Song Tu Mới Là Con Đường Thăng Cấp Chính Xác Nhất Trong Truyện Sảng Văn
Chương 59
Bất Như Xuy Cá Khẩu Tiếu
2024-09-04 00:04:50
Mạc Kỳ mỉa mai đáp trả, “Ta có sống cả đời với Tiêu Khinh cũng sẽ không cưới muội đâu!”
Tiêu Khinh có cảm giác mình như con chó ven đường bị đá trúng.
“Đừng ngộ thương tới ta được không? Ở đây còn có một thiếu nam vừa bị từ hôn, cõi lòng tan nát đây.” Tiêu Khinh nhún vai, cậu đổi chủ đề, “Hay là ngươi ở với Lục sư đệ đi, Lục sư đệ vừa thanh tú, vừa tốt bụng, còn biết nấu ăn… à thôi bỏ đi, người ta đâu có để ý tới huynh.”
Trình Lễ rất dễ tính, hắn ta mỉm cười xua tay, “Hai người đàn ông thì làm sao có thể ở cùng nhau chứ?”
“Được chứ.” Tiêu Khinh vô thức nói.
Sau đó, cậu có cảm giác bốn người ở đây đều im lặng.
Tiêu Khinh: hả? Mình vừa nói gì thế?
Tiêu Khinh ôm tư tưởng thoáng ở thời hiện đại, cậu nói ra theo bản năng, nhưng ở đại lục Hoang Ngục, một nơi có thể coi là chốn của trai thẳng… là một quả bom giật gân.
Ngay cả Mạc Kỳ cũng ngơ ngác, “Hả?”
Tiêu Khinh đảo mắt, “Vừa rồi có ai đang nói chuyện à?”
“Hả?” Bạch Mộ Mộ như phát hiện ra đại lục mới, “Trọng Sắt, tai ngươi đỏ vậy?”
Trọng Sắt lẳng lặng kéo cái mũ lông chồn sau gáy lên, che vành tai đỏ ửng nóng rực của hắn, “Rất lạnh.”
Hắn không dám nhìn Tiêu Khinh, rõ ràng những gì Tiêu Khinh vừa nói là nói với hắn.
…
[Phật Ma Thiêu Đốt Ta] chương hai mươi tám.
Một mình Trọng Sắt ngồi bên cạnh thi thể con rắn chín đầu, hắn hoàn toàn miễn dịch trước mùi hương tanh hôi này, đến đêm, nếu ngủ cạnh thi thể linh thú cũng sẽ tránh đi nhiều phiền phức không đáng có.
Mặc dù không có linh lực nhưng thi thể này vẫn có thể uy hiếp vài linh thú đi săn đêm.
Đêm dài vắng lặng, không còn Thịnh Dương bên cạnh khiến hắn thấy hơi quạnh quẽ. Mặc dù không thể dẫn nàng theo trên con đường tới Côn Lôn, nhưng nàng ở cạnh hắn hay là đã mất cũng có khác biệt khá lớn.
Hắn sẽ không còn gặp lại cô gái kia được nữa.
Nỗi đau thương lại dâng trào trong cõi lòng lạnh lẽo như băng của Trọng Sắt.
Hắn tìm một chỗ tuyết sạch rồi ngồi xuống, linh lực cảnh lục trọng diệu chạy dọc trong người hắn, hắn không chỉ không thấy lạnh mà còn thấy nóng.
Hắn lấy một đóa hoa nhỏ mình mang theo, đó là đóa hoa còn dính vết máu khô mà hắn lấy xuống từ trên tóc nàng trong cái ngày hắn mai táng nàng.
Tất nhiên, Trọng Sắt biết cái chết của Thịnh Dương không liên quan tới Liên Quyết, Thịnh Dương bị hắn giết.
Nhưng có lẽ là vì ích kỉ nên Trọng Sắt đổ hết trách nhiệm lên người Liên Quyết, như thể sau khi giết Liên Quyết xong, hắn cũng không muốn để gã yên, thì Thịnh Dương có thể nhắm mắt nơi chín suối.
Hắn hờ hững cất hoa đi, sát khí chợt bùng lên trong đôi mắt màu tím, hắn nhìn thẳng về phía rừng sâu.
Sau khi hắn đột phá lên cảnh lục trọng diệu, hắn có thể cảm giác được có người âm thầm quan sát mình. Ban ngày, hắn không để ý, ban đêm…
Một cái chân trắng nõn mịn màng bước ra từ bóng tối, một lớp băng da quấn quanh giữa chân, khiến cái đùi cân đối của nàng ta bị ấn vào, để lại dấu hằn. Nàng ta đi một đôi giày bó, làm cho cơ thể trông càng cao gầy gợi cảm. Vóc dáng nóng bỏng, mặc áo đỏ rực, bộ ngực quyến rũ trắng tuyết như lắc lư giữa gió lạnh thấu xương, còn có một chiếc đàn sắt ở sau lưng – là Lăng Thư Ca.
Tiêu Khinh có cảm giác mình như con chó ven đường bị đá trúng.
“Đừng ngộ thương tới ta được không? Ở đây còn có một thiếu nam vừa bị từ hôn, cõi lòng tan nát đây.” Tiêu Khinh nhún vai, cậu đổi chủ đề, “Hay là ngươi ở với Lục sư đệ đi, Lục sư đệ vừa thanh tú, vừa tốt bụng, còn biết nấu ăn… à thôi bỏ đi, người ta đâu có để ý tới huynh.”
Trình Lễ rất dễ tính, hắn ta mỉm cười xua tay, “Hai người đàn ông thì làm sao có thể ở cùng nhau chứ?”
“Được chứ.” Tiêu Khinh vô thức nói.
Sau đó, cậu có cảm giác bốn người ở đây đều im lặng.
Tiêu Khinh: hả? Mình vừa nói gì thế?
Tiêu Khinh ôm tư tưởng thoáng ở thời hiện đại, cậu nói ra theo bản năng, nhưng ở đại lục Hoang Ngục, một nơi có thể coi là chốn của trai thẳng… là một quả bom giật gân.
Ngay cả Mạc Kỳ cũng ngơ ngác, “Hả?”
Tiêu Khinh đảo mắt, “Vừa rồi có ai đang nói chuyện à?”
“Hả?” Bạch Mộ Mộ như phát hiện ra đại lục mới, “Trọng Sắt, tai ngươi đỏ vậy?”
Trọng Sắt lẳng lặng kéo cái mũ lông chồn sau gáy lên, che vành tai đỏ ửng nóng rực của hắn, “Rất lạnh.”
Hắn không dám nhìn Tiêu Khinh, rõ ràng những gì Tiêu Khinh vừa nói là nói với hắn.
…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[Phật Ma Thiêu Đốt Ta] chương hai mươi tám.
Một mình Trọng Sắt ngồi bên cạnh thi thể con rắn chín đầu, hắn hoàn toàn miễn dịch trước mùi hương tanh hôi này, đến đêm, nếu ngủ cạnh thi thể linh thú cũng sẽ tránh đi nhiều phiền phức không đáng có.
Mặc dù không có linh lực nhưng thi thể này vẫn có thể uy hiếp vài linh thú đi săn đêm.
Đêm dài vắng lặng, không còn Thịnh Dương bên cạnh khiến hắn thấy hơi quạnh quẽ. Mặc dù không thể dẫn nàng theo trên con đường tới Côn Lôn, nhưng nàng ở cạnh hắn hay là đã mất cũng có khác biệt khá lớn.
Hắn sẽ không còn gặp lại cô gái kia được nữa.
Nỗi đau thương lại dâng trào trong cõi lòng lạnh lẽo như băng của Trọng Sắt.
Hắn tìm một chỗ tuyết sạch rồi ngồi xuống, linh lực cảnh lục trọng diệu chạy dọc trong người hắn, hắn không chỉ không thấy lạnh mà còn thấy nóng.
Hắn lấy một đóa hoa nhỏ mình mang theo, đó là đóa hoa còn dính vết máu khô mà hắn lấy xuống từ trên tóc nàng trong cái ngày hắn mai táng nàng.
Tất nhiên, Trọng Sắt biết cái chết của Thịnh Dương không liên quan tới Liên Quyết, Thịnh Dương bị hắn giết.
Nhưng có lẽ là vì ích kỉ nên Trọng Sắt đổ hết trách nhiệm lên người Liên Quyết, như thể sau khi giết Liên Quyết xong, hắn cũng không muốn để gã yên, thì Thịnh Dương có thể nhắm mắt nơi chín suối.
Hắn hờ hững cất hoa đi, sát khí chợt bùng lên trong đôi mắt màu tím, hắn nhìn thẳng về phía rừng sâu.
Sau khi hắn đột phá lên cảnh lục trọng diệu, hắn có thể cảm giác được có người âm thầm quan sát mình. Ban ngày, hắn không để ý, ban đêm…
Một cái chân trắng nõn mịn màng bước ra từ bóng tối, một lớp băng da quấn quanh giữa chân, khiến cái đùi cân đối của nàng ta bị ấn vào, để lại dấu hằn. Nàng ta đi một đôi giày bó, làm cho cơ thể trông càng cao gầy gợi cảm. Vóc dáng nóng bỏng, mặc áo đỏ rực, bộ ngực quyến rũ trắng tuyết như lắc lư giữa gió lạnh thấu xương, còn có một chiếc đàn sắt ở sau lưng – là Lăng Thư Ca.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro