Ảo mộng
2024-11-05 09:34:16
Hoài Phong cảm thấy như thời gian ngừng lại khi Khương Vĩ bước vào phòng. Nỗi hoang mang và mong đợi trong lòng anh trào dâng. Ánh mắt của cậu như lướt qua anh, và không khí nặng nề khiến anh khó thở.
“Cậu... là Khương Vĩ, đúng không?” Hoài Phong hỏi, giọng lạc đi.
Khương Vĩ gật đầu, nhưng sự bình tĩnh của cậu làm Hoài Phong thêm phần hoang mang:
“Tôi đã đến đây như anh yêu cầu.”
“Cậu biết tôi đang ở đây vì lý do gì không?” Hoài Phong hỏi, cảm xúc của anh dâng trào: “Tại sao cậu lại biến mất? Tại sao không ai trong bệnh viện biết cậu là ai?”
Khương Vĩ im lặng một lúc, như thể đang cân nhắc từng : “Có những điều mà anh chưa hiểu về tôi... và cả bản thân anh.”
“Ý cậu là sao?” Hoài Phong cảm thấy cơn tức giận bắt đầu len lỏi. “Tôi đã trải qua rất nhiều để tìm cậu. Tất cả những gì tôi cần là một lời giải thích.”
Khương Vĩ nhắm mắt, như thể đang tìm kiếm lời nói trong những kỷ niệm xa xôi:
“Tôi là một phần của ký ức, một ảo ảnh mà anh đã tạo ra để đối phó với những nỗi đau trong quá khứ. Những gì chúng ta đã trải qua có thể là thật, nhưng tôi không tồn tại theo cách mà anh nghĩ, tôi đang tồn tại trước mặt anh nhưng không có nghĩa là tôi đang có thật! "
Hoài Phong cảm thấy như bị tát vào mặt:
“Không! Cậu không thể nói như vậy! Tôi đã sống trong ký ức của cậu, cậu đã cứu tôi khi tôi cần nhất!”
“Tôi không phải là người hùng" Khương Vĩ nói, ánh mắt của cậu trĩu nặng.
“Tôi chỉ là một bóng hình. Những điều cậu cảm thấy với tôi là sự phản chiếu của những gì cậu khao khát.”
“Vậy nếu cậu không có thật, tất cả những gì tôi đã trải qua là gì?” Hoài Phong nói, giọng nghẹn lại.
Khương Vĩ tiến lại gần, ánh mắt kiên định:
“Anh cần phải đối diện với chính mình. Đừng để nỗi sợ và sự mất mát dẫn dắt cuộc sống của anh nữa.”
“Nhưng tôi không thể” Hoài Phong thốt lên, lòng tràn ngập tuyệt vọng. “Cậu là lý do tôi tìm thấy ánh sáng trong bóng tối.”
“Và bây giờ, cậu cần phải tìm ánh sáng bên trong chính mình" Khương Vĩ nói, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy sức mạnh. “Hãy để tôi đi, và cậu sẽ tìm thấy con đường của mình.”
Hoài Phong đứng lặng, tâm trí hỗn loạn giữa nỗi sợ và quyết tâm.
“Tôi không thể mất cậu một lần nữa! Lúc đó tôi thật sự đã sai rồi mà! Tôi không biết bất cứ điều gì về cậu mà lại còn giở trò trêu đùa như vậy... Tôi thật sự đã sai rồi mà" Ánh mắt Hoài Phong như đẫm lệ.
" Tôi xin lỗi!! Tôi sai rồi... Làm ơn hãy nói với tôi là cậu thật sự tồn tại đi. Làm ơn mà!! Cậu thật sự có thật. Khương Vĩ... Khương Vĩ...Lục Khương Vĩ!!!"
Khương Vĩ nhìn anh một cách chân thành: “Cậu sẽ không mất tôi. Tôi sẽ luôn ở đó, trong những ký ức tốt đẹp của cậu.”
Hoài Phong chợt mở mắt, một cơn choáng váng ập đến. Anh thở hổn hển, lòng vẫn nặng trĩu vì cuộc trò chuyện vừa rồi. Ánh sáng mờ ảo của căn phòng xung quanh khiến anh nhíu mắt, cố gắng định hình thực tại.
“Đây không phải là giấc mơ…” Anh tự nhủ, nhưng nỗi hoang mang vẫn tràn ngập tâm trí. Hình ảnh của Khương Vĩ như vẫn còn đọng lại trong không gian, từng lời nói của cậu vang vọng như một lời nguyền ám ảnh.
“Cậu ấy… không phải ảo ảnh" Hoài Phong thì thầm, nhưng câu nói lại vang lên vô nghĩa trong không gian tĩnh lặng. Anh ngồi dậy, cảm giác như mình đang rơi vào một vòng xoáy không lối thoát. Mồ hôi lạnh toát trên trán, anh tìm kiếm bóng dáng quen thuộc nhưng chỉ thấy sự trống trải xung quanh.
Lòng anh quặn thắt, dường như có một phần của mình đã mất đi:
“Làm ơn… đừng để điều đó là sự thật.” Những giọt nước mắt chực trào, nhưng anh gạt đi, cố giữ lại sự bình tĩnh: “Đó chỉ là một giấc mơ. Một giấc mơ tồi tệ.”
Nhưng khung cảnh vẫn không thay đổi. Căn phòng giam giữ, những bức tường lạnh lẽo, và nỗi cô đơn đè nặng lên tâm hồn anh. Hoài Phong tự hỏi: “Nếu Khương Vĩ thật sự không tồn tại, thì tất cả những gì tôi đã cảm nhận… là gì?”
Những suy nghĩ dồn dập khiến anh choáng váng. Rốt cuộc, liệu mình có thể sống tiếp mà không có cậu ấy? Một cơn sóng tê tái ập đến, và anh ngã người ra sau, chạm vào bức tường lạnh ngắt. Cảm giác lạnh lẽo như xâm chiếm trái tim anh.
Cuối cùng, anh lấy lại hơi thở, đứng dậy, quyết tâm phải tìm ra sự thật: “Nếu cậu ấy không tồn tại, tôi sẽ làm gì?” Anh thầm hỏi. Nhưng trong sâu thẳm, anh biết rằng mình không thể để nỗi sợ đánh bại.
“Phải tìm ra lý do…” Hoài Phong thốt lên, và một ánh sáng le lói trong tâm trí anh. “Tôi sẽ không để ký ức của Khương Vĩ biến mất. Tôi sẽ không để cậu ấy chỉ còn là một giấc mơ.”
__Bên phía Khương Vĩ__
Cả tiệm bánh chìm trong không gian yên ả, mùi ngọt ngào của bột mì và bánh nướng lơ lửng trong không khí. Khương Vĩ lặng lẽ làm việc sau quầy, bàn tay thuần thục nhào bột mà đôi mắt trầm tư như đang trôi về một nơi xa xôi. Giữa sự bận rộn thường ngày, đôi lúc cậu tự hỏi, cuộc sống như thế này có thể tiếp diễn mãi không?
Bỗng một bàn tay nhẹ chạm lên vai Khương Vĩ, kéo cậu khỏi dòng suy nghĩ.
“Hù! Anh hết hồn chưa?” Giọng Khánh An trong trẻo vang lên, kèm theo nụ cười tinh nghịch như thường lệ.
Khương Vĩ khẽ nhíu mày nhưng ánh mắt lại mềm mại, một sự mệt mỏi lặng lẽ thoáng qua. "Lớn rồi mà còn thích dọa người khác như con nít. Hôm nay không đi làm sao?" Cậu hỏi, giọng điềm tĩnh nhưng đầy sự quan tâm không nói thành lời.
"Chủ nhật mà, em được nghỉ. Em đến phụ mẹ với anh nè!" Khánh An cười tươi, đôi mắt sáng rực, tràn đầy niềm tự hào khi được ở gần anh.
Khương Vĩ thở dài, cái thở như chứa đựng cả một biển trời bất lực trước sự hồn nhiên của cậu bé. "Rồi rồi, Khánh An của nhà mình giỏi lắm. Nhưng em ra ngoài đón khách đi, anh còn nhiều việc phải làm."
Khánh An chưa kịp đáp lại thì tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt ngang cuộc trò chuyện. Khương Vĩ dừng tay, đôi mắt thoáng chút lo lắng khi nhìn vào màn hình, số điện thoại lạ hiện lên khiến cậu nhíu mày.
Cậu nhấc máy, giọng điệu cẩn trọng: "Alo, tôi là Khương Vĩ. Cho hỏi ai ở đầu dây?"
"Chúng tôi là cảnh sát khu vực Dương Luyên. Hiện tại người tên Trương Hoài Phong đang bị tạm giữ tại đây và cần người bảo lãnh. Anh ta cho số của cậu, nói cậu là người liên hệ."
Trái tim Khương Vĩ như bị thắt lại. Hoài Phong? Tại sao anh ta lại ở đồn cảnh sát? Cậu vừa mới nghe tin anh ấy đang dưỡng thương ở bệnh viện, sao bây giờ lại gặp rắc rối như thế này?
"Sao anh ta lại ở đó? Anh ấy không phải đang nằm viện dưỡng thương à?" Khương Vĩ hỏi, giọng điệu bất giác trầm xuống, sự hoang mang hiện rõ trong từng lời nói.
"Anh ta đã gây náo loạn ở bệnh viện và tấn công một nhân viên cảnh sát khi đang làm nhiệm vụ," giọng người bên kia dứt khoát, không để lại chút chỗ cho nghi ngờ.
Sự tức giận trào dâng trong lòng Khương Vĩ. Cậu nắm chặt tay đến nỗi những khớp ngón tay trắng bệch. "Tên điên đó... lúc nào cũng mang phiền phức đến cho mình." Cậu thầm nghĩ, từng cơ mặt căng lên vì giận dữ.
Nhưng rồi Khương Vĩ chỉ có thể bật ra một nụ cười cay đắng, kìm nén cảm xúc đang bùng nổ. "Được rồi, tôi sẽ đến đó ngay." Giọng cậu bình tĩnh trở lại, dù trong lòng như đang bão giông.
Cúp máy, Khánh An đứng bên cạnh, ánh mắt đầy lo lắng. "Anh sao vậy? Anh không khỏe à? Ai gọi cho anh thế?" Khánh An hỏi, đôi mắt sáng rực thường ngày giờ tràn đầy sự quan tâm.
Khương Vĩ lắc đầu, giấu đi vẻ mệt mỏi. "Không có gì. Anh chỉ có việc gấp phải giải quyết. Nay cho anh xin nghỉ một ngày nhé, ngày mai anh sẽ làm bù."
Vừa nói, Khương Vĩ vừa nhanh chóng đeo chiếc balo quai chéo lên vai, vội vàng rời khỏi tiệm bánh, để lại Khánh An đứng nhìn theo, lòng đầy thắc mắc nhưng không biết phải hỏi gì thêm.
“Cậu... là Khương Vĩ, đúng không?” Hoài Phong hỏi, giọng lạc đi.
Khương Vĩ gật đầu, nhưng sự bình tĩnh của cậu làm Hoài Phong thêm phần hoang mang:
“Tôi đã đến đây như anh yêu cầu.”
“Cậu biết tôi đang ở đây vì lý do gì không?” Hoài Phong hỏi, cảm xúc của anh dâng trào: “Tại sao cậu lại biến mất? Tại sao không ai trong bệnh viện biết cậu là ai?”
Khương Vĩ im lặng một lúc, như thể đang cân nhắc từng : “Có những điều mà anh chưa hiểu về tôi... và cả bản thân anh.”
“Ý cậu là sao?” Hoài Phong cảm thấy cơn tức giận bắt đầu len lỏi. “Tôi đã trải qua rất nhiều để tìm cậu. Tất cả những gì tôi cần là một lời giải thích.”
Khương Vĩ nhắm mắt, như thể đang tìm kiếm lời nói trong những kỷ niệm xa xôi:
“Tôi là một phần của ký ức, một ảo ảnh mà anh đã tạo ra để đối phó với những nỗi đau trong quá khứ. Những gì chúng ta đã trải qua có thể là thật, nhưng tôi không tồn tại theo cách mà anh nghĩ, tôi đang tồn tại trước mặt anh nhưng không có nghĩa là tôi đang có thật! "
Hoài Phong cảm thấy như bị tát vào mặt:
“Không! Cậu không thể nói như vậy! Tôi đã sống trong ký ức của cậu, cậu đã cứu tôi khi tôi cần nhất!”
“Tôi không phải là người hùng" Khương Vĩ nói, ánh mắt của cậu trĩu nặng.
“Tôi chỉ là một bóng hình. Những điều cậu cảm thấy với tôi là sự phản chiếu của những gì cậu khao khát.”
“Vậy nếu cậu không có thật, tất cả những gì tôi đã trải qua là gì?” Hoài Phong nói, giọng nghẹn lại.
Khương Vĩ tiến lại gần, ánh mắt kiên định:
“Anh cần phải đối diện với chính mình. Đừng để nỗi sợ và sự mất mát dẫn dắt cuộc sống của anh nữa.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nhưng tôi không thể” Hoài Phong thốt lên, lòng tràn ngập tuyệt vọng. “Cậu là lý do tôi tìm thấy ánh sáng trong bóng tối.”
“Và bây giờ, cậu cần phải tìm ánh sáng bên trong chính mình" Khương Vĩ nói, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy sức mạnh. “Hãy để tôi đi, và cậu sẽ tìm thấy con đường của mình.”
Hoài Phong đứng lặng, tâm trí hỗn loạn giữa nỗi sợ và quyết tâm.
“Tôi không thể mất cậu một lần nữa! Lúc đó tôi thật sự đã sai rồi mà! Tôi không biết bất cứ điều gì về cậu mà lại còn giở trò trêu đùa như vậy... Tôi thật sự đã sai rồi mà" Ánh mắt Hoài Phong như đẫm lệ.
" Tôi xin lỗi!! Tôi sai rồi... Làm ơn hãy nói với tôi là cậu thật sự tồn tại đi. Làm ơn mà!! Cậu thật sự có thật. Khương Vĩ... Khương Vĩ...Lục Khương Vĩ!!!"
Khương Vĩ nhìn anh một cách chân thành: “Cậu sẽ không mất tôi. Tôi sẽ luôn ở đó, trong những ký ức tốt đẹp của cậu.”
Hoài Phong chợt mở mắt, một cơn choáng váng ập đến. Anh thở hổn hển, lòng vẫn nặng trĩu vì cuộc trò chuyện vừa rồi. Ánh sáng mờ ảo của căn phòng xung quanh khiến anh nhíu mắt, cố gắng định hình thực tại.
“Đây không phải là giấc mơ…” Anh tự nhủ, nhưng nỗi hoang mang vẫn tràn ngập tâm trí. Hình ảnh của Khương Vĩ như vẫn còn đọng lại trong không gian, từng lời nói của cậu vang vọng như một lời nguyền ám ảnh.
“Cậu ấy… không phải ảo ảnh" Hoài Phong thì thầm, nhưng câu nói lại vang lên vô nghĩa trong không gian tĩnh lặng. Anh ngồi dậy, cảm giác như mình đang rơi vào một vòng xoáy không lối thoát. Mồ hôi lạnh toát trên trán, anh tìm kiếm bóng dáng quen thuộc nhưng chỉ thấy sự trống trải xung quanh.
Lòng anh quặn thắt, dường như có một phần của mình đã mất đi:
“Làm ơn… đừng để điều đó là sự thật.” Những giọt nước mắt chực trào, nhưng anh gạt đi, cố giữ lại sự bình tĩnh: “Đó chỉ là một giấc mơ. Một giấc mơ tồi tệ.”
Nhưng khung cảnh vẫn không thay đổi. Căn phòng giam giữ, những bức tường lạnh lẽo, và nỗi cô đơn đè nặng lên tâm hồn anh. Hoài Phong tự hỏi: “Nếu Khương Vĩ thật sự không tồn tại, thì tất cả những gì tôi đã cảm nhận… là gì?”
Những suy nghĩ dồn dập khiến anh choáng váng. Rốt cuộc, liệu mình có thể sống tiếp mà không có cậu ấy? Một cơn sóng tê tái ập đến, và anh ngã người ra sau, chạm vào bức tường lạnh ngắt. Cảm giác lạnh lẽo như xâm chiếm trái tim anh.
Cuối cùng, anh lấy lại hơi thở, đứng dậy, quyết tâm phải tìm ra sự thật: “Nếu cậu ấy không tồn tại, tôi sẽ làm gì?” Anh thầm hỏi. Nhưng trong sâu thẳm, anh biết rằng mình không thể để nỗi sợ đánh bại.
“Phải tìm ra lý do…” Hoài Phong thốt lên, và một ánh sáng le lói trong tâm trí anh. “Tôi sẽ không để ký ức của Khương Vĩ biến mất. Tôi sẽ không để cậu ấy chỉ còn là một giấc mơ.”
__Bên phía Khương Vĩ__
Cả tiệm bánh chìm trong không gian yên ả, mùi ngọt ngào của bột mì và bánh nướng lơ lửng trong không khí. Khương Vĩ lặng lẽ làm việc sau quầy, bàn tay thuần thục nhào bột mà đôi mắt trầm tư như đang trôi về một nơi xa xôi. Giữa sự bận rộn thường ngày, đôi lúc cậu tự hỏi, cuộc sống như thế này có thể tiếp diễn mãi không?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bỗng một bàn tay nhẹ chạm lên vai Khương Vĩ, kéo cậu khỏi dòng suy nghĩ.
“Hù! Anh hết hồn chưa?” Giọng Khánh An trong trẻo vang lên, kèm theo nụ cười tinh nghịch như thường lệ.
Khương Vĩ khẽ nhíu mày nhưng ánh mắt lại mềm mại, một sự mệt mỏi lặng lẽ thoáng qua. "Lớn rồi mà còn thích dọa người khác như con nít. Hôm nay không đi làm sao?" Cậu hỏi, giọng điềm tĩnh nhưng đầy sự quan tâm không nói thành lời.
"Chủ nhật mà, em được nghỉ. Em đến phụ mẹ với anh nè!" Khánh An cười tươi, đôi mắt sáng rực, tràn đầy niềm tự hào khi được ở gần anh.
Khương Vĩ thở dài, cái thở như chứa đựng cả một biển trời bất lực trước sự hồn nhiên của cậu bé. "Rồi rồi, Khánh An của nhà mình giỏi lắm. Nhưng em ra ngoài đón khách đi, anh còn nhiều việc phải làm."
Khánh An chưa kịp đáp lại thì tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt ngang cuộc trò chuyện. Khương Vĩ dừng tay, đôi mắt thoáng chút lo lắng khi nhìn vào màn hình, số điện thoại lạ hiện lên khiến cậu nhíu mày.
Cậu nhấc máy, giọng điệu cẩn trọng: "Alo, tôi là Khương Vĩ. Cho hỏi ai ở đầu dây?"
"Chúng tôi là cảnh sát khu vực Dương Luyên. Hiện tại người tên Trương Hoài Phong đang bị tạm giữ tại đây và cần người bảo lãnh. Anh ta cho số của cậu, nói cậu là người liên hệ."
Trái tim Khương Vĩ như bị thắt lại. Hoài Phong? Tại sao anh ta lại ở đồn cảnh sát? Cậu vừa mới nghe tin anh ấy đang dưỡng thương ở bệnh viện, sao bây giờ lại gặp rắc rối như thế này?
"Sao anh ta lại ở đó? Anh ấy không phải đang nằm viện dưỡng thương à?" Khương Vĩ hỏi, giọng điệu bất giác trầm xuống, sự hoang mang hiện rõ trong từng lời nói.
"Anh ta đã gây náo loạn ở bệnh viện và tấn công một nhân viên cảnh sát khi đang làm nhiệm vụ," giọng người bên kia dứt khoát, không để lại chút chỗ cho nghi ngờ.
Sự tức giận trào dâng trong lòng Khương Vĩ. Cậu nắm chặt tay đến nỗi những khớp ngón tay trắng bệch. "Tên điên đó... lúc nào cũng mang phiền phức đến cho mình." Cậu thầm nghĩ, từng cơ mặt căng lên vì giận dữ.
Nhưng rồi Khương Vĩ chỉ có thể bật ra một nụ cười cay đắng, kìm nén cảm xúc đang bùng nổ. "Được rồi, tôi sẽ đến đó ngay." Giọng cậu bình tĩnh trở lại, dù trong lòng như đang bão giông.
Cúp máy, Khánh An đứng bên cạnh, ánh mắt đầy lo lắng. "Anh sao vậy? Anh không khỏe à? Ai gọi cho anh thế?" Khánh An hỏi, đôi mắt sáng rực thường ngày giờ tràn đầy sự quan tâm.
Khương Vĩ lắc đầu, giấu đi vẻ mệt mỏi. "Không có gì. Anh chỉ có việc gấp phải giải quyết. Nay cho anh xin nghỉ một ngày nhé, ngày mai anh sẽ làm bù."
Vừa nói, Khương Vĩ vừa nhanh chóng đeo chiếc balo quai chéo lên vai, vội vàng rời khỏi tiệm bánh, để lại Khánh An đứng nhìn theo, lòng đầy thắc mắc nhưng không biết phải hỏi gì thêm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro