Sư Muội, Ngươi Hài Hước Thật Đó
Chương 38
Bán Lâu Yên Sa
2024-08-26 15:26:42
Quách Chi Sơn thuận miệng nói: "Đúng vậy, ném rồi."
Vạn Bảo Bảo nở nụ cười: "Ném đi lãng phí lắm, đưa cho ta đi."
Quách Chi Sơn vừa muốn trả lời, đột nhiên phản ứng lại Vạn Bảo Bảo nói cái gì, sửng sốt, khó tin nhìn về phía Vạn Bảo Bảo.
Vạn Bảo Bảo tươi cười nói: "Không cần nhiều đâu, nếu ngươi không cần thì cho ta thêm một hai đôi là được."
Quách Chi Sơn: "...Cái bao tay này cũng đủ cho ngươi dùng đến Thanh Mông Cảnh Nhị Thanh rồi, ngươi muốn nhiều như vậy làm gì?"
Vạn Bảo Bảo: "Mang chứ làm gì, cho dù thăng lên Thanh Mông Cảnh Nhị Thanh thì không phải cũng có lúc thi pháp sai sao?"
Quách Chi Sơn sửng sốt một lúc mới nói: "Đã lên tới Thanh Mông Cảnh Nhị Thanh còn dùng bao tay, không cảm thấy mất mặt sao?"
Vạn Bảo Bảo cười đáp: "Mất mặt hay không mất mặt đều là do bản thân ngươi nghĩ như thế nào, khẳng định sẽ không có người chỉ vào mũi ngươi nói ngươi mất mặt, ngươi nói đúng không?"
Quách Chi Sơn: "..."
Thật sự có người sẽ nghĩ như vậy sao?
Nhưng cô ta cẩn thận suy nghĩ một chút, cảm thấy Vạn Bảo Bảo nói rất có đạo lý...
Vạn Bảo Bảo nói tiếp: "Ta không vội, ngươi cứ thong thả dùng đi, chờ ngươi lên tới Thanh Mông Cảnh Nhị Thanh rồi đưa cho ta cũng được."
Nếu không có gì bất ngờ, cô dự định đeo cái mác người mới này tới suốt đời.
Sao cô lại không nghĩ ra sớm hơn chứ? Như thế đỡ tốn bao nhiêu sức lực! Đỡ phải chịu khổ biết bao nhiêu!
Vạn Bảo Bảo tâm tình vô cùng tốt, nói với Quách Chi Sơn: "Chi Sơn, ngươi giúp ta nhiều như vậy, ngày sau ta nhất định sẽ báo đáp ngươi."
Nhân sinh trên đời luôn có lúc không như ý, hơn nữa tiểu nha đầu Quách Chi Sơn này miệng còn độc như vậy, đoán chừng có tám chín phần mười sẽ không như ý.
Cho nên cô khẳng định có thể giúp được tiểu nha đầu.
Quách Chi Sơn: ... Nếu biết da mặt Vạn Bảo Bảo dày như vậy... Cô ta chắc chắn sẽ không chém gió.
Cô ta tổng cộng chỉ có hai đôi bao tay, đi đâu tìm cái cũ cho Vạn Bảo Bảo?
Hơn nữa, cô ta sẽ cần Vạn Bảo Bảo hồi báo sao?
Bên kia, Chủ Phong của Thượng Nguyên Tông đang ăn mừng vì Viên tông trưởng xuất quan.
Bên cạnh viện mà Viên tông trưởng ở, là viện của nữ nhi duy nhất - Viên Xuân.
Diện tích viện của Viên Xuân không nhỏ hơn Cừu Ương, chỉ riêng nha hoàn hầu hạ đã có hơn mười người.
Nếu Quách Chi Sơn chỉ là một tu tiên nhị đại bình thường, vậy Viên Xuân chính là vừa sinh ra đã ở đỉnh kim tự tháp.
"Tiểu thư, lễ xuất quan của lão gia đã chuẩn bị xong, ngài khi nào thì khởi hành?" Đại nha hoàn Trường Kỳ bẩm báo cho Viên Xuân đang lau kiếm.
Viên Xuân vóc dáng cao gầy, khuôn mặt xinh đẹp, chẳng qua thần sắc lãnh đạm, là kiểu mỹ nhân lạnh lùng điển hình.
"Cừu Ương đi chưa?"
Trường Kỳ: "Cừu chân nhân đã đi từ sáng sớm, còn chưa trở về."
Viên Xuân chậm rãi lau kiếm, lạnh lùng nói: "Cũng đúng, phụ thân xuất quan, hắn đương nhiên phải nịnh nọt một phen rồi. Chúng ta không đi, chờ hắn trở về rồi đi."
Trường Kỳ nghe vậy, muốn nói lại thôi nhìn về phía Viên Xuân.
Viên Xuân tựa hồ biết đại nha hoàn muốn nói gì, lạnh nhạt đáp: "Đừng nhắc tới hôn sự của hai chúng ta, quấy rầy hứng thú lau kiếm của ta."
Toàn bộ Thượng Nguyên Tông đều cho rằng Viên Xuân và Cừu Ương cầm sắt hòa minh, nhưng không ai biết, người Viên Xuân chán ghét nhất không phải Cừu Ương thì không còn ai khác.
Lau kiếm xong, Viên Xuân đưa khăn lau cho Trường Kỳ, chậm rãi thu kiếm về vỏ.
Trên có trưởng lão, dưới có đệ tử.
Thượng Nguyên Tông to như vậy, dường như tất cả mọi người đã quên mất, họ của Thượng Nguyên Tông là Viên, mà không phải Cừu.
Viên Xuân nâng chén trà lên, nhẹ nhàng thổi thổi.
Không sao, những chuyện hoang đường này cũng sắp kết thúc rồi.
Cừu Ương cũng giống rất nhiều tân đệ tử khác, là vào một ngày của ba năm trước được các tu sĩ ra ngoài lịch luyện mang về.
Từ lúc mới vào tông, hắn đã thể hiện ra thiên phú vượt quá thường nhân, khiến cho các trưởng lão phải nhìn hắn với cặp mắt khác.
Vạn Bảo Bảo nở nụ cười: "Ném đi lãng phí lắm, đưa cho ta đi."
Quách Chi Sơn vừa muốn trả lời, đột nhiên phản ứng lại Vạn Bảo Bảo nói cái gì, sửng sốt, khó tin nhìn về phía Vạn Bảo Bảo.
Vạn Bảo Bảo tươi cười nói: "Không cần nhiều đâu, nếu ngươi không cần thì cho ta thêm một hai đôi là được."
Quách Chi Sơn: "...Cái bao tay này cũng đủ cho ngươi dùng đến Thanh Mông Cảnh Nhị Thanh rồi, ngươi muốn nhiều như vậy làm gì?"
Vạn Bảo Bảo: "Mang chứ làm gì, cho dù thăng lên Thanh Mông Cảnh Nhị Thanh thì không phải cũng có lúc thi pháp sai sao?"
Quách Chi Sơn sửng sốt một lúc mới nói: "Đã lên tới Thanh Mông Cảnh Nhị Thanh còn dùng bao tay, không cảm thấy mất mặt sao?"
Vạn Bảo Bảo cười đáp: "Mất mặt hay không mất mặt đều là do bản thân ngươi nghĩ như thế nào, khẳng định sẽ không có người chỉ vào mũi ngươi nói ngươi mất mặt, ngươi nói đúng không?"
Quách Chi Sơn: "..."
Thật sự có người sẽ nghĩ như vậy sao?
Nhưng cô ta cẩn thận suy nghĩ một chút, cảm thấy Vạn Bảo Bảo nói rất có đạo lý...
Vạn Bảo Bảo nói tiếp: "Ta không vội, ngươi cứ thong thả dùng đi, chờ ngươi lên tới Thanh Mông Cảnh Nhị Thanh rồi đưa cho ta cũng được."
Nếu không có gì bất ngờ, cô dự định đeo cái mác người mới này tới suốt đời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sao cô lại không nghĩ ra sớm hơn chứ? Như thế đỡ tốn bao nhiêu sức lực! Đỡ phải chịu khổ biết bao nhiêu!
Vạn Bảo Bảo tâm tình vô cùng tốt, nói với Quách Chi Sơn: "Chi Sơn, ngươi giúp ta nhiều như vậy, ngày sau ta nhất định sẽ báo đáp ngươi."
Nhân sinh trên đời luôn có lúc không như ý, hơn nữa tiểu nha đầu Quách Chi Sơn này miệng còn độc như vậy, đoán chừng có tám chín phần mười sẽ không như ý.
Cho nên cô khẳng định có thể giúp được tiểu nha đầu.
Quách Chi Sơn: ... Nếu biết da mặt Vạn Bảo Bảo dày như vậy... Cô ta chắc chắn sẽ không chém gió.
Cô ta tổng cộng chỉ có hai đôi bao tay, đi đâu tìm cái cũ cho Vạn Bảo Bảo?
Hơn nữa, cô ta sẽ cần Vạn Bảo Bảo hồi báo sao?
Bên kia, Chủ Phong của Thượng Nguyên Tông đang ăn mừng vì Viên tông trưởng xuất quan.
Bên cạnh viện mà Viên tông trưởng ở, là viện của nữ nhi duy nhất - Viên Xuân.
Diện tích viện của Viên Xuân không nhỏ hơn Cừu Ương, chỉ riêng nha hoàn hầu hạ đã có hơn mười người.
Nếu Quách Chi Sơn chỉ là một tu tiên nhị đại bình thường, vậy Viên Xuân chính là vừa sinh ra đã ở đỉnh kim tự tháp.
"Tiểu thư, lễ xuất quan của lão gia đã chuẩn bị xong, ngài khi nào thì khởi hành?" Đại nha hoàn Trường Kỳ bẩm báo cho Viên Xuân đang lau kiếm.
Viên Xuân vóc dáng cao gầy, khuôn mặt xinh đẹp, chẳng qua thần sắc lãnh đạm, là kiểu mỹ nhân lạnh lùng điển hình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cừu Ương đi chưa?"
Trường Kỳ: "Cừu chân nhân đã đi từ sáng sớm, còn chưa trở về."
Viên Xuân chậm rãi lau kiếm, lạnh lùng nói: "Cũng đúng, phụ thân xuất quan, hắn đương nhiên phải nịnh nọt một phen rồi. Chúng ta không đi, chờ hắn trở về rồi đi."
Trường Kỳ nghe vậy, muốn nói lại thôi nhìn về phía Viên Xuân.
Viên Xuân tựa hồ biết đại nha hoàn muốn nói gì, lạnh nhạt đáp: "Đừng nhắc tới hôn sự của hai chúng ta, quấy rầy hứng thú lau kiếm của ta."
Toàn bộ Thượng Nguyên Tông đều cho rằng Viên Xuân và Cừu Ương cầm sắt hòa minh, nhưng không ai biết, người Viên Xuân chán ghét nhất không phải Cừu Ương thì không còn ai khác.
Lau kiếm xong, Viên Xuân đưa khăn lau cho Trường Kỳ, chậm rãi thu kiếm về vỏ.
Trên có trưởng lão, dưới có đệ tử.
Thượng Nguyên Tông to như vậy, dường như tất cả mọi người đã quên mất, họ của Thượng Nguyên Tông là Viên, mà không phải Cừu.
Viên Xuân nâng chén trà lên, nhẹ nhàng thổi thổi.
Không sao, những chuyện hoang đường này cũng sắp kết thúc rồi.
Cừu Ương cũng giống rất nhiều tân đệ tử khác, là vào một ngày của ba năm trước được các tu sĩ ra ngoài lịch luyện mang về.
Từ lúc mới vào tông, hắn đã thể hiện ra thiên phú vượt quá thường nhân, khiến cho các trưởng lão phải nhìn hắn với cặp mắt khác.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro