mình mang theo. Thấy Mạc Kỳ và Bạch Mộ Mộ lại cãi nhau, trên gương mặt ôn hòa chỉ có vẻ bất lực.
“Huynh lại nói ta béo à?”
“Muội mà không béo sao? Trên đường đi, ai là người muốn ngự phiến phi hành, ai ngờ lại làm nát cả quạt chứ?” Mạc Kỳ dựa vào thân cây, y nói, “Muội có dám lấy cây quạt rụng lông kia ra cho ta xem nữa không?”
Bạch Mộ Mộ đỏ mặt, cuối cùng nàng ta đứng lên chỉ vào mặt Mạc Kỳ, kêu to, “Huynh! Ta sẽ không gả cho huynh đâu!”
Mạc Kỳ kinh ngạc, y lắp bắp, “Hả… cái gì? Ai nói ta muốn kết hôn với muội?”
“Mẹ của huynh tới tìm cha ta nói chuyện này!”
“Không thể nào!” Mạc Kỳ nói chắc như đinh đóng cột, “Bọn họ không hề thương lượng với ta về chuyện này!”
“Nói cho cùng thì ta cũng sẽ không gả cho huynh đâu!” Bạch Mộ Mộ chà chân, “Tên sư huynh chết tiệt này! Đồ xấu xí! Mạc Kỳ là heo!”
“Ồ.” Trọng Sắt không hỏi nữa.
Chỉ còn có ba viên ngọc giữ ấm nằm trong quần áo của Tiêu Khinh sau khi bảy viên còn lại đã rơi mất, mỗi tay cậu cầu một cái, nhét cái cuối cùng vào ngực áo. Càng đi sâu vào rừng Cực Cảnh thì sẽ càng thấy lạnh.
Sau khi rắn chín đầu bị hút hết linh lực, nó phân hủy cực nhanh, cho dù trong thời gian lạnh lẽo như thế thì mùi hôi kia cũng khiến người ta không thể ở gần xác chết lâu được. Tiêu Khinh hơi hối hận, nếu biết thế thì cậu sẽ nhịn mùi hôi để tìm ngọc giữ ấm.
Cậu hít cái mũi bị đông cứng ngắc.
Bỗng nhiên Trọng Sắt giơ tay ra, một viên ngọc giữ ấm phát ra ánh sáng đỏ nằm trong lòng bàn tay hắn, đó là ngọc giữ ấm mà cậu vừa đưa cho hắn. Trọng Sắt lẳng lặng đưa choc ậu, tay còn lại cũng đang cầm một viên ngọc giữ ấm.
Người này nhặt lên từ khi nào thế?
Tiêu Khinh nhận lấy viên ngọc, cậu nhét nó vào ngực áo, hình như là nhờ có linh lực của Trọng Sắt nên viên ngọc này ấm hơn ba viên còn lại.
Cậu đưa ba viên ngọc trên người mình, nheo mắt ra hiệu cho hắn rót linh lực vào.
Trọng Sắt cũng chẳng nói gì thêm, hắn ngoan ngoãn cầm lấy những viên ngọc này rồi sưởi ấm chúng, trông hắn có hơi sầu, “Ta chỉ nhặt được một viên.”
“Không sao.” Tiêu Khinh đã cảm thấy ấm hơn nhiều.
Trọng Sắt lại hỏi, “Ngươi cũng đã là cảnh ngũ trọng tuyệt rồi, sao lại không dùng linh lực?”
Tiêu Khinh cũng biết muốn lý do vì đâu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thật ra cậu cũng biết chút chút, ví dụ như trước đó, cậu giúp Mạc Kỳ giữ tách trà, nhưng nếu nhiều hơn nữa thì cậu không biết. Có lẽ là vì chưa từng được học hành chính thống.
Hơn nữa, cũng chỉ có một mình Trọng Sắt nhìn ra được cảnh giới của mình, những người khác không thể phát hiện ra.
Tiêu Khinh ho khan, “Ta biết.”
Dứt lời, cậu ngoắc ngón tay, linh lực mong manh cuộn một nắm tuyết dưới đất lên, định đập vào người tới, nhưng khi nó bay tới nơi gần mặt Trọng Sắt ba thước, tuyết bị đánh tan, mà Trọng Sắt còn chưa nhúc nhích một chút nào.
Tẻ nhạt.
Bọn họ lại đốt củi, thắp lửa, Trình Lễ kiên nhẫn nướng số lương khô mà mình mang theo. Thấy Mạc Kỳ và Bạch Mộ Mộ lại cãi nhau, trên gương mặt ôn hòa chỉ có vẻ bất lực.
“Huynh lại nói ta béo à?”
“Muội mà không béo sao? Trên đường đi, ai là người muốn ngự phiến phi hành, ai ngờ lại làm nát cả quạt chứ?” Mạc Kỳ dựa vào thân cây, y nói, “Muội có dám lấy cây quạt rụng lông kia ra cho ta xem nữa không?”
Bạch Mộ Mộ đỏ mặt, cuối cùng nàng ta đứng lên chỉ vào mặt Mạc Kỳ, kêu to, “Huynh! Ta sẽ không gả cho huynh đâu!”
Mạc Kỳ kinh ngạc, y lắp bắp, “Hả… cái gì? Ai nói ta muốn kết hôn với muội?”
“Mẹ của huynh tới tìm cha ta nói chuyện này!”
“Không thể nào!” Mạc Kỳ nói chắc như đinh đóng cột, “Bọn họ không hề thương lượng với ta về chuyện này!”
“Nói cho cùng thì ta cũng sẽ không gả cho huynh đâu!” Bạch Mộ Mộ chà chân, “Tên sư huynh chết tiệt này! Đồ xấu xí! Mạc Kỳ là heo!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro