Chương 23
2024-09-15 09:21:13
Thẩm Lưu Ly rời khỏi nhà của Cố Hàn Đình liền đến quán bar vui đùa cùng nhóm bạn của mình. Cả sàn nhảy đèn màu chớp nhoáng tiếng nhạc rền vang, những con người ngà say đã tự do lắc lư theo điệu nhạc. Thẩm Lưu Ly cùng nhóm bạn của cô ta cũng đang phiêu theo nhạc bởi lượng rượu bọn họ uống vào cũng không ít. Cô ta nâng ly rượu lên cao giọng nói.
"Hôm nay tôi muốn thông báo cho các cô biết một việc hết sức trọng đại, Thầm Lưu Ly tôi sắp từ bỏ cuộc chơi mà kết hôn rồi. Nào, hãy cạn ly chúc mừng hạnh phúc cho tôi đi chứ!"
"Co nói thật đấy à? Nhưng lấy ai chứ?"
Nghe câu hỏi của Lâm Yến, Thẩm Lưu Ly kiêu ngạo vênh mặt nói.
"Cô nghĩ đi, một người như tôi thì có thể lấy một người tầm thường được sao? Chồng tương lai của tôi chính là người đàn ông ưu tú nhất của Đế Thành này, Cố Hàn Đình."
"Cái gì??? Là anh ta thật sao? Cô không đùa đấy chứ! Hai người âm thầm qua lại với nhau từ khi nào mà cả bọn đều không ai biết như vậy?"
"Chuyện các cô chưa biết còn nhiều lắm, trên đời này chẳng có thứ gì mà Thẩm Lưu Ly tôi muốn mà không được cả. Nào, cạn ly. Hôm nay các cô cứ chơi thoải mái, Thẩm Lưu Ly tôi sẽ lộ hết."
Cả nhóm cười tươi nâng ly uống cạn rồi kéo nhau ra sàn nhảy. Dưới ánh đèn mờ nhấp nháy, Thẩm Lưu Ly không ngần ngại nhảy những điệu nhảy gợi cảm như mời gọi những gã đàn ông đang có mặt ở sàn nhảy. Một cô gái từ xa bước đến cố tình đụng trúng vào Thẩm Lưu Ly đến suýt ngã, cô ta tức giận quay sang túm lấy tay cô gái kia lại quát.
"Con khốn mày đuôi à, mày có biết tạo là ai không?"
Hất tay Thầm Lưu Ly ra cô gái kia bình thản nói.
"Vô tình đụng trúng thôi mà, làm gì căng thế?"
Nhìn thái độ không sợ trời không sợ đất của cô gái kia khiến Thầm Lưu Ly không chịu được lại bước bắt lấy tay cô gái kia gắn giọng.
"Mày có biết tao là ai không? Đã gây chuyện còn vênh mặt à? Quỳ xuống xin lỗi tao ngay!"
Cô gái kia chẳng những không sợ lời đe doạ của Thẩm Lưu Ly, trái lại cô gái kia còn xoay người vặn tay Thẩm Lưu Ly khiến cô ta đau đớn là toáng lên.
"Aaa...con khốn thả tạo ra!"
"Trên đời này tôi ghét nhất là ai hâm doạ mình, cô nghĩ mình có chút danh tiếng thì muốn ức hiếp ai, muốn ai quỳ dưới chân mình cũng được sao? Chắc cô chưa biết cảm giác quỳ nhỉ? Để tôi giúp cô nhé!"
Nói rồi cô gái kia đá vào chân Thẩm Lưu Ly khiến cô ta đau đớn khụy xuống, một tay giữ chặt tay cô ta khiến cô không thể ngồi dậy được. Những người có mặt cũng không ai dám đến gần, Thẩm Lưu Ly tức giận là mắng.
"Con khốn chết tiệt, tao chính là thiên kim của Thẩm gia, mà dám động đến tao mày muốn chết rồi sao?"
"Thiên kim Thẩm gia? Xin lỗi nhé, tôi không có ấn tượng."
Nói rồi cô gái kia co chân đạp thẳng vào lưng Thẩm Lưu Ly nằm bệt ra sàn, chậm rãi bước đến dùng giầy cao gót giẫm lên tay cô ta. Thẩm Lưu Ly đau đớn hét lên nhưng cô gái kia vẫn bình thản ngồi xuống nói khẽ vào tay cô.
"Cảm giác bị người khác chà đạp thế nào? Có phải rất khó chịu không? Đây chỉ là bắt đầu thôi Thẩm Lưu Ly
Cô gái kia nói xong đứng dậy bước đi, Thẩm Lưu Ly rút bàn tay đầy máu của mình vào lòng ôm lấy đau đớn kêu lên. Lần đầu tiên cô ta bị ức hiếp và mất
mặt như thế, những cô gái lúc nãy đi cùng cô ta lúc này mới bước đến đỡ cô ta dậy quan tâm.
"Cô có sao không?"
"Các người nói xem! Còn không mau đưa tới đến bệnh viện! Con khốn chết tiệt kia tạo nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này đâu."
****************
Cố Hàn Đình ngồi trong phòng làm việc, sắc mặt đăm chiêu anh nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, hóa ra đang xem camera trong biệt thự xem Uyển Ân đang làm gì. Càng lúc anh càng nhận ra cô rất quan trọng với anh, chỉ nghĩ đến một ngày anh không còn nhìn thấy cô, không được ở cạnh anh thôi anh đã cảm thấy vô cùng khó chịu. Làm sao anh có thể sống vui khi mất đi người anh thương và cả đứa con chưa chào đời của anh chứ!
Tiếng gõ cửa phòng vang lên làm cắt ngang dòng suy nghĩ. Từ Minh bước vào với tâm trạng khá tốt, khóe môi khẽ cười nhìn Cố Hàn Đình nói.
"Cố tổng, tôi có cái này rất hay cho anh xem."
Từ Minh lấy chiếc điện thoại trong túi ra mở lại đoạn video ghi lại cảnh Thẩm Lưu Ly bị cô gái kia đánh đến thê thảm tại quán bar cho Hàn Đình xem. Khoé môi anh cũng nhẹ cong lên khi thấy cô ta bị như thế, anh nói.
"Làm tốt lắm! Đây là cái giá cô ta phải trả khi dám động đến người phụ nữ của tôi."
Anh liếc mắt nhìn Từ Minh nói.
"Thưởng gấp đôi cho cô gái kia, còn cậu tháng này tiền thưởng gấp ba"
"Cảm ơn Cố tổng."
Chiếc điện thôi trên bàn run lên, nhìn thấy người gọi đến là mẹ mình anh khẽ nhếch môi rồi bắt máy.
"Con nghe đây."
"Tiểu Ly đêm qua bị người ta hành hung con có biết không?"
"Cô ấy bị hành hung sao? Ai có gan động đến thiên kim của Thẩm gia vậy?"
"Mẹ cũng rất thắc mắc ai lại gần to đến thế, con cho người điều tra tìm ra người đó xử lý nó cho mẹ. Lưu Ly đang nằm trong bệnh viện con màu đến đó với con bé đi!"
"Con bận, công việc rất nhiều."
"Việc gì quan trọng hơn vợ sắp cưới của con bị người ta bạo hành hả? Mau bỏ hết đến đó với con bé ngay."
Cố Hàn Đình không nói gì chỉ nhàn nhạt tắt điện thoại. Ngẫm nghĩ một chút anh thu dọn lại bàn làm việc của mình, Từ Minh khó hiểu hỏi.
"Cố tổng, anh định đi đâu sao?"
"Chúng ta phải đi kiểm tra xem cô gái kia làm việc có đáng tin không chứ! Dù sao nhìn tận mắt vẫn chân thật hơn"
"Hôm nay tôi muốn thông báo cho các cô biết một việc hết sức trọng đại, Thầm Lưu Ly tôi sắp từ bỏ cuộc chơi mà kết hôn rồi. Nào, hãy cạn ly chúc mừng hạnh phúc cho tôi đi chứ!"
"Co nói thật đấy à? Nhưng lấy ai chứ?"
Nghe câu hỏi của Lâm Yến, Thẩm Lưu Ly kiêu ngạo vênh mặt nói.
"Cô nghĩ đi, một người như tôi thì có thể lấy một người tầm thường được sao? Chồng tương lai của tôi chính là người đàn ông ưu tú nhất của Đế Thành này, Cố Hàn Đình."
"Cái gì??? Là anh ta thật sao? Cô không đùa đấy chứ! Hai người âm thầm qua lại với nhau từ khi nào mà cả bọn đều không ai biết như vậy?"
"Chuyện các cô chưa biết còn nhiều lắm, trên đời này chẳng có thứ gì mà Thẩm Lưu Ly tôi muốn mà không được cả. Nào, cạn ly. Hôm nay các cô cứ chơi thoải mái, Thẩm Lưu Ly tôi sẽ lộ hết."
Cả nhóm cười tươi nâng ly uống cạn rồi kéo nhau ra sàn nhảy. Dưới ánh đèn mờ nhấp nháy, Thẩm Lưu Ly không ngần ngại nhảy những điệu nhảy gợi cảm như mời gọi những gã đàn ông đang có mặt ở sàn nhảy. Một cô gái từ xa bước đến cố tình đụng trúng vào Thẩm Lưu Ly đến suýt ngã, cô ta tức giận quay sang túm lấy tay cô gái kia lại quát.
"Con khốn mày đuôi à, mày có biết tạo là ai không?"
Hất tay Thầm Lưu Ly ra cô gái kia bình thản nói.
"Vô tình đụng trúng thôi mà, làm gì căng thế?"
Nhìn thái độ không sợ trời không sợ đất của cô gái kia khiến Thầm Lưu Ly không chịu được lại bước bắt lấy tay cô gái kia gắn giọng.
"Mày có biết tao là ai không? Đã gây chuyện còn vênh mặt à? Quỳ xuống xin lỗi tao ngay!"
Cô gái kia chẳng những không sợ lời đe doạ của Thẩm Lưu Ly, trái lại cô gái kia còn xoay người vặn tay Thẩm Lưu Ly khiến cô ta đau đớn là toáng lên.
"Aaa...con khốn thả tạo ra!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Trên đời này tôi ghét nhất là ai hâm doạ mình, cô nghĩ mình có chút danh tiếng thì muốn ức hiếp ai, muốn ai quỳ dưới chân mình cũng được sao? Chắc cô chưa biết cảm giác quỳ nhỉ? Để tôi giúp cô nhé!"
Nói rồi cô gái kia đá vào chân Thẩm Lưu Ly khiến cô ta đau đớn khụy xuống, một tay giữ chặt tay cô ta khiến cô không thể ngồi dậy được. Những người có mặt cũng không ai dám đến gần, Thẩm Lưu Ly tức giận là mắng.
"Con khốn chết tiệt, tao chính là thiên kim của Thẩm gia, mà dám động đến tao mày muốn chết rồi sao?"
"Thiên kim Thẩm gia? Xin lỗi nhé, tôi không có ấn tượng."
Nói rồi cô gái kia co chân đạp thẳng vào lưng Thẩm Lưu Ly nằm bệt ra sàn, chậm rãi bước đến dùng giầy cao gót giẫm lên tay cô ta. Thẩm Lưu Ly đau đớn hét lên nhưng cô gái kia vẫn bình thản ngồi xuống nói khẽ vào tay cô.
"Cảm giác bị người khác chà đạp thế nào? Có phải rất khó chịu không? Đây chỉ là bắt đầu thôi Thẩm Lưu Ly
Cô gái kia nói xong đứng dậy bước đi, Thẩm Lưu Ly rút bàn tay đầy máu của mình vào lòng ôm lấy đau đớn kêu lên. Lần đầu tiên cô ta bị ức hiếp và mất
mặt như thế, những cô gái lúc nãy đi cùng cô ta lúc này mới bước đến đỡ cô ta dậy quan tâm.
"Cô có sao không?"
"Các người nói xem! Còn không mau đưa tới đến bệnh viện! Con khốn chết tiệt kia tạo nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này đâu."
****************
Cố Hàn Đình ngồi trong phòng làm việc, sắc mặt đăm chiêu anh nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, hóa ra đang xem camera trong biệt thự xem Uyển Ân đang làm gì. Càng lúc anh càng nhận ra cô rất quan trọng với anh, chỉ nghĩ đến một ngày anh không còn nhìn thấy cô, không được ở cạnh anh thôi anh đã cảm thấy vô cùng khó chịu. Làm sao anh có thể sống vui khi mất đi người anh thương và cả đứa con chưa chào đời của anh chứ!
Tiếng gõ cửa phòng vang lên làm cắt ngang dòng suy nghĩ. Từ Minh bước vào với tâm trạng khá tốt, khóe môi khẽ cười nhìn Cố Hàn Đình nói.
"Cố tổng, tôi có cái này rất hay cho anh xem."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ Minh lấy chiếc điện thoại trong túi ra mở lại đoạn video ghi lại cảnh Thẩm Lưu Ly bị cô gái kia đánh đến thê thảm tại quán bar cho Hàn Đình xem. Khoé môi anh cũng nhẹ cong lên khi thấy cô ta bị như thế, anh nói.
"Làm tốt lắm! Đây là cái giá cô ta phải trả khi dám động đến người phụ nữ của tôi."
Anh liếc mắt nhìn Từ Minh nói.
"Thưởng gấp đôi cho cô gái kia, còn cậu tháng này tiền thưởng gấp ba"
"Cảm ơn Cố tổng."
Chiếc điện thôi trên bàn run lên, nhìn thấy người gọi đến là mẹ mình anh khẽ nhếch môi rồi bắt máy.
"Con nghe đây."
"Tiểu Ly đêm qua bị người ta hành hung con có biết không?"
"Cô ấy bị hành hung sao? Ai có gan động đến thiên kim của Thẩm gia vậy?"
"Mẹ cũng rất thắc mắc ai lại gần to đến thế, con cho người điều tra tìm ra người đó xử lý nó cho mẹ. Lưu Ly đang nằm trong bệnh viện con màu đến đó với con bé đi!"
"Con bận, công việc rất nhiều."
"Việc gì quan trọng hơn vợ sắp cưới của con bị người ta bạo hành hả? Mau bỏ hết đến đó với con bé ngay."
Cố Hàn Đình không nói gì chỉ nhàn nhạt tắt điện thoại. Ngẫm nghĩ một chút anh thu dọn lại bàn làm việc của mình, Từ Minh khó hiểu hỏi.
"Cố tổng, anh định đi đâu sao?"
"Chúng ta phải đi kiểm tra xem cô gái kia làm việc có đáng tin không chứ! Dù sao nhìn tận mắt vẫn chân thật hơn"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro