Người nổi tiếng
2024-11-05 09:34:16
Một lúc sau, Khương Vĩ đã có mặt trước đồn cảnh sát. Bước chân cậu nặng nề khi đẩy cửa bước vào, ánh sáng đèn nê-ông trắng toát tạo nên cảm giác lạnh lẽo bao trùm cả căn phòng, không khí ngột ngạt như đè nặng lên từng nhịp tim.
Chỉ có ba, bốn viên cảnh sát đang ngồi làm việc, không gian yên tĩnh lạ thường. Cậu đưa mắt nhìn quanh, cố giữ bình tĩnh, nhưng nỗi lo lắng đã khiến từng hơi thở của cậu trở nên nặng nhọc. Cậu tiến về phía một chàng cảnh sát trẻ đang ngồi ở bàn.
Ngập ngừng một chút, Khương Vĩ mở lời:
"Anh ơi, tôi có thể hỏi thăm chút được không?"
Chàng cảnh sát ngẩng đầu, đôi mắt hơi hẹp lại như đang đánh giá cậu. Anh ta nhìn Khương Vĩ từ đầu đến chân, sự tò mò hiện rõ trên khuôn mặt:
"Anh muốn hỏi gì? Mà trông anh lạ quá… Anh không phải người ở đây đúng không? Nét mặt anh giống người Long Uyên."
Lời nói ấy như một đòn giáng xuống tâm trí Khương Vĩ. Cậu khẽ khựng lại, cảm thấy bất ngờ. Sao người này lại biết được mình từ Long Uyên? Một làn sóng lo sợ ập đến, lòng cậu chùng xuống. Cậu mím môi, hít sâu, rồi điềm tĩnh đáp, nhưng giọng nói lại không tránh khỏi sự run rẩy:
"Sao anh lại nghĩ tôi là người Long Uyên mà không phải Dương Luyên? Mà chuyện đó thực sự quan trọng sao?"
Người cảnh sát im lặng vài giây, ánh mắt không còn chắc chắn nữa. Nhưng rồi anh ta cũng đáp, và câu hỏi tiếp theo như một cú sốc:
"Tôi… tôi thấy anh khá quen. Không rõ lắm, nhưng có phải anh từng lên báo không? Hình như có bài viết về một người ở Long Uyên, ngoại hình khá giống anh."
Khương Vĩ cảm thấy trái tim mình đập mạnh hơn, gương mặt bỗng nhiên trở nên lạnh lùng. Mồ hôi lạnh toát ra trên trán cậu khi những hình ảnh trong quá khứ chợt ùa về, những ký ức mà cậu muốn giấu kín bắt đầu tái hiện. Trái ngược với sự lặng lẽ của Khương Vĩ, ánh mắt người cảnh sát trẻ dường như sáng lên khi tìm ra manh mối:
"Đúng rồi!" Anh ta bật dậy, giọng đầy phấn khích.
"Anh từng là bác sĩ phải không? Nếu tôi không nhầm thì anh tên là… là…"
Cơ thể Khương Vĩ bỗng nhiên run rẩy, hơi thở cậu dồn dập. Làm ơn, đừng nhớ ra. Xin anh, đừng nhớ ra. Những suy nghĩ đó gào thét trong đầu cậu, tâm trí như sắp nổ tung, tim cậu đập nhanh đến nỗi muốn thoát ra khỏi thân xác này.
"Anh có phải họ Lục không? Nếu tôi không nhầm thì tên anh là Lục K—"
Chưa kịp dứt câu thì một giọng nói nghiêm nghị vang lên từ phía sau, cắt ngang cuộc trò chuyện:
"Cậu Lục, mời cậu theo tôi. Cậu đến để bảo lãnh cho Hoài Phong phải không?"
Giọng nói ấy như kéo Khương Vĩ ra khỏi cơn ác mộng. Cậu quay người lại, nhìn thấy một viên cảnh sát trung niên, người có dáng vẻ đĩnh đạc và nghiêm túc. Tấm thẻ tên trên ngực ông ghi "Mộc Tùng Lâm." Một sự giải thoát bất ngờ, Khương Vĩ như tìm thấy chiếc phao cứu sinh giữa cơn bão tâm lý hỗn loạn.
"Vâng, là cháu," cậu đáp nhanh, giọng khàn đi vì lo lắng.
"May quá, cậu đi theo tôi làm thủ tục."
Không chần chừ, Khương Vĩ bước nhanh theo ông Lâm, bỏ lại người cảnh sát trẻ với những thắc mắc chưa có lời giải đáp.
Thật may mắn, Khương Vĩ thầm nghĩ, trái tim cậu vẫn chưa bình ổn. Nếu không có ông Lâm, cậu biết rằng mình đã phải đối mặt với sự thật đau đớn mà cậu luôn trốn tránh bấy lâu. Quá khứ, với Khương Vĩ, vẫn là một bóng đen ám ảnh, không cho cậu bất kỳ lối thoát nào.
Khi đi theo ông Lâm vào trong, Khương Vĩ lúc nãy đã vô tình nhìn thấy tên của ông. Mộc Tùng Lâm… Cái tên này... sao nghe quen mà lạ quá. Mình từng gặp ông ấy ở đâu rồi? Những dòng ký ức lướt qua tâm trí, nhưng cậu không thể nhớ ra.
Đang mải miết với dòng suy nghĩ, Khương Vĩ bỗng nghe thấy giọng nói trầm của ông Lâm vang lên, kéo cậu ra khỏi sự lơ đãng:
"Khương Vĩ? Khương Vĩ! Nãy giờ cậu có nghe tôi nói gì không?"
Khương Vĩ giật mình, mắt mở to ngạc nhiên:
"Hả? Cháu xin lỗi! Lúc nãy cháu mãi suy nghĩ vẩn vơ…Chú có thể lặp lại một lần nữa không ạ?"
Ông Lâm thở dài, lộ rõ vẻ bất lực. Ông đưa tay xoa thái dương, rồi lắc đầu:
"Cậu vẫn y hệt như trước đây. Không thay đổi gì cả, Khương Vĩ à!"
" Cậu còn nhớ tôi không? Khương Vĩ?"
Nghe vậy cậu có chút bất ngờ, khẽ nhíu mày, cố gắng nhớ lại những mảnh ký ức. Nhưng tất cả chỉ là một mớ hỗn độn. Cậu bất lực, giọng điệu có vẻ thất vọng nói:
"Cháu đã gặp chú trước đây ạ?"
Ông Lâm bật cười: "Trời ạ! Cậu thực sự quên rồi sao? Bốn năm trước, cậu đã cứu tôi trong một vụ án lớn. Tôi bị bắn trúng ngực trái, cậu đã cứu tôi thoát khỏi tay tử thần còn gì. Vậy mà bây giờ cậu lại quên mất rồi?"
Những dòng ký ức chợt ùa về, rõ ràng như dòng suối mát lành. Khương Vĩ ngạc nhiên, ánh mắt sáng lên:
"Cháu nhớ rồi! Là chú… Thật sự cháu không nhớ ra ngay vì mọi chuyện cũng đã trôi qua khá lâu rồi. Nhưng cảm ơn chú rất nhiều vì đã giúp cháu lần này. Nếu lúc nãy không có chú, cháu không biết phải làm sao cả."
"Ơn nghĩa gì đâu chứ? Đó là chuyện tôi nên làm mà."
" Mà sao chú không làm việc ở Long Uyên nữa mà về đây vậy ạ?"
" Tôi được chuyển công tác về đây làm việc tạm thời ấy mà. Khương Vĩ cậu theo tôi vào làm thủ tục nhé!"
Khương Vĩ không trả lời chỉ khẽ gật đầu. Một lúc sau....
Mọi thủ tục bảo lãnh cũng đã được hoàn thiện, cảnh sát Lâm cất giọng nói:
" Cậu đợi tôi một lát. Tôi vào đưa Hoài Phong ra. "
" Vâng ạ!"
Chỉ có ba, bốn viên cảnh sát đang ngồi làm việc, không gian yên tĩnh lạ thường. Cậu đưa mắt nhìn quanh, cố giữ bình tĩnh, nhưng nỗi lo lắng đã khiến từng hơi thở của cậu trở nên nặng nhọc. Cậu tiến về phía một chàng cảnh sát trẻ đang ngồi ở bàn.
Ngập ngừng một chút, Khương Vĩ mở lời:
"Anh ơi, tôi có thể hỏi thăm chút được không?"
Chàng cảnh sát ngẩng đầu, đôi mắt hơi hẹp lại như đang đánh giá cậu. Anh ta nhìn Khương Vĩ từ đầu đến chân, sự tò mò hiện rõ trên khuôn mặt:
"Anh muốn hỏi gì? Mà trông anh lạ quá… Anh không phải người ở đây đúng không? Nét mặt anh giống người Long Uyên."
Lời nói ấy như một đòn giáng xuống tâm trí Khương Vĩ. Cậu khẽ khựng lại, cảm thấy bất ngờ. Sao người này lại biết được mình từ Long Uyên? Một làn sóng lo sợ ập đến, lòng cậu chùng xuống. Cậu mím môi, hít sâu, rồi điềm tĩnh đáp, nhưng giọng nói lại không tránh khỏi sự run rẩy:
"Sao anh lại nghĩ tôi là người Long Uyên mà không phải Dương Luyên? Mà chuyện đó thực sự quan trọng sao?"
Người cảnh sát im lặng vài giây, ánh mắt không còn chắc chắn nữa. Nhưng rồi anh ta cũng đáp, và câu hỏi tiếp theo như một cú sốc:
"Tôi… tôi thấy anh khá quen. Không rõ lắm, nhưng có phải anh từng lên báo không? Hình như có bài viết về một người ở Long Uyên, ngoại hình khá giống anh."
Khương Vĩ cảm thấy trái tim mình đập mạnh hơn, gương mặt bỗng nhiên trở nên lạnh lùng. Mồ hôi lạnh toát ra trên trán cậu khi những hình ảnh trong quá khứ chợt ùa về, những ký ức mà cậu muốn giấu kín bắt đầu tái hiện. Trái ngược với sự lặng lẽ của Khương Vĩ, ánh mắt người cảnh sát trẻ dường như sáng lên khi tìm ra manh mối:
"Đúng rồi!" Anh ta bật dậy, giọng đầy phấn khích.
"Anh từng là bác sĩ phải không? Nếu tôi không nhầm thì anh tên là… là…"
Cơ thể Khương Vĩ bỗng nhiên run rẩy, hơi thở cậu dồn dập. Làm ơn, đừng nhớ ra. Xin anh, đừng nhớ ra. Những suy nghĩ đó gào thét trong đầu cậu, tâm trí như sắp nổ tung, tim cậu đập nhanh đến nỗi muốn thoát ra khỏi thân xác này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Anh có phải họ Lục không? Nếu tôi không nhầm thì tên anh là Lục K—"
Chưa kịp dứt câu thì một giọng nói nghiêm nghị vang lên từ phía sau, cắt ngang cuộc trò chuyện:
"Cậu Lục, mời cậu theo tôi. Cậu đến để bảo lãnh cho Hoài Phong phải không?"
Giọng nói ấy như kéo Khương Vĩ ra khỏi cơn ác mộng. Cậu quay người lại, nhìn thấy một viên cảnh sát trung niên, người có dáng vẻ đĩnh đạc và nghiêm túc. Tấm thẻ tên trên ngực ông ghi "Mộc Tùng Lâm." Một sự giải thoát bất ngờ, Khương Vĩ như tìm thấy chiếc phao cứu sinh giữa cơn bão tâm lý hỗn loạn.
"Vâng, là cháu," cậu đáp nhanh, giọng khàn đi vì lo lắng.
"May quá, cậu đi theo tôi làm thủ tục."
Không chần chừ, Khương Vĩ bước nhanh theo ông Lâm, bỏ lại người cảnh sát trẻ với những thắc mắc chưa có lời giải đáp.
Thật may mắn, Khương Vĩ thầm nghĩ, trái tim cậu vẫn chưa bình ổn. Nếu không có ông Lâm, cậu biết rằng mình đã phải đối mặt với sự thật đau đớn mà cậu luôn trốn tránh bấy lâu. Quá khứ, với Khương Vĩ, vẫn là một bóng đen ám ảnh, không cho cậu bất kỳ lối thoát nào.
Khi đi theo ông Lâm vào trong, Khương Vĩ lúc nãy đã vô tình nhìn thấy tên của ông. Mộc Tùng Lâm… Cái tên này... sao nghe quen mà lạ quá. Mình từng gặp ông ấy ở đâu rồi? Những dòng ký ức lướt qua tâm trí, nhưng cậu không thể nhớ ra.
Đang mải miết với dòng suy nghĩ, Khương Vĩ bỗng nghe thấy giọng nói trầm của ông Lâm vang lên, kéo cậu ra khỏi sự lơ đãng:
"Khương Vĩ? Khương Vĩ! Nãy giờ cậu có nghe tôi nói gì không?"
Khương Vĩ giật mình, mắt mở to ngạc nhiên:
"Hả? Cháu xin lỗi! Lúc nãy cháu mãi suy nghĩ vẩn vơ…Chú có thể lặp lại một lần nữa không ạ?"
Ông Lâm thở dài, lộ rõ vẻ bất lực. Ông đưa tay xoa thái dương, rồi lắc đầu:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cậu vẫn y hệt như trước đây. Không thay đổi gì cả, Khương Vĩ à!"
" Cậu còn nhớ tôi không? Khương Vĩ?"
Nghe vậy cậu có chút bất ngờ, khẽ nhíu mày, cố gắng nhớ lại những mảnh ký ức. Nhưng tất cả chỉ là một mớ hỗn độn. Cậu bất lực, giọng điệu có vẻ thất vọng nói:
"Cháu đã gặp chú trước đây ạ?"
Ông Lâm bật cười: "Trời ạ! Cậu thực sự quên rồi sao? Bốn năm trước, cậu đã cứu tôi trong một vụ án lớn. Tôi bị bắn trúng ngực trái, cậu đã cứu tôi thoát khỏi tay tử thần còn gì. Vậy mà bây giờ cậu lại quên mất rồi?"
Những dòng ký ức chợt ùa về, rõ ràng như dòng suối mát lành. Khương Vĩ ngạc nhiên, ánh mắt sáng lên:
"Cháu nhớ rồi! Là chú… Thật sự cháu không nhớ ra ngay vì mọi chuyện cũng đã trôi qua khá lâu rồi. Nhưng cảm ơn chú rất nhiều vì đã giúp cháu lần này. Nếu lúc nãy không có chú, cháu không biết phải làm sao cả."
"Ơn nghĩa gì đâu chứ? Đó là chuyện tôi nên làm mà."
" Mà sao chú không làm việc ở Long Uyên nữa mà về đây vậy ạ?"
" Tôi được chuyển công tác về đây làm việc tạm thời ấy mà. Khương Vĩ cậu theo tôi vào làm thủ tục nhé!"
Khương Vĩ không trả lời chỉ khẽ gật đầu. Một lúc sau....
Mọi thủ tục bảo lãnh cũng đã được hoàn thiện, cảnh sát Lâm cất giọng nói:
" Cậu đợi tôi một lát. Tôi vào đưa Hoài Phong ra. "
" Vâng ạ!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro