Chương 22
2024-09-15 09:21:13
Nhìn sắc mặt khó coi cùng ánh mắt chết chóc của Cố Hàn Đình đang nhìn mình làm Thẩm Lưu Ly có chút hoang mang. Ánh mắt không cam lòng của cô ta nhìn về phía Hạ Uyển Ân, chỉ là một con hầu gái thôi mà, sao anh ấy lại để tâm như vậy chứ!
"Em không có, chẳng phải là cô ta vừa nói bản thân bất cẩn sao?"
"Tôi cho cô một cơ hội nữa, vết thương trên tay cô ấy có phải là cô làm không?"
"Em...em đã nói không có. Hàn Đình, cô ta chỉ là một người làm thấp kém thôi, anh có cần vì cô ta bị thương nhẹ như thế mà quay sang chấp vấn vợ sắp cưới của mình thế không? Cô ta quan trọng với anh như thế sao?"
Vợ sắp cưới??? Cô gái này là vợ sắp cưới của Cố thiếu sao? Tâm trạng Hạ Uyển Ân có chút chấn động khi biết Thẩm Lưu Ly là vợ sắp cưới của Hàn Đình, cô đưa mắt nhìn về phía anh như chờ câu trả lời từ anh.
Cố Hàn Đình bước tới định nói gì đó nhưng Phương Văn Tình đã vội ngăn lại. Anh cố chấp hất tay bà ra, Phương Văn Tình một lần nữa giữ anh lại, bà nhìn vào mắt anh nhẹ lắc đầu như nhắc nhở anh không nên làm lớn chuyện. Cố Hàn Đình cố gắng giằng cơn giận trong lòng xuống, nới lỏng các ngón tay đang siết chặt vào lòng bàn tay của mình vì tức giận ra mà hạ giọng.
"Thẩm Lưu Ly, đây là nhà của tôi. Nếu như cô muốn giở thói thiên kim ra hành hạ người khác thì về Thẩm gia của cô mà làm, nếu cô vẫn không thay đổi được tính kiêu căng của mình thì hôn sự này... tôi cần suy nghĩ lại rồi."
Nghe Hàn Đình có ý định muốn hủy hôn, Thẩm Lưu Ly vội thay đổi sắc mặt bước đến cầm tay anh dịu giọng.
"Hàn Đình anh đừng tức giận, em không cố ý đâu. Em ...em sẽ sửa mà, anh đừng giận nhé!"
Cố Hàn Đình giật tay mình ra khỏi tay cô, vẫn một giọng nói lạnh lùng anh nói.
"Hôm nay tôi hơi mệt muốn nghỉ ngơi, cô về trước đi!"
"Nhưng còn bữa tối, em..."
"Hôm khác tôi sẽ mời cô bữa tối, coi như bồi thường bữa tối hôm nay. Được chứ?"
"Anh mời em ăn tối sao? Được, đương nhiên là được rồi. Vậy em không làm phiền anh nghỉ ngơi nữa,em về đây."
Thẩm Lưu Ly tâm trạng vui như mở hội rời khỏi nhà, Hàn Đình đợi cô ta đi khỏi thì cũng bước vội lên tầng mà không nói gì. Phương Vãn Tình nhìn sang Hạ Uyển Ân nói.
"Cháu về phòng đợi dì một chút, dì lấy thuốc băng bó cho cháu"
Hạ Uyển Ân nhẹ gật đầu rồi đưa mắt nhìn lên tầng như đang trông chờ điều gì đó, im lặng nhìn vài giây rồi buồn bã bước về phòng mình, vừa xoay lưng còn chưa kịp đóng cửa thì Cố Hàn Đình đã cầm theo hộp cứu thương bước theo cô vào phòng rồi đóng chặt cửa. Hạ Uyển Ân có chút bất ngờ khi thấy anh bước vào, cô hỏi.
"Cố thiếu, anh..."
"Tôi băng bó vết thương cho em. Lại đây.
Vừa nói anh vừa kéo tay cô đến ngồi xuống giường, lấy thuốc sát trùng vệ sinh tay cho cô. Nhìn vết thương trên tay cô còn đang rướm máu làm lòng anh như thắc lại, anh tự trách bản thân mình, đến một người phụ nữ anh cũng không bảo vệ được thì có thể làm gì chứ! Nhẹ nhàng xử lý vết thương cho cô, sợ làm cô đau anh vừa làm vừa thổi nhẹ vào vết thương, chóc chóc lại đưa mắt nhìn lên xem cô có đau không. Thấy cô vẫn im lặng không nói gì, anh băng bó vết thương cho cô xong anh nhẹ giọng.
"Xin lỗi."
"Cố thiếu sao anh lại nói vậy, anh có làm gì đâu mà phải xin lỗi tôi?"
"Cô ta gây chuyện với em không phải vì tôi sao? Sao ngốc thế, người ta ức hiếp em như thế mà em vẫn che đậy cho cô ta sao?"
"Tôi không muốn anh khó xử. Cô ấy dù gì cũng là vợ sắp cưới của anh, vì một người giúp việc như tôi mà hai người cãi nhau tôi ái này lắm."
Vừa nói cô vừa đưa mắt nhìn anh, anh không phản bác cũng không giải thích cũng chính là câu trả lời rõ ràng nhất cho cô lúc này.
Cố Hàn Đình khi nghe Uyển Ân nhắc đến ba từ vợ sắp cưới thì lại cảm thấy khó chịu. Anh rất muốn giải thích với cô giữa anh và Thẩm Lưu Ly kia không có chút quan hệ tình cảm nào, người trong lòng anh đang hướng về chỉ có mình cô. Nhưng anh sợ nói ra lại gieo thêm đau khổ cho cô nên chỉ đành im lặng.
"Có những chuyện không hẳn là sự thật."
Không hẳn là sự thật? Anh ấy đang muốn ám chỉ điều gì đây!
"Tôi chưa hiểu ý của anh."
"Không có gì, em nghỉ ngơi đi!"
Nói rồi Cố Hàn Đình quay lưng rời khỏi, Hạ Uyển Ân muốn giữ anh lại nhưng lại thôi. Nhìn bàn tay được băng bó kỹ lưỡng cô lại thở dài, cũng không hiểu vì sao khi thấy vị hôn thê của anh xuất hiện tâm trạng của cô lại có chút bất ổn. Có lẽ vì người quan tâm cô giờ đây đã sắp sửa có người để quan tâm nên cô cảm thấy mất mát chăng! Hạ Uyển Ân ơi Hạ Uyển Ân, người ta là chủ mày là tớ, việc anh ấy quan tâm mày chỉ là sự thương hại cho số phận mày thôi. Đừng mơ mộng cao sang quá, kẻo lại tự làm mình đau thêm lần nữa.
Cố Hàn Đình trở về phòng làm bạn với rượu đến ngà say. Cơn giận trong lòng vẫn không sao nguôi ngoai khi trong đầu anh lúc nào cũng nhớ đến vết thương trên tay cô, nhớ đến vẻ mặt bị ức hiếp mà chẳng dám phản kháng của cô làm anh càng đau lòng hơn. Bọn họ dồn anh vào đường cùng, lại còn ra tay hành hạ người phụ nữ của anh, bảo anh làm sao nguôi ngoai cơn giận này đây!
"Thẩm Lưu Ly, cô nghĩ tôi không thể làm gì cô sao? Cô làm tổn thương Uyển Ân một tôi sẽ trả cho cô gấp mười."
"Em không có, chẳng phải là cô ta vừa nói bản thân bất cẩn sao?"
"Tôi cho cô một cơ hội nữa, vết thương trên tay cô ấy có phải là cô làm không?"
"Em...em đã nói không có. Hàn Đình, cô ta chỉ là một người làm thấp kém thôi, anh có cần vì cô ta bị thương nhẹ như thế mà quay sang chấp vấn vợ sắp cưới của mình thế không? Cô ta quan trọng với anh như thế sao?"
Vợ sắp cưới??? Cô gái này là vợ sắp cưới của Cố thiếu sao? Tâm trạng Hạ Uyển Ân có chút chấn động khi biết Thẩm Lưu Ly là vợ sắp cưới của Hàn Đình, cô đưa mắt nhìn về phía anh như chờ câu trả lời từ anh.
Cố Hàn Đình bước tới định nói gì đó nhưng Phương Văn Tình đã vội ngăn lại. Anh cố chấp hất tay bà ra, Phương Văn Tình một lần nữa giữ anh lại, bà nhìn vào mắt anh nhẹ lắc đầu như nhắc nhở anh không nên làm lớn chuyện. Cố Hàn Đình cố gắng giằng cơn giận trong lòng xuống, nới lỏng các ngón tay đang siết chặt vào lòng bàn tay của mình vì tức giận ra mà hạ giọng.
"Thẩm Lưu Ly, đây là nhà của tôi. Nếu như cô muốn giở thói thiên kim ra hành hạ người khác thì về Thẩm gia của cô mà làm, nếu cô vẫn không thay đổi được tính kiêu căng của mình thì hôn sự này... tôi cần suy nghĩ lại rồi."
Nghe Hàn Đình có ý định muốn hủy hôn, Thẩm Lưu Ly vội thay đổi sắc mặt bước đến cầm tay anh dịu giọng.
"Hàn Đình anh đừng tức giận, em không cố ý đâu. Em ...em sẽ sửa mà, anh đừng giận nhé!"
Cố Hàn Đình giật tay mình ra khỏi tay cô, vẫn một giọng nói lạnh lùng anh nói.
"Hôm nay tôi hơi mệt muốn nghỉ ngơi, cô về trước đi!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nhưng còn bữa tối, em..."
"Hôm khác tôi sẽ mời cô bữa tối, coi như bồi thường bữa tối hôm nay. Được chứ?"
"Anh mời em ăn tối sao? Được, đương nhiên là được rồi. Vậy em không làm phiền anh nghỉ ngơi nữa,em về đây."
Thẩm Lưu Ly tâm trạng vui như mở hội rời khỏi nhà, Hàn Đình đợi cô ta đi khỏi thì cũng bước vội lên tầng mà không nói gì. Phương Vãn Tình nhìn sang Hạ Uyển Ân nói.
"Cháu về phòng đợi dì một chút, dì lấy thuốc băng bó cho cháu"
Hạ Uyển Ân nhẹ gật đầu rồi đưa mắt nhìn lên tầng như đang trông chờ điều gì đó, im lặng nhìn vài giây rồi buồn bã bước về phòng mình, vừa xoay lưng còn chưa kịp đóng cửa thì Cố Hàn Đình đã cầm theo hộp cứu thương bước theo cô vào phòng rồi đóng chặt cửa. Hạ Uyển Ân có chút bất ngờ khi thấy anh bước vào, cô hỏi.
"Cố thiếu, anh..."
"Tôi băng bó vết thương cho em. Lại đây.
Vừa nói anh vừa kéo tay cô đến ngồi xuống giường, lấy thuốc sát trùng vệ sinh tay cho cô. Nhìn vết thương trên tay cô còn đang rướm máu làm lòng anh như thắc lại, anh tự trách bản thân mình, đến một người phụ nữ anh cũng không bảo vệ được thì có thể làm gì chứ! Nhẹ nhàng xử lý vết thương cho cô, sợ làm cô đau anh vừa làm vừa thổi nhẹ vào vết thương, chóc chóc lại đưa mắt nhìn lên xem cô có đau không. Thấy cô vẫn im lặng không nói gì, anh băng bó vết thương cho cô xong anh nhẹ giọng.
"Xin lỗi."
"Cố thiếu sao anh lại nói vậy, anh có làm gì đâu mà phải xin lỗi tôi?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cô ta gây chuyện với em không phải vì tôi sao? Sao ngốc thế, người ta ức hiếp em như thế mà em vẫn che đậy cho cô ta sao?"
"Tôi không muốn anh khó xử. Cô ấy dù gì cũng là vợ sắp cưới của anh, vì một người giúp việc như tôi mà hai người cãi nhau tôi ái này lắm."
Vừa nói cô vừa đưa mắt nhìn anh, anh không phản bác cũng không giải thích cũng chính là câu trả lời rõ ràng nhất cho cô lúc này.
Cố Hàn Đình khi nghe Uyển Ân nhắc đến ba từ vợ sắp cưới thì lại cảm thấy khó chịu. Anh rất muốn giải thích với cô giữa anh và Thẩm Lưu Ly kia không có chút quan hệ tình cảm nào, người trong lòng anh đang hướng về chỉ có mình cô. Nhưng anh sợ nói ra lại gieo thêm đau khổ cho cô nên chỉ đành im lặng.
"Có những chuyện không hẳn là sự thật."
Không hẳn là sự thật? Anh ấy đang muốn ám chỉ điều gì đây!
"Tôi chưa hiểu ý của anh."
"Không có gì, em nghỉ ngơi đi!"
Nói rồi Cố Hàn Đình quay lưng rời khỏi, Hạ Uyển Ân muốn giữ anh lại nhưng lại thôi. Nhìn bàn tay được băng bó kỹ lưỡng cô lại thở dài, cũng không hiểu vì sao khi thấy vị hôn thê của anh xuất hiện tâm trạng của cô lại có chút bất ổn. Có lẽ vì người quan tâm cô giờ đây đã sắp sửa có người để quan tâm nên cô cảm thấy mất mát chăng! Hạ Uyển Ân ơi Hạ Uyển Ân, người ta là chủ mày là tớ, việc anh ấy quan tâm mày chỉ là sự thương hại cho số phận mày thôi. Đừng mơ mộng cao sang quá, kẻo lại tự làm mình đau thêm lần nữa.
Cố Hàn Đình trở về phòng làm bạn với rượu đến ngà say. Cơn giận trong lòng vẫn không sao nguôi ngoai khi trong đầu anh lúc nào cũng nhớ đến vết thương trên tay cô, nhớ đến vẻ mặt bị ức hiếp mà chẳng dám phản kháng của cô làm anh càng đau lòng hơn. Bọn họ dồn anh vào đường cùng, lại còn ra tay hành hạ người phụ nữ của anh, bảo anh làm sao nguôi ngoai cơn giận này đây!
"Thẩm Lưu Ly, cô nghĩ tôi không thể làm gì cô sao? Cô làm tổn thương Uyển Ân một tôi sẽ trả cho cô gấp mười."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro